Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân


Thuyền của bọn họ đi mất ba ngày ba đêm thì cuối cùng cũng cập bến tới Quý Châu.
Ngay khi vừa đặt chân tới Quý Châu, Thu Yên không khỏi kinh diễm một phen.

Phải nói là phong cảnh ở đây thật sự vô cùng đẹp! Các tòa lầu, các được xây trong huyện này thiết kế cổ kính lại đẹp mắt.

Phố huyện cũng rất đông vui.

Cảnh hồ nước hữu tình trông thật giống với một thị trấn cổ tích.

Quả là không sai lầm khi quyết định đi theo bọn họ tới đây.
Đám người Bạc Cung Thương bàn bạc sẽ nghỉ lại ở một khách điểm lớn có tên Lục Hạc.
Thu Yên lẽo đẽo theo sau Bạc Yến.

Lúc quay sang lại khéo nói với Bạch Ôn Thần đi ở bên cạnh.
"Bạch Ôn Thần, huynh cũng có việc ở Quý Châu sao?",
Bạch Ôn Thần là ông chủ lớn của con thuyền kia, thế nhưng không hiểu sao ngay khi bọn họ vừa cập bến hắn cũng đi theo.
Bạch Ôn Thần nghe cô hỏi, mấp máy môi định trả lời thì đã bị Bạc Yến ở một bên nói kháy hắn.
" Bạch Ôn Thần hắn thì làm gì có việc trọng đại gì chứ.

Âu cũng chỉ là ăn chơi hưởng thụ mà thôi! ".
Bạch Ôn Thần nhìn tới vị huynh đệ quen biết nhiều năm này của mình thế nhưng lại vì nữ nhân mà chọc khoáy hắn.

Hắn khẽ bật cười, ngay lập tức phản bác lại.
" Phải đó! Ta chính là muốn cùng Thu Yên đi chung ".
Bạc Yến tức giận chau mày lại.


Nhìn tới cái bản mặt nhởn nhớ cố chọc tức mình của Bạch Ôn Thần mà không vui.
Thu Yên lúc này đứng giữa hai nam nhân mà như đứng giữa hai quả boom hẹn giờ vậy.

Cảm giác cái không khí nó ngột ngạt gì đâu.
Cô đưa tay đẩy hai nam nhân ra, nhẹ giọng nói.
"Ây ây! Hai huynh đó! Mau qua kia đặt phòng cùng Bạc Cung Thương đi! ".
Kể từ sau khi từ mặt với Tần Diệp ở trên thuyền cho tới tận lúc xuống thuyền, Thu Yên cũng chẳng thấy mặt hắn đâu nữa.

Cho nên tự mặc định là hắn sẽ không xuất hiện ở Quý Châu này.

Cũng không tới mức trùng hợp như thế đi!
Chỗ bọn họ có năm người, nhà họ Bạc và còn có cả Bạch Ôn Thần đều rất thừa tiền.

Bọn họ chi tiền cho tiểu nhị sắp xếp mỗi người một phòng riêng.

Cho nên không có chuyện Thu Yên sẽ phải ở chung chỗ với nữ chính khó ở
Tô Dung Dung nữa.

Cô giống như gặp may mà thở phù một hơi.
Buổi chiều hôm ấy, Bạc Cung Thương và Bạc Yến cùng đi tới Dương gia để thương lượng vụ làm ăn với ông chủ
Dương ở Quý Châu này.
Thu Yên thế nhưng lại đề nghị muốn được đi theo bọn họ.

Vào lúc Bạc Cung Thương chuẩn bị mở lời đồng ý thì lại nghe được Tô Dung Dung ở một bên tỏ thái độ không đồng tình mà phê phán Thu Yên.
"Trịnh cô nương là nữ tử khuê các, sao có thể học theo nam nhân đi tới những nơi làm ăn buôn bán của nam nhân được! Phận là nữ nhi, cô chỉ nên chú tâm vào nữ công gia chánh, cẩm kì thi họa của nữ tử ".
Thu Yên nghe Tô Dung Dung ở một bên giảng đạo lí, vốn bản thân còn đang háo hức đi liền bị tụt cảm xúc.

Cô quay sang nhìn rõ thái độ khó chịu của Tô Dung Dung giành cho mình.
Thu Yên bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình cho cô ta cũng như đám nam nhân ở đây hay.
" Ai nói với cô là chỉ có nam nhân mới làm nên chuyện lớn? Chẳng lẽ cứ là nữ nhân thì buộc phải ở nhà chăm lo cho phu quân, con cái sao? Nữ nhân thì không được đi kinh doanh buôn bán sao?".
Lời nói ra lập tức khiến cho bấy nhiêu con mắt phải kinh ngạc mà nhìn đến cô.
Bạc Cung Thương không nghĩ tới Trịnh Thu Yên còn có thể có được suy nghĩ phóng khoáng, rộng mở như vậy.
Hoàn toàn không hề giống những nữ tử chân yếu tay mềm kia chút nào.

