Mấy ngày sau đó đám người Thu Yên quyết định trở về kinh thành.
Lần trở về kinh này còn có một Dương Lạc Anh đi theo nữa.
Dương Lạc Anh đã xin phụ thân của mình là ông chủ
Dương cho cô đi tới kinh thành cùng những người bằng hữu.
Mà phụ thân của cô cũng không có quản nổi nữ nhi.
Cho nên tùy ý để mặc cô đi tru du tứ hải, trời nam đất bắc gì thì tùy.
Cũng phải nói vì một phần ông chỉ có duy nhất nữ nhi này, cho nên mới yêu chiều như vậy.
Ngày hôm đó trở về kinh, Bạc Cung Thương không chờ đợi gì thêm đã ngay lập tức làm thư hòa ly với Tô Dung Dung.
Người trong khắp kinh thành hôm ấy đã nháo loạn một phen.
Tốc độ loan tin còn nhanh hơn cả gió.
Chẳng mấy chốc sự việc đại thiếu gia phủ Quốc Công cùng với thê tử hòa ly đã truyền đi khắp trăm dặm.
Đến cả Bạc Quốc Công là phụ thân của hắn đang ở phủ của bằng hữu cũng vì chuyện này mà tức tới nỗi phải gấp rút trở về phủ ngay.
Trong thư phòng Bạc Quốc Công.
" Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đang yên đang lành sao hai đứa lại muốn hòa ly! ".
Bạc Quốc Công là người đã chinh chiến nhiều năm, tóc nửa bạc cái đầu, râu mày rậm, khuôn mặt chữ điển sắc nét, tướng tá cao lớn cứng cáp hiện tại ngồi ở trên ghế, đập tay xuống bàn tạo ra tiếng động lớn.
Ông nhìn thẳng đứa trưởng tử lớn của mình mà nhíu chặt hàng lông mày, tức giận hiện rõ lên mặt mà hằm hằm lên tiếng.
Bạc Cung Thương đứng ở trước mặt ông lúc này, khuôn mặt bình tĩnh, điểm nhiên mà khảng khái trả lời phụ thân của hắn.
" Phụ thân! Là lúc trước con nóng vội, mới xin hoàng thượng ban hôn.
Nhưng hiện tại con nhận ra bản thân không yêu Tô Dung Dung.
Vẫn mong phụ thân chấp thuận! ".
Bạc Quốc Công nhìn tới Bạc Cung Thương, nhịn không được tức giận ôm lấy lồng ngực mà rống lên.
"Con!.Con đúng là...còn ra cái thể thống gì nữa! Nếu là không yêu Tô Dung Dung kia đi, vậy ta sẽ tìm cho con một nữ nhi khác làm thiếp.
Con cần gì phải làm đến mức hòa ly.
Bây giờ người ngoài họ đều nói phủ Quốc Công ta khi dễ nữ nhi nhà họ Tô kia kìa! Con...con..Aiz! ".
Bạc Quốc Công có vạn phần bất lực, hết đưa tay chỏ lên chỉ vào Bạc Cung Thương rồi lại hạ tay xuống mà thở dài một hơi.
Bạc Cung Thương cũng không phải là người không hiểu đạo lí.
Nhưng nói sao thì nói hắn cũng không thể để
Trịnh Thu Yên chịu ủy khuất được.
Hắn đã nói sẽ hòa ly với Tô Dung Dung thì nhất định phải làm được.
Huống hồ gì Tô Dung Dung cũng là can tâm tình nguyện muốn hòa ly, cũng dứt khoát không muốn còn quan hệ phu thê gì với hắn.
Hắn nhìn tới phụ thân đang tức tối ra mặt, chỉ có thể khẽ giọng mà nói.
" Phụ thân! Con biết chuyện này có chút không hợp lễ nghi.
Nhưng Tô Dung Dung cô ấy cũng có ý này.
Hai người đều không tình không ý, thay vì ràng buộc lẫn nhau thì sao không giải thoát cho nhau cơ chứ ".
Bạc Quốc Công giật mình, nheo mắt nhìn sang hắn, bất lực nhưng cũng không thể nói thêm câu gì.
Chỉ thở than một câu, xong mới khua khua tay chậm rãi nói.
" Haizz! Nếu con đã nghĩ như vậy, ta còn có thể nói được gì nữa đây! Nhưng mà...Ta nghe nói con có phải...!là vì nữ nhi Thái phó phủ Trịnh gia kia, cho nên mới muốn hòà ly không? ".
Bị hỏi bất chợt, Bạc Cung Thương có chút giật mình, đờ ra vài giây xong cũng chỉ điềm tĩnh mà trả lời.
" Nhi thần cũng không phải hoàn toàn là vì Thu Yên.
Người cũng biết, Tô Dung Dung vốn không hề yêu con.
Giữ lại một người không yêu mình ở bên cạnh, thà tìm đến một người yêu mình thật lòng ".
"Vậy ý con là, nữ nhi Thái Phó kia là thật lòng có ý con? ".
Bạc Quốc Công bắt lấy điểm mấu chốt, nheo mắt hỏi tới nhi tử của ông.
Chỉ thấy Bạc Cung Thương hơi lóe mắt, chậm vài giây mới khẳng định một câu.
" Hiện tại thì chưa phải...Nhưng sau này thì phải! Con tự tin rằng nàng sẽ yêu con!".
Nói là như vậy nhưng trong lòng Bạc Cung Thương cũng có đồi chút lo lắng, không chắc chắn.
Chỉ là bản thân vẫn tỏ ra mạnh miệng như vậy.
