Thu Yên theo cách cũ trở về Trịnh Phủ.
Như thế nào vừa vào tới trong phòng liền nghe thấy tiếng khóc lóc um xùm của nha đầu Bích Liên.
Bích Liên vừa trông thấy chủ tử nhà mình thì vui mừng rơm rớp nước mắt ngắn dài chạy lại sụt sịt.
" Huhu! Tiểu thư người đã đi đâu vậy! Nô tỳ trở về không thấy người đâu sợ chết khiếp rồi! Còn muốn đi bẩm báo lão gia, phu nhân nhưng lại sợ bị trách phạt! ".
Thu Yên thấy tiểu cô nương này nhát gan như vậy liền tính sau này không nên trèo tường trốn ra ngoài nữa.
Mất công hại cô nương Bích Liên này bị dọa chết rồi!
Cô khẽ bật cười thành tiếng.
Đưa tay lên xoa đầu an ủi Bích Liên.
" Ngươi yên tâm đi, ta thì có thể có chuyện gì được cơ chứ! Chẳng qua là ở trong phòng suốt cũng buồn chán.
Muốn ra ngoài đi dạo một vòng thôi mà! ".
Bích Liên vừa sụt sịt, hai tròng mắt đọng nước mở to nhìn tiểu thư nhà mình, lại ngây ngốc hỏi.
" Nhưng...nhưng nô tỳ đi tìm khắp phủ cũng có thấy người đâu! ".
" À! Có lẽ chỗ ta đi qua ngươi lại không đi qua.
Được rồi! Ngươi đừng có lo cái này nghĩ cái kia nữa.
Sau này ta không đi lung tung là được chứ gì! ".
Thu Yên bày ra bộ mặt nghiêm túc khẽ mỉm cười khẳng định với Bích Liên.
Bích Liên nghe thấy tiểu thư nhà mình nói như vậy thì khẽ gật đầu.
Nhưng sau đó lại cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.
Vẫn là không nhịn được muốn lên tiếng hỏi.
" Tiểu thư! Người...người có chút không giống trước đây! Vừa rồi còn xoa đầu an ủi nô tỳ.
Giờ còn đồng ý với nô tỳ không có đi lung tung nữa.
Người...!".
Nhìn thấy Bích Liên ngơ ngác nhìn mình sinh ra nghi ngờ, Thu Yên nhanh chóng gạt bỏ đi ngờ vực của đối phương.
Cô vội vã nói.
" Bích Liên! Trước đây có thể là ta không được hiểu chuyện cho lắm.
Làm chuyện gì cũng theo cảm tính, mới ngang bướng như vậy! Giờ ta đã khác! Ta sẽ không như vậy nữa! Ngươi tin ta chứ! ".
Nha hoàn Bích Liên ngẩn người chốc lát liền vui mừng đến khóc ròng.
Cười tươi nhìn cô mà khẽ " vâng! " một tiếng.
Tiểu thư trưởng thành rồi! Còn biết suy nghĩ cho người khác nữa.
Quả thực so với một tiểu thư ương ngạnh, bướng bỉnh trước đây cô vẫn là thích tiểu thư của bây giờ hơn.
Nhỏ nhẹ, mềm mỏng, lại dịu dàng, đối với ai cũng tốt.
Trịnh Thu Yên nhân lúc ở một mình trong phòng buồn chán liền cùng hệ thống tán gẫu đàm đạo.
" Ê hệ thống! Ngươi nói xem ta có tổng cộng bao nhiêu đối tượng công lược? ".
Để cô đây còn biết đường mà đếm tiền nữa chứ.
Nghĩ tới một đối tượng công lược đã là 5 tỷ rồi! Trong lòng cô vui sướng phấn khích không gì bằng.
Hệ thống nó cũng thành thật lên tiếng trả lời.
[ Hệ thống mở ra cho cô bốn đối tượng công lược.
Mục tiêu công lược 1: nam phụ Bạc Yến- nhị thiếu gia Quốc Công phủ.
Mục tiêu công lược 2: nam chính Bạc Cung Thương- đại thiếu gia Quốc Công phủ.
Mục tiêu công lược 3: nam thứ Bạch Ôn Thần- Lâu chủ Bạch Trùng Lâu.
Mục tiêu công lược 4: nam phản diện Tần Diệp- trưởng tử Thừa tướng phủ ].