Trong lòng hắn càng sinh ra yêu thích cô hơn.
Ngay cả Bạc Yến cũng có chút sửng sốt trước lối suy nghĩ cởi mở này của cô.

Quả thực hắn rất ghét cái lối nghĩ cổ hủ, áp đặt của người xưa.

Cái gì mà trọng nam khinh nữ.

Hắn Bạc Yến đặc biệt ghét cái tư tưởng ấy.
Giờ phút này nghe được nữ nhân này nói ra từ miệng những gì trước nay hắn vẫn luôn nghĩ lại vô cùng trùng một nhịp với suy tâm của hắn.

Bạc Yến đối với Thu Yên càng sinh ra hảo cảm.
Mà Bạch Ôn Thần vừa hay từ trong phòng hắn đi ra cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ ở dãy hành lang.

Hắn đơn giản là chỉ mỉm cười trên khóe miệng.


Tự cảm thấy mắt nhìn người của hắn quả là không sai! @
Tô Dung Dung bị những lí lẽ của Thu Yên làm cho cứng họng.

Nhưng cô ta vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình.
Nhíu mày cất giọng phản kích.
" Cô...!".
Nhưng còn chưa có để cô ta kịp lên tiếng thì một giọng nói của nữ tử trong trẻo cất lên, chặn họng Tô Dung Dung không nói được thêm lời nào.
" Hay! Hay lắm! Tư tưởng của vị cô nương này thật giống với ta! Rất cởi mở! Rất phóng khoáng!".
Đám người đều quay ra nhìn đến người phía phát ra tiếng, bèn trông thấy một nữ nhân mặc trên người thân y phục tím nhạt, bền trên có thêu hoa văn hình bồng sen.

Nữ nhần ngũ quan hài hòa, gương mặt thanh tú trắng trẻo bước từng bước đi tới.

Đứng ở trước mặt Thu Yên mà mỉm cười nói.
" Ta tên là Dương Lạc Anh, không biết cô nương có sẵn lòng làm bạn với ta không? ".
Thu Yên lần đầu thấy một nữ nhân cổ đại tỏ ra tự nhiên, không câu nệ lễ nghi tiểu tiết như người này.

Ngây người ra một lát thì lại mỉm cười vui vẻ đáp lại.
"Được a! Có thêm bằng hữu cũng rất tốt! ".
Dương Lạc Anh mỉm cười, lúc này mới quay sang nhìn về phía Bạch Ôn Thần mà hỏi.
" Huynh cũng ở đây à?".
" Chẳng phải cô cũng ở đây còn gì?".

Bạch Ôn Thần nhàn nhạt đáp.
Lạc Anh này hành tung không rõ ràng.

Lúc thì bất thình lình xuất hiện ở trên thuyền của hắn.

Lúc thì biến mất tăm không rõ người ở đầu.
Có điều Bạch Ôn Thần biết rõ một chuyện, Dương Lạc Anh là người ở Quý Châu.
Thu Yên nhìn thấy nữ nhân này nói chuyện với Bạch Ôn Thần rất tự nhiên, tựa như là đã quen biết từ trước.

Cô mới nhìn tới Bạch Ôn Thần mà nghi hoặc hỏi.

" Cô biết Bạch Ôn Thần sao?".
Dương Lạc Anh lúc này mới quay lại, nhìn tới Thu Yên mà mỉm cười giải thích.
" Ta và hắn có thể coi là tri kỷ lâu năm ".
"A! Là vậy sao! ".

Thu Yên khẽ gật đầu, xem như đã biết.
Bạc Yến khi này mới không khỏi thắc mắc, quay ra hỏi tới Bạch Ôn Thần.
"Huynh vậy mà còn có bằng hữu là nữ nhân!".

Vậy mà trước đây chưa nghe hắn nói qua.

Xem ra Bạch Ôn Thần này còn nhiều chuyện giấu giềm Bạc Yến hẳn.
Bạch Ôn Thần khẽ nhún vai, bĩu môi làm như bản thân rất vô tội.
Lúc này Bạc Cung Thương mới ở một chỗ tiến lên trước mà khẽ mở lời.
"Nếu như Thu Yên đã muốn đi cùng thì cùng đi đi!".
Tô Dung Dung vừa nghe được phu quân của mình quyết định như vậy thì giật mình sững sờ quay ra nhìn tới Bạc
Cung Thương.

Cô ta khẽ mím chặt môi, bộ dáng không phục.

Lại để hình ảnh này lọt vào tầm mắt Dương Lạc Anh.
Dương Lạc Anh mới ở trong đầu tự có đánh giá.

Tuy lúc mới đầu nhìn thấy Tô Dung Dung có nét giống với Trịnh Thu Yên, Dương Lạc Anh quả thực rất sửng sốt.

Nhưng sau khi quan sát kĩ lại, xem ra Tô Dung Dung này không thể nào sánh được với Trịnh Thu Yên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận