Bạc Cung Thương, Bạc Yến cùng với Thu Yên, còn có Bạch Ôn Thần và cả Dương Lạc Anh cũng đi tới Dương gia một chuyến.
Dương Lạc Anh trên đường đi thản nhiên vui vẻ trò chuyện cùng Thu Yền, tỷ muội tầm tình.
" Thu Yên cô biết không, cô và ta có nhiều điểm tương đồng nha.
Chẳng hạn như việc ta rất thích việc buôn bán của nam nhân như cô vậy! ".
Thu Yên đi bên cạnh Dương Lạc Anh nghe cô ấy luyên thuyên một hồi, cảm giác lúc nói chuyện với cô rất tự nhiên, thoải mái.
Cô hơi nghiêng mặt sang vừa đi vừa cười ngượng ngùng mà nói.
" Haha...ta chung quy là bởi vì thích tiền! ".
Dương Lạc Anh làm như ngạc nhiên, quay sang cười mỉm, hai mắt mở to nói.
" Thật vậy sao?".
"Ừm.
Đúng vậy đó! Ta vô cùng vô cùng thích tiền! ".
Nói đến tiền một cái là Thu Yên chẳng dè dặt gì cả, dõng dạc như thể tuyên bố sở thích của mình vậy.
Vẻ ngây thơ, trong sáng còn rất thẳng thẳn của cô khiến cho Dương Lạc Anh vô cùng có cảm tình với cô.
Dương Lạc Anh cười khẩy.
" Cô đáng yêu thật đấy! ".
Câu nói của Dương Lạc Anh khiến cho ba nam nhân đi đằng trước cũng phải ngoảnh lại nhìn.
Nội tâm Bạc Yến không khỏi vừa bất lực, lại không nhịn được mà than thở một câu.
Haizz! Nàng ấy sao có thể đào hoa đến vậy cơ chứ? Ngay cả Dương Lạc Anh là nữ nhân cũng bị nàng ấy mê hoặc thành thế kia...
Bạch Ôn Thần khi nhìn đến cái dáng vẻ khả ái kia của cô, hắn không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.
Ở trong đầu thầm nghĩ.
Đúng là con mèo hoang ham tiền mà! Q
Đám người đi tới Dương phủ, lại bị người hầu gác cổng chặn lại.
" Các người là ai? Dương lão gia không tùy tiện gặp người khác.
Bây giờ lão gia đang có khách...".
Nghe tên người hầu kia nói, Bạc Cung Thương định lên tiếng giải thích, nhưng chưa nói được câu nào đã bị giọng nói nữ tử nhanh hơn một chút mà lên tiếng.
" Lão gia các người có bận thế nào cũng không thể không tiếp bọn ta chứ? ".
Nhìn thấy Dương Lạc Anh bước lên trước, tên người hầu kia dường như rất kinh ngạc, miệng lắp bắp định nói, lại bị Dương Lạc Anh ngắt lời.
"T..tiểu...tiểu...".
"Ngươi mau cho bọn ta vào đi! Bọn họ là người đến từ kinh thành, muốn bàn việc làm ăn với Dương lão gia.
Họ cũng là bằng hữu của ta ".
Người kia nghe thẩy vậy cũng tự giác mà lùi đường cho bọn họ vào trong phủ.
Thu Yên trong đầu không khỏi hồ nghi.
Làm sao Dương Lạc Anh vừa lên tiếng mà tên người hầu này lại có vẻ như rất biết điều.
Nhưng mà dấu sao cũng không thể nghĩ nhiều được như vậy.
Thu Yên quay qua mỉm cười với Dương Lạc Anh, đưa ngón tay cái giơ ra biểu đạt sự khen ngợi.
Dương Lạc Anh nhìn thấy cô như vậy quả thực rất đáng yêu.
Nữ tử như Thu Yên quả thực Dương Lạc Anh chưa từng gặp qua.
Đám người theo người hầu trong phủ dẫn đường đi vào trong đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy ở đây có hai người đang nói chuyện với nhau.
Một lão gia dáng người to béo, mặc một thân đạo bào, trên mép có râu cong xuống, ông đội một chiếc mũ vấn quanh đầu, nghe thấy người hầu bước vào bẩm báo thì ngừng lại cuộc nói chuyện với người kia.
" Bẩm lão gia! Có vài vị khách vào phủ ta, nói là muốn bàn việc buôn thương với lão gia! ".
Ồng chủ Dương quay đầu ra nhìn tới đám người nam thanh nữ tú đứng phía sau tên hầu kia, ông ta chỉ nhìn liếc qua liền vi xua xua tay mà ra hiệu.
" Ây! Không thấy ta đang có khách à! Bảo bọn họ lúc khác tới gặp ta! ".