Thu Yên vừa nghe hệ thống thông báo, thỉnh thoảng cô lại khẽ gật đầu mấy cái xem như đã biết.
Lại không nhịn được phấn khích đem đầu ngón tay ra đếm đếm.
" Nếu thành công công công lược được cả bốn đối tượng thì ta đây cũng tính là được 20 tỷ rồi! A! Trở về chắc chắn sẽ thành phú bà rồi! ".
Nghĩ đến đây, trong lòng cô rộn rã như pháo hoa nổ tung trời.
Vui vẻ khoái chí vô cùng.
Lại không nhịn được cười khanh khách như một người khùng.
Khiến cho hệ thống nó cũng phải bó tay chấm com.
Lại dường như nghĩ đến gì đó, Thu Yên ngưng lại nụ cười trên nét mặt, thắc mắc hỏi hệ thống.
" Ế! Mà khoan! Cái danh sách công lược của nhà ngươi cũng đầy đủ quá ha! Hội tụ từ nam chính đến nam phụ rồi nam phản diện cơ chứ! ".
Hệ thống nghe đến vấn đề này, nó liền hảo hảo nhắc nhở cô.
[ Hiện tại mới mở ra độ hảo cảm của Bạc Yến đối với cô là 7%.
Của Bạch Ôn Thần đối với cô là 5%.
Cố lên kí chủ! ].
Trịnh Thu Yên nghe tới đây, mơ mơ màng màng khẽ nhướn mày khó hiểu.
" What! Đùa à! Bạch Ôn Thần 5%? Ta còn chưa có gặp qua hắn thì lấy đâu ra hảo cảm? ".
Hệ thống nó tất nhiên biết rõ.
Nó cũng là nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở thế giới này trong lòng bàn tay.
Nó bèn nói với cô.
[ Hắn đã nhìn thấy cô lúc cô trèo tường trốn ra ngoài ].
Càng giải thích, Trịnh Thu Yên càng cảm thấy khó hiểu.
Khóe môi khẽ giật giật, khuôn mặt tràn đầy hoang mang.
" Cái gì vậy? Nhìn trộm ta trèo tường mà cũng có thể sinh ra hảo cảm được! Tên này...ha! Sở thích thật đặc biệt! ".
Mấy ngày sau, trong phủ đột nhiên có khách không mời mà đến.
Bích Liên vừa từ sảnh chính trở về, liền vội vã tìm tới Thu Yên mà bẩm báo.
" Tiểu thư! Có người tới tận phủ để tìm tiểu thư đó! ".
Nhìn thấy Bích Liên từ bên ngoài vào tới chưa gì đã sắng hết cả lên, cô quay đầu, dung mạo xinh đẹp nghiêng đầu hỏi khẽ.
" Bích Liên, làm sao vậy? ".
Bích Liên vừa rồi như là phải chạy hồng hộc vào tới, dáng vẻ thở hổn hển, vừa vui vẻ lại đem những gì cần nói bẩm báo.
" Tiểu thư, bên ngoài có một vị công tử tự xưng là bằng hữu của tiểu thư, muốn mời người đi dự yến hội! ".
Thu Yên nghi hoặc, cất giọng hỏi Bích Liên.
" Công tử? Yến hội? ".
Nha đầu Bích Liên lanh lợi mồm mép liền bắt đầu kể lể.
" Vâng! Tiểu thư quên rồi sao? Mấy ngày trước đó có thiệp mời từ Tần phủ, muốn mời tiểu thư đi dự yến tiệc do Tần gia tổ chức.
Vừa rồi vị công tử kia đã đi bái kiến lão gia, lão phu nhân.
Chính là nhị thiếu gia phủ Quốc Công đó ạ! ".
Bích Liên mặt mày hớn hở.
Không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho chủ tử nhà mình.
Phải biết phủ Quốc Công cũng được sánh ngang hàng với phủ Thừa tướng.
Địa vị của Bạc gia so với Tần gia không có thua kém gì.
Hơn nữa Bạc thế tử lại là cháu họ ngoại của hoàng thượng.
Lần này lại tự ý tới phủ ngỏ ý muốn cùng tiểu thư đi dự tiệc.
Tất nhiên là thấy vui thay cho Thu Yên rồi!
Mà Thu Yên lúc này ở trong đầu đã có tính toán riêng.
Yến tiệc Tần gia? Vừa hay gặp được đối tượng công lược tiếp theo ở đó.
Đi!!!