Bạc Quốc Công nhìn tới con trai mình tình ý thay đổi, cũng chỉ biết khẽ lắc đầu.
Xong mới thở dài một hơi mà nhỏ giọng nói với hắn.
"Cung Thương, ta lần này trở về còn có một chuyện muốn giao cho con xử lý.
Chuyện này có liên quan tới phủ
Thái Phó đó ".
"Người nói sao?".
Bạc Cung Thương hắn có chút giật mình, nhìn tới Bạc Quốc Công sắc mặt nghiêm trọng thêm vài phần.
Thu Yên lần này trở về kinh thì liền hồi phủ, trở về Trịnh phủ.
Sau bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra hiện tại chưa thích hợp để cô ra mắt Bạc Quốc Công.
Huống chi trước đó cô cùng Bạc Yến có tình ý, hiện giờ lại cùng Bạc Cung Thương- đại thiếu gia Bạc phủ không rõ ràng.
Tạm thời vẫn là không nên ở lại phủ của bọn họ, tránh gây phiền phức không đáng có.
Thu Yên vừa trở về phủ, nha đầu Bích Liên đã vội vã chạy ra cửa phủ đón sẵn.
Nhìn tới nha hoàn bên cạnh mình mừng đến rớt nước mắt khi thấy cô quay trở về, Thu Yên không nhịn được phì cười một tiếng.
" Bích Liên! Ngươi như thế nào thấy ta về mà lại khóc thế? ".
Bích Liên rơm rớm nước mắt, vui vẻ đến mức nói không nên lời.
"T.tiểu...tiểu thư! Cuối cùng người cũng về rồi! Nô tỳ thật nhớ người a! ".
Thu Yên nhìn tới tiểu cô nương này xúc động đến như vậy thì cười tươi trên mặt, kéo Bích Liên đi vào phủ cùng mình diện kiến phụ mẫu.
"Được rồi, được rồi! Mau cùng ta vào bên trong! ".
" Vâng! ".
Bích Liên vui vẻ nghe theo.
Hai người một chủ một tớ vừa vào tới nơi, Trịnh lão gia cùng Trịnh phu nhân hai người vẻ mặt vui mừng lộ rõ khi thấy nữ nhi mình trở về.
Bọn họ ai nấy đều vui đến mức vừa thấy cô là phải chạy ra ôm lẹ.
"Yên nhi! Con cuối cùng cũng chịu về rồi! Tiểu nha đầu này! Đi lâu như vậy, bọn ta thật nhớ con! ".
Trịnh phu nhân không kìm được nỗi nhớ nhung bấy lâu về con gái mà phải ôm chặt cô.
Thu Yên như cảm nhận được hơi ấm từ người bà.
Cảm giác tình mẫu tử thật ấm áp biết bao! Cô ôm lấy bà, hưởng thụ cảm giác được yêu thương của phụ mẫu dành cho mình.
Trịnh lão gia ở bên cạnh cũng nhịn không được kích động nói một câu.
" Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! ".
Thu Yên cùng với bọn họ ngay khi vừa đặt mồng ngồi xuống chính sảnh nói chuyện thì người bên ngoài là một người hầu đột nhiên chạy vào bẩm báo.
" Lão gia! Phu nhân! Bên ngoài có mấy kẻ tùy tùng, nói là người của Bạc nhị thế tử, phụng sự của Bạc nhị thế tử đem theo rất nhiều hoa tới trồng ở trước vườn biệt phủ của đại tiểu thư! ".
Hai người lớn là Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân nghe thấy vậy thì còn ngơ ngác chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nghe qua lời của người hầu kia chỉ mang máng hình dung ra, cái gì mà Bạc nhị thể tử sai người đem hoa đến.
Trịnh lão gia vội quay sang nhìn tới Thu Yên mà nghi hoặc hỏi.
"Yên nhi! Bạc nhị thiếu gia chính là cái tên Bạc Yến đó sao? Ngài ấy đây là đang muốn làm cái gì? ".
Thu Yên nghe tới phụ thân hỏi, đến chính bản thân cô còn không rõ.
Cái tên Bạc Yến này lại đang làm cái trò gì đây? Cô khẽ nhướn mày, khó hiểu mà xin phép phụ mẫu đứng dậy rời đi.
Cô cùng với Bích Liên vừa bước tới biệt viện của cô, đập vào mắt là đám người hầu đang cúi người trồng rất nhiều hoa tươi ở trước cửa phòng cô.
Hoa mẫu đơn, hoa mộc lan, hoa phù dung, hoa cúc,...rất nhiều loài hoa đẹp đủ màu sắc rực rỡ hiện ra trước mắt cô.
Bất kể là nữ nhân nào nhìn thấy cũng đều không kìm được mà bị mê hoặc.
Đến cả Bích Liên đứng bên cạnh cô cũng bị cái cảnh tượng muôn hoa đua nở ở trước mắt này làm cho kinh ngạc há hốc mồm kêu lên một tiếng.
"A! Đẹp...đẹp quá! Tiểu thư, xem ra Bạc nhị thế tử thật có lòng! ".
Vừa ngỡ ngàng, Bích Liên liền ngay lập tức quay sang nhìn Thu Yên mà cảm thán, vô tình lại nói giúp một câu tốt đẹp cho Bạc Yến.
Thu Yên cũng là đứng ngây ngẩn một giây, xong nghe được nha hoàn của mình nói vậy thì mặt lại trở về trạng thái lạnh tanh, quay mặt đi thẳng về phòng.
" Ta khong quan tam han! "
Còn bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
Thật ấu trĩ!
Bích Liên: "..."