Bạc Cung Thương liếc qua nhìn Bạc Yến và đám bọn họ, sau đó hắn bước lên trước, hơi gập người mà kính trọng lên tiếng.
"Tại hạ Bạc Cung Thương của Bạc gia ở kinh thành.
Muốn tới bàn bạc cùng ông chủ Dương việc nhập hàng hóa áo bông từ chỗ ông ".
Ông chủ Dương nghe vậy bèn có chút ngạc nhiên.
Quay mặt ra " ổ! " lên một tiếng, mới chầm chậm nói.
"Thật trùng hợp! Hôm nay các vị ở kinh thành đều muốn đến đây bàn bạc làm ăn với ta.
Ở đây hết Tần gia giờ lại đến Bạc gia.
Các người thật là...a haha! Quả nhiên, tuổi trẻ nhiệt huyết! ".
Nghe ông chủ Dương tấm tắc không ngớt, lại từ trong lời của ông chủ Dương mà cả bọn lúc này mới chú ý đến người ngồi bên cạnh ông chủ Dương.
Nam nhân quay mặt đi một góc yên tĩnh thưởng thức trà ngay sau đó liền đem khuôn mặt tuấn mỹ của mình quay ra nhìn đám người.
Tần Diệp trong nháy mắt chú ý đến nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai một thân lục y đứng ở một góc.
Hắn khẽ nở nụ cười không rõ ý tứ, quay sang nói đùa với ông chủ Dương.
" Xem ra, hôm nay Tần Diệp ta lại đụng phải đối thủ cạnh tranh rồi! ".
Ông chủ Dương nghe hắn nói vậy thì cười khách khí.
Lại khẽ sõng soàng mà nói.
"Vậy thì chưa chắc.
Vừa rồi ta thấy vụ thương lượng với Tần thế tử rất thú vị.
Có lẽ ta sẽ...".
Ngay khi ông chủ Dương vừa định ra quyết định thì đột nhiên giọng nói của một nữ tử nhảy ra, chặn đứng lời nói của ông.
"Khoan đã! Phụ thân! Người còn chưa có suy xét về Bạc gia mà ".
Ông chủ Dương bị ngắt lời, lại bởi vì nghe được giọng nói quen thuộc mà quay ra nhìn.
Khuôn mặt ông ngay lập tức tỏ ra bất ngờ, sau khi định thần lại liền mắng mỏ Lạc Anh một trận.
" Tiều nha đầu này! Con đã đi đâu mấy tháng nay vậy hả! Giờ mới biết đường về à! ".
Nhìn một mặt tức giận không có chỗ xả của ông, Dương Lạc Anh chỉ biết cười gượng, ngại ngùng nói với phụ thân cô ấy.
"Phụ thân! Nữ nhi cũng là muốn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm để thuận tiện sau này tiếp quản cơ nghiệp Dương gia mà! ".
" Haizz! Thiệt là..thôi bỏ đi! Biết đường về là tốt rồi! ".
Ông chủ Dương làm như thật sự bất lực với nữ nhi nhà mình.
Trong phủ chỉ có duy nhất một nữ nhi là nó.
Từ nhỏ tính khí Lạc Anh đã mạnh mẽ, khảng khái, lại tự do, phóng khoáng.
Nha đầu này thông minh lanh lợi lại thích tính toán.
Sau này kế thừa cơ nghiệp nhà họ Dương cũng xem như không uồng phí.
Đám người ở lại Dương phủ làm khách.
Cũng chẳng biết sau đó Dương Lạc Anh đã nói với phụ thân cô ấy cái gì.
Chỉ thấy ông chủ Dương bước ra, trên nét mặt có chút khó xử mà nói khẽ với Tần Diệp.
" Tần thế tử! Tuy ta rất coi trọng vụ làm ăn với ngài, nhưng e là lần này thứ cho ta không thể giao dịch với ngài rồi!
".
Tần Diệp ngược lại không có như tính khí nóng nảy ngày thường tỏ ra tức giận.
Chỉ cười nhạt một cái.
Rồi lại quay đầu ra nhìn tới gương mặt yêu kiều của Thu Yên, hắn không nói gì cứ vậy lẳng lặng quay người hướng cửa bỏ đi.
Để lại bóng lưng lạnh lẽo trong ánh mắt của đám người phía sau.
Lúc đặt chân ra khỏi Dương phủ, hắn cười khẩy một cái.
Lần này hắn vốn đã đạt được mục đích rồi.
Hắn biết rõ đám người bọn cô sẽ đến đây, cho nên là nói hắn đã đợi sẵn bọn họ.
Dù cho vụ giao dịch này có thành công hay không thì phụ thân cũng không có trách hắn.
Hắn nhếch mép lên xe ngựa rời đi.
