Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân


Không khí ngột ngạt lúc này ngay lập tức liền bị một tên nào đó nhảy ra phá vỡ.

Nam nhân tướng mạo ôn nhu như ngọc cầm theo chiếc quạt giấy ung dung bước ra.

Hắn dùng quạt che đi nửa khuôn mặt ẩn sau đó là nụ cười khẽ khàng.
"Các vị như thế nào lại đứng hết ở đây? Chi bằng cùng ta đi tới trung tâm thuyền thưởng thức vũ nhạc đi! ".
Nhìn tới Bạch Ôn Thần xuất hiện, Thu Yên như bắt được cọng rơm cứu nguy.

Nhìn tới chỗ hai huynh đệ Bạc gia cùng nữ chính Tô Dung Dung mặt mày căng thẳng như thế này, cô cũng thấy căng theo.

Vừa nghe Bạch Ôn Thần nói có trò vui, thế là cô ngay lập tức hí hửng quay sang nhìn hắn mà vui vẻ.
"Ở đầu, ở đâu! Ta cũng rất muốn đi xem a! Bạch Ôn Thần, huynh đúng là rất ra mặt ông chủ lớn nha! Xem như đáng mặt bằng hữu của Trịnh Thu Yên này! ".
Thu Yên cười nói phóng khoáng với hắn, còn đưa tay vỗ vỗ vào vai hắn, làm cho Bạch Ồn Thần liếc nhìn xuống bàn tay nhỏ đang đặt ở trên vai mình, lại ngẩng lên nhìn cô đang tươi cười với mình mà vành tai không theo khống chế của hắn đỏ ửng cả lên.
"Cô.cô..! ".
Hắn không thể để bản thân mất khống chế.

Đành phải đưa quạt lên che miệng, cũng chỉ có thể ngập ngừng mà cất không thành tiếng.
Thu Yên nhướn mày, chẹp miệng nghiêng đầu khó hiểu trước biểu hiện của hắn.

Lại nghe thấy giọng hệ thống vang lên.
(Ting! Mục tiêu công lược Bạch Ôn Thần: Độ hảo cảm + 5%.

Hiện tại là 25% ].
Mà hành động không câu nệ tiểu tiết của Thu Yên khiến cho Bạc Yến đứng ở đắng sau cô phải khó chịu mà cất tiếng.

" Yên nhi! ".
Ở trong lòng hắn không ngừng vang lên giọng khổ sở.

Yên nhi nàng ấy sao mà lại vướng vào vận đào hoa như vậy cơ chứ!
Thu Yên bị giọng nói của Bạc Yến làm cho giật mình, tay còn đang đặt ở trên vai Bạch Ôn Thần cũng buông ra, quay đầu lại nhìn tới Bạc Yến.
Bạc Yến nhìn tới nữ nhân ngốc này khuôn mặt ngây thơ nhìn mình, thật sự là không nhìn ra được là hắn thực sự đang khó chịu sao? Khó chịu mỗi khi cô tiếp xúc với nam nhân khác.

@
Hắn đi tới cạnh cô, nhìn cô mà khẽ giọng thản nhiên nói.


" Ta đưa nàng đi xem ".
Thu Yên vui vẻ đồng ý gật đầu.

" Ừm! ".
Cả năm người cùng nhau đi tới trung tâm thuyền, nơi chính sảnh có rất nhiều khách trên thuyền tới xem các vũ nữ múa các điệu múa mềm mại uyển chuyển.
Đám người Thu Yên ngồi ở một bên cũng ngồi xem cùng dòng người.
Khi Thu Yên vừa đặt mông xuống mặt ghế, cô chỉ chăm chú say sưa chống tay lên cằm mà ngắm nhìn những vũ nữ nhảy múa trên khán đài.

Cô phải công nhận rằng bọn họ múa rất đẹp.
Cô cứ như vậy chỉ ngồi say sưa thưởng thức điệu múa mà không để ý lúc này Bạc Yến ngồi ở một bên ghế ngay cạnh cô.

Nhưng hắn lại không hề để tâm đến các vũ nữ trên kia, lại chỉ quay sang nhìn chằm chằm góc nghiêng xinh đẹp của cô, ánh mắt hắn chứa đựng đầy thâm tình vẹn ý, si mê mà nhìn tới nữ nhân thanh thuần, đáng yêu này.

@
Không chỉ có Bạc Yến mà Bạc Cung Thương ngồi cùng chỗ với Tô Dung Dung thỉnh thoảng cũng lén để ý sang bên này.

