Tần Diệp trở vào mặc lại y phục.
Hẳn khoác lên bộ dạ y, toát lên vẻ thần bí tà mị.
Thành công tạo dựng lên hình tượng nam nhân lạnh lùng, khó gần.
Nhưng trái ngược với cái vẻ ngoài cao ngạo đó là một khuôn mặt cực kì yêu nghiệt, gợn đòn.
Hắn nở một nụ cười giảo hoạt, mị hoặc.
Sở dĩ hắn bây giờ có mặt ở trên chiếc thuyền này là vì mấy ngày trước phụ thân của hắn kêu hắn đi một chuyến đến Quý Châu bàn bạc vụ làm ăn buôn thương hàng hóa áo bông với ông chủ Dương nổi danh ở đó.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn đi.
Cũng chẳng thèm bận tâm.
Bởi lẽ ai mà không biết hẳn ngày thường là đích trưởng tử hoa hoa công tử của quý phủ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, mấy cái cơ nghiệp của Tần phủ hắn không thích nhúng tay vào.
Chính là nói đơn giản hắn chỉ là muốn ngồi không hưởng thụ.
Trời phú cho hắn cái sự tin tin tương xứng với vẻ bề ngoài, thân phận, gia thế hiển hách của một thế tử Thừa tướng phủ.
Những việc cha hắn giao cho trước giờ hắn không bao giờ tuân theo.
Phải nói là ngỗ nghịch không ai bằng.
Không ra ngoài gây chuyện cho phụ thân hắn đã là may mắn lắm rồi.
Vốn hắn cũng giống như mọi khi, sẽ không làm theo lời phụ thân hắn giao phó.
Nhưng vào lúc hắn lựa chọn theo cảm tính thì hắn lại nghe được từ miệng thuộc hạ của mình bẩm báo tin tức.
Hắn biết được Trịnh Thu Yên- đích nữ Trịnh phủ hiện tại đang ở Bạc phủ.
Mấy hồm nữa còn tính sẽ cùng hai huynh đệ Bạc gia đi thuyền tới Quý Châu.
Tin tức vừa tới tai hắn, Tần Diệp ngay lập tức nổi lên hứng thú.
Thế nhưng hắn lại đưa ra quyết định trước nay chưa từng có.
Khiến cho phụ thân hắn cùng với những người hầu trong phủ đều phải thất kinh.
Hắn vậy mà đồng ý lên thuyền đi đến Quý Châu một chuyến.
Ở bên chỗ Thu Yên lúc này, cô đi liền một mạch nhanh chóng rời xa cái căn phòng của Tần Diệp kia lại vì đi quá vội vã mà không cẩn thận lao vào lồng ngực của một nam nhân phía đằng trước.
Thu Yên cảm nhận được cái đầu của mình đang va vào một thứ vô cùng cứng rắn.
Bàn tay nhỏ đưa lên xoa xoa đầu mà suýt soa.
"Ái! ".
Lại nghe được giọng nói của nam nhân trầm ấm, ôn nhu ở trên đỉnh đầu mình phát ra tiếng.
" Đi đâu mà vội như vậy? ".
Thu Yên ngay lập tức cảm giác được giọng nói này có chút quen thuộc.
Hai mắt to tròn nhìn thẳng trước mặt là lồng ngực săn chắc ẩn nấp sau một lớp y phục màu lam nhạt.
Thu Yên từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô lúc này là một gương mặt tuấn mỹ, nhu nhuận đang cúi xuống nhìn cô mà mỉm cười dịu dàng.
Thu Yên bị sự xuất hiện của hắn làm cho không thể ngờ tới, giật mình kêu lên một tiếng.
" A! Bạch Ôn Thần? Sao huynh lại...".
Sao hắn lại có mặt ở trên thuyền? Hôm nay là cái ngày gì vậy chứ? Lại tụ hội đầy đủ cả đám nhân vật lớn trong truyện! Hết tên Tần Diệp rồi giờ còn cả Bạch Ôn Thần.
Hơn nữa nữ chính còn là có mặt ở đây nữa nha!
Trong cốt truyện cũng có nói Bạch Ôn Thần sau khi gặp Tô Dung Dung cũng sinh ra cảm tình với Tô Dung Dung.
Về sau làm bằng hữu tốt của Tô Dung Dung.
Khi Tô Dung Dung cãi nhau với nam chính Bạc Cung Thương thì hắn đã ở bên cạnh an ủi Tô Dung Dung.
Nhưng hiện tại Bạch Ôn Thần đã gặp qua Thu Yên trước, mà Thu Yên và Tô Dung Dung diện mạo lại tương tự nhau.
Hẳn là ấn tượng đối với Tô Dung Dung sẽ nhạt đi ít nhiều.
Hơn nữa độ hảo cảm của hắn đối với Thu Yên cũng không phải là ít.
Chỉ mong sự tự tin của Thu Yên dành cho hắn là đúng.
Bạch Ôn Thần khẽ nheo mắt nhìn đến Thu Yên khuôn mặt ngây ngẩn thất thần.
Lúc đối diện với hắn còn có thể suy nghĩ chuyện khác được.
Cô nương này thật đặc biệt.
Hắn lại càng nhìn cô thuận mắt hơn.
Nhìn cô như vậy khiến cho hắn không khỏi muốn trêu chọc.
Hắn cúi đầu, gập người đề cho khuôn mặt ôn thần của mình ghé sát khuôn mặt ngây ngốc của nữ nhân.
Hẳn ở bên tai cô thì thầm khẽ.
" Là ta nhớ cô nên mới ở đây".
Thu Yên bị câu nói của hắn làm cho giật mình bừng tỉnh.
Cô khẽ động khiến cho gò má trắng hồng mềm mại của cô cọ sát vào gò má cao của nam nhân.
Cảm giác tê dại ngay lập tức tràn vào trong người Bạch Ôn Thần.
Hắn thuận thế quay mặt sang, cánh môi hắn chỉ cách gò má Thu Yên một kẽ hở nhỏ.
Gần như sắp hôn tới.
Thu Yên bị hành động này của hắn làm cho giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, thoát khỏi sự ép sát của nam nhân này.
Cô vội cúi đầu, gương mặt ửng đỏ lên, ngượng ngùng nói nhỏ.
" Huynh...huynh đừng đùa như vậy! ".
Bạch Ôn Thần từ từ đứng thẳng lưng, nhìn đến bộ dạng e thẹn xấu hổ của thiếu nữ mà khẽ mỉm cười nhã ý.
Hắn tự nhiên nói.
"Ta không đùa cô ".
"Huynh...!".
Thu Yên vội ngẩng đầu khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng lên tiếng.
Lại vào đúng lúc này ở phía sau cô có một nữ hầu đang bưng khay đồ ăn lúi thúi cúi đầu đi.
Không nhìn đường mà va vào lưng Thu Yên từ phía sau.
Khiến cho Thu Yên mất đà mà lảo đảo ngã về phía trước.
Bạch Ôn Thần nhanh mắt đưa tay ra đỡ lấy người Thu Yên, để cô vịn tay lên vai mình mà đứng vững.
Thu Yên ngã nhào vào người Bạch Ôn Thần một lần nữa.
Hình ảnh lúc này của đôi nam nữ khi người khác nhìn vào đều thấy được sự mờ ám ở hai người.
Hắn đưa tay vòng qua eo nhỏ của cô mà ôm lấy.
Còn cô thì đặt hai tay ở trên bả vai rắn chắc của hắn.
Cứ như vậy cảnh tượng ám muội đã đập vào mắt ba người đứng cách đó không xa.
Bạc Yến nhìn thấy cô cùng một chỗ với người huynh đệ tốt của mình, hai người còn trông vô cùng thân mật khiến cho hắn dâng lên một cỗ khó chịu, bức bối ở trong người.
Hắn khẽ nhíu mày.
Lúc này ở trong đầu hắn không ngừng vang lên giọng nói.
Thật chướng mắt!
Mà Bạc Cung Thương hiện đang đứng ở sau lưng Bạc Yến, còn có Tô Dung Dung đứng ở bên cạnh hắn.
Hắn tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, ôn hòa, nhưng ở một góc độ không ai nhìn thấy được, bàn tay của hắn đặt ở mép áo sớm đã nắm chặt thành nắm đấm.
Rõ ràng là hắn đang rất khó chịu nhưng lại không chịu thể hiện ra mặt.
Còn cố giả vờ như bản thân không có biểu tình gì.
Hoàn toàn che giấu cảm xúc rất tốt.
Khiến cho người bên cạnh không thể nào nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Tô Dung Dung lại chỉ để ý đến Bạc Yến trước mắt mình.
Nói cô ta không khó chịu là giả.
Nhìn thấy Bạc Yến để tâm đến nữ nhân kia như vậy, trong lòng cô ta có nhiều hơn là ghen ty.
Bạc Yến không thể nhìn nổi nữa, hắn tiến lên trước, phá vỡ bầu không khí khó coi này.
"Bạch Ôn Thần!".
Thu Yên nghe được tiếng của Bạc Yến cô ngay lập tức buông tay đang đặt ở trên vai Bạch Ôn Thần ra.
Bạch Ôn Thần cũng theo đó mà buông cô ra.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy bằng hữu của mình.
Hắn khẽ giọng nói.
" Bạc Yến! Sao vậy, gặp được bằng hữu mà mặt mày cau có thế? ".
Thu Yên nghe Bạch Ôn Thần nói mới để ý, ánh mắt liếc thấy Bạc Yến nét mặt đúng là có chút cau có, khó chịu.
Cô còn ngây thơ không hiểu hắn là bị làm sao.
Lại được hệ thống ở bên trong khẽ nhắc nhở.
[ Kí chủ! Cô thật ngốc! Bạc Yến thể hiện rõ ràng như thế kia là đang ghen đó! ].
" Ghen sao?".
Thu Yên giống như vô cùng kinh ngạc.
Bạc Yến hắn vậy mà cũng biết ghen ư?
"Huynh làm cái gì ở đây? ".
Bạc Yến khẽ liếc mắt nhìn đến khuôn mặt trong trẻo ngây thơ của Thu Yên, lại quét mắt nhìn sang Bạch Ôn Thần mà cất giọng hậm hực hỏi.
Bạch Ôn Thần rất thản nhiên trả lời.
"Ta là chủ của cái thuyền này.
Ta thích ở đây lúc nào là chuyện của ta.
Huynh hỏi buồn cười thật đấy Bạc Yến ".
Hắn đem giọng nói trầm tính giải thích một mạch.
Lại làm cho Thu Yên bên cạnh không khỏi ngạc nhiên mà đánh mắt nhìn sang hắn.
Bạch Ôn Thần là ông chủ ở đây?
Mà lời nói ra của Bạch Ôn Thần nghe thì có vẻ rất hòa nhã, nhưng Bạc Yến lại cảm nhận như thể đây là giọng điệu khiêu khích hắn vậy.
Không chỉ Bạc Yến phát giác ra được điều này mà ngay cả Bạc Cung Thương đứng ở phía sau cũng nhìn ra được.
Tên Bạch Ôn Thần này dường như là có ý đồ gì với Thu Yên!