Thu Yên được Dương Lạc Anh sắp xếp cho ở lại cạnh phòng của cô ấy.
Dương Lạc Anh giờ đây thực sự xem Thu Yên là hảo tỷ muội thân thiết luôn rồi.
Có chuyện gì cũng đều muốn tâm sự cùng với cô.
Tối đến, Dương Lạc Anh đi sang phòng của Thu Yên cùng cô tâm sự.
" Thu Yên, ta tới trò chuyện với cô nè!".
Thu Yên nhìn tới Dương Lạc Anh đứng ngoài cửa vẻ mặt vui tươi nói chuyện với mình, cô liền kêu cô ấy vào trong phòng ngồi.
"Lạc Anh! Cô vậy mà là Dương tiểu thư của Dương gia giàu có nhất Quý Châu này! ".
Thu Yên giống như rất coi trọng Lạc Anh, thoải mái cùng cô ấy ngồi tán gẫu.
Dương Lạc Anh nghe vậy thì vội xua tay, tùy tiện nói.
" Ấy! Cô đừng nói quá! Ta thực ra cũng chỉ là nữ tử khuê các như cô mà thôi! À mà...ta có chuyện này muốn hỏi cô ".
Thu Yên thấy Dương Lạc Anh ngồi phía đối diện hai tay chống cằm nhìn mình chớp mắt làm như tò mò gì đó về mình.
Thu Yên không nhịn được cười khẽ một tiếng mới gật đầu.
" Ừm.
Cô hỏi đi ".
" Vậy...giữa hai huynh đệ Bạc gia, Bạc Cung Thương và Bạc Yến, cô là có tình cảm với người nào? ".
Nhìn tới ánh mắt có phần mong chờ câu trả lời từ cô của Dương Lạc Anh, Thu Yên là người bị hỏi bất chợt cũng cảm thấy nhất thời đầu óc mơ hổ, không thể có câu trả lời.
Ánh mắt cô nhìn vào một khoảng vô định, khẽ giọng nói.
"Ta.ta cũng không rõ lắm ".
Đối với câu trả lời có phần không rõ ràng này của Thu Yên, Dương Lạc Anh có chút kích động, lớn tiếng mà gắt lên.
" Không rõ lắm? Sao có thể? Cô chẳng lẽ trong tâm có ai còn không thể phân định rõ? ".
Thu Yên thấy Dương Lạc Anh đối với chuyện tình cảm của mình tựa như rất quan tâm thì quay ra khó hiểu, nhướn mày có chút hồ nghi nói.
" Cô...sao ta thấy cô còn để ý chuyện của ta hơn cả ta thế? ".
Dương Lạc Anh giống như chột dạ, miệng cười gượng gạo mà khua khua tay muốn giải thích.
"A ha...Ta.ta cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Bởi vì theo ta quan sát, có vẻ như hai huynh đệ Bạc gia đều có ý với cô thì phải! Nhưng mà..
nếu như cô không có ý với bọn họ, vậy đối với Bạch Ôn Thần thì sao? ".
Dương Lạc Anh nói qua nói lại, cuối cùng lại dẫn dắt Thu Yên nghĩ tới Bạch Ôn Thần.
Thu Yên thoáng chốc đầu óc mơ hồ không rõ cảm xúc của mình dành cho bọn họ là gì.
Cô đưa tay lên căm, nghiềm túc mà suy nghĩ.
" Thật ra...ta đối với Bạc Cung Thương hiện tại không hề có ý gì hết.
Cô nói, hắn đã có thê tử rồi còn gì.
Đối với
Bạch Ôn Thần thì dừng lại ở mức bằng hữu mà thôi.
Còn đối với Bạc Yến, kì thực...cũng có một chút...!".
Dương Lạc Anh nghe được tâm tư của Thu Yên, cô ấy dường như còn gấp gáp hơn mà lên tiếng hỏi.
" Ây! Có một chút là một chút như nào? Cô.cô không thể rõ ràng hơn sao? ".
Thu Yên quay ra, khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch nhìn đến Dương Lạc Anh mà khẽ lắc đầu, nói một câu sáo rỗng.
" Ta không biết! ".
Dường như nghe được câu nói này của Thu Yên, Dương Lạc Anh rất bất lực.
Cô ấy quay mặt đi đưa tay xoa xoa mi tâm, ở trong lòng thầm gào thét.
" Âyya! Sao mà Trịnh Thu Yên cô ấy ngốc quá vậy! Đến bản thân thích ai còn không biết.
Thế này thì nhiệm vụ của mình làm sao mà có thể hoàn thành được đây hả trời! ".
Thu Yên nhìn tới Dương Lạc Anh biểu hiện kì quặc, ở trong đầu không khỏi nghi hoặc.
Dương Lạc Anh này, thật kì lạ!