Trong một khắc, hắn đã bị cái dáng vẻ yêu mị này của cô mê hoặc, nhìn đến mê mần.
Tô Dung Dung ngồi cạnh hẳn lúc quay mặt sang liền thấy hẳn đang nhìn sang một hướng chăm chắm.

Cô ta theo tầm mắt của hắn lại chạm tới chỗ Thu Yên đang ngồi.

Nhìn vào biểu hiện kì lạ của Bạc Cung Thương, Tô Dung Dung ở trong lòng chợt sửng sốt.

Không biết có phải là do bất an dâng lên một cỗ hay không?
Cô ta bắt đầu sinh ra hoài nghi.

Liệu có phải...!I
Nhưng sự nghi ngờ ấy nhanh chóng bị dập tắt.

Cô ta ngồi yên một góc, khẽ lắc đầu tự mình phủ nhận.
Không thể nào có chuyện Bạc Cung Thương thích Trịnh Thu Yên kia được.

Hắn mới gặp Trịnh Thu Yên có mấy ngày chứ? Huống chi Trịnh Thu Yên bây giờ còn là nữ nhân bên cạnh Bạc Yến- đệ đệ của hắn.

Hắn không thể nào có cái ý nghĩ đấy được.

Nhưng Tô Dung Dung sẽ không thể nào ngờ tới điều mà cô ta vừa phủ nhận lại có thể trở thành sự thật...
Bạch Ôn Thần một chỗ lúc này không biết có phải vì ngại hay không mà nhìn cũng không dám quay ra nhìn cô.
Ở một chỗ đối diện chỗ Thu Yên ngồi lúc này,
nam nhân một thân dạ y điệu bộ ngồi không đứng đắn, hắn ngả ngớn cẩm ly rượu trên tay mà vân vê.

Lúc đưa ly rượu ra trước mắt, đẳng sau ly rượu nhỏ là thân ảnh nữ nhân lục y xinh đẹp từ đẳng xa.

Hắn khẽ nhếch mép cười một cái rồi mới đưa ly rượu đến miệng ngửa cổ để cho men rượu chảy vào trong họng.
Tần Diệp vừa uống rượu vừa thưởng thức mỹ nhân.

Nhưng không phải là những vũ nữ đang múa trên khán đài kia mà mỹ nhân trong mắt hắn lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của Thu Yên.
Ngay lúc Thu Yên lơ đãng nhìn qua, tầm mắt đụng trúng ánh mắt sắc bén của hắn.

Cô có chút giật mình khi nhìn thấy Tần Diệp.

Không nghĩ tới hắn vậy mà cũng ra tới đây.
Bạc Yến ngồi bên cạnh không lúc nào rời mắt khỏi cô cũng đã phát hiện ra khuôn mặt cô biến đổi biểu tình.

Hắn theo tầm mắt của cô nhìn sang.

Ở dãy ghế bên kia thế mà lại trông thấy kì phùng địch thù từ nhỏ đến lớn của mình- Tần Diệp.
Hắn thấy Tần Diệp dáng vẻ cợt nhả, ánh mắt gợn tình cứ luôn nhìn chằm chằm về phía Thu Yên mà không hề kiêng dè.

Còn cố lộ ra nụ cười ranh mãnh khó coi kia nữa.

Bạc Yến ngay tức khắc chỉ muốn lao ra đánh cho tên háo sắc kia một trận.

Nữ nhân của hắn mà tên khốn Tần Diệp kia cũng dám mơ tưởng tới! Đúng là chán sống rồi mà!
Thu Yên cảm giác ánh mắt của đối phương nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng hơn, khiến cho cô không khỏi khó chịu.

Đành phải viện cớ để tránh né.

Cô quay sang nói nhỏ với Bạc Yến.
"A Yến! Ta đi nhà xí một lát! ".

Bạc Yến vốn dĩ đã muốn đem cô cất vào trong phòng.

Nghe thấy cô nói vậy thì vui vẻ nhanh chóng gật đầu đồng ý.
" Ừm.

Vậy...ta đưa nàng...".
"A! Không cần! Ta.ta muốn đi nhà xí đó! ".
Nhìn cái điệu bộ ngại ngùng của Thu Yên, Bạc Yến cũng không muốn trêu ghẹo cô thêm nữa.

Hắn khẽ mỉm cười, để cô đứng dậy rời đi.
Nhưng hắn không biết là chỉ một lát sau đó, khi hắn không để ý đến thì Tần Diệp cũng đã đứng dậy bỏ đi từ lúc nào chẳng hay.
Tần Diệp theo hướng Thu Yền mà đi theo cô.
Kết quả khi Thu Yên lảng vảng đi tới một dãy phòng vắng người thì cùng lúc bên tai cô nghe được tiếng bước chân ở đằng sau mình.

Cô có chút đề phòng mà dừng chân, quay đầu lại đập vào mắt lại là khuôn mặt soái khí yêu nghiệt của Tần Diệp.
Cô giật mình mà lùi lại phía sau một bước.

Không cẩn thận suýt chút liền ngã về phía sau.

May mắn một bàn tay ấm áp đã vòng qua sau cô mà đỡ lấy cả người cô.
Tần Diệp kéo người Thu Yên sát vào lồng ngực mình.

Để hai lớp y phục cọ sát nhau.

Hắn cúi xuống, nhìn tới cánh môi đỏ mọng của nữ nhân, không kiềm được liền cúi xuống chiếm lấy vị trí mềm mại ấy mà hôn tới.
Thu Yên hai tay còn đang đặt ở trước lồng ngực rắn chắc của hắn.

Sửng sốt khi hắn không nói câu nào đã hôn cô như vậy.

Cô có chút hoảng loạn, hai mắt mở to không dám tin.
Tần Diệp từ từ gặm nhấm cánh môi mềm mại của cô, bộ dạng hắn phải nói là vô cùng hưởng thụ mà thưởng thức tư vị ngọt ngào từ cô.

Hắn ở trong lòng thầm nghĩ.

Thảo nào tên Bạc Yến kia lại yêu thích cô tới vậy.

Đúng là rất ngọt! (1)
Hắn dường như còn chưa thấy thỏa mãn, muốn tiếp tục cạy miệng cô để tiến sâu vào hang động càn quét hết thảy.

Nhưng chưa kịp làm gì đã bị hai bàn tay nhỏ đang đặt ở trước ngực hắn cự tuyệt đẩy ra.


Cánh môi mình cũng bị cô cắn khẽ làm cho sưng tấy lên.
Hẳn lúc này mới không can tầm mà buồng mỹ nhân ra.

Dùng tay quệt đi vết máu nhỏ trên môi mình mà quay sang nhếch mép cười nghệch một cái.
" Vì sao với hắn thì được còn ta thì không? Vì sao cô lại để cho hắn được hôn cô còn với ta thì lại cự tuyệt như vậy? Trịnh Thu Yên, cô.giỏi lắm! ".

Quả thực đã thành công khiến cho trái tim hắn thực sự động tâm rồi.

Không thể không đau đớn khi bị cô cự tuyệt.

Không thể không thất vọng khi cô tỏ ra không thích hắn...Không thể cười nổi khi cô ở cạnh tên Bạc Yến đó!
Thu Yên nhìn tới hắn cười cợt, cũng không rõ là trong lòng hắn đang nghĩ cái gì mà vừa rồi lại làm như thế với cô.
Cô cũng không rõ vì sao mình đối với hắn lại cự tuyệt, nhưng lúc đối với Bạc Yến lại dễ dàng chấp nhận như vậy.
Rốt cuộc là tại vì sao?
"Ta..ta huynh đừng có như vậy! Sẽ khiến cho ta khó xử! ".
Thu Yên nhất thời không hiểu nổi chính mình đang nghĩ cái gì nữa.

Cảm xúc trong lòng hỗn loạn lại vừa mơ hồ.
Đem những lời trong vô thức nói ra.
Tần Diệp nhìn đến dáng vẻ vụng về khó nói của cô, hắn chỉ cười khẩy một tiếng.

Khàn giọng nói với cô trước khi rời đi.
"Ta có thể chờ cô! Suy nghĩ kí! Ta so với tên Bạc Yến kia còn có thể đối với cô tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần ".
Nói rồi hắn để cô ngây ngốc đứng đó, đi sượt qua cô mà bỏ đi.

Lúc hắn rời đi còn để lộ một nụ cười tự giều cợt chính mình.
Tần Diệp ơi là Tần Diệp! Mày thật sự vì nữ nhân đó mà động lòng rồi sao?
Hắn cũng thật khó chịu! Tại sao từ nhỏ đến giờ cái gì hắn cũng đối đầu với tên Bạc Yến kia mà phân cao thấp.

Từ võ công cho đến tài năng trong các tôn tử thế gia.

Cái gì hắn cũng có thể thua Bạc Yến.

Nhưng dứt khoát lần này hắn bằng mọi giá cũng phải cướp được mỹ nhân từ tay tên Bạc Yến kia.
Ánh mắt Tần Diệp lúc này trở nên sắc lạnh, quyết liệt hơn bao giờ hết.

Một khi hắn đã quyết thì cho dù là trời có sập xuống hắn cũng phải có cho bằng được thứ mình muốn.

Không một ai có thể ngăn cản được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận