Trịnh gia được minh oan.
Hoàng để tuy bề ngoài chỉ chiếu cáo giải oan cho Trịnh gia, cũng không nói rõ sẽ truy cứu tiếp.
Nhưng trong lòng ông biết rõ Nhị hoàng tử con trai mình là kẻ chủ mưu phía sau, thông đồng với địch âm mưu muốn tạo phản.
Còn về việc hoàng đế sẽ xử phạt thế nào chung quy cũng là chuyện nội bộ trong hoàng thất.
Bây giờ Trịnh gia đã vô tội, người của Trịnh gia trên dưới đều đã được thả ra.
Thu Yên cũng không còn phải tiếp tục ở lại Tần gia làm nha hoàn nữa.
Trước khi cô thu dọn hành lí rời đi, Tần Diệp thế nhưng kéo cô tới hoa viên trong phủ nói chuyện riêng.
" Cô...ta có chuyện muốn nói ".
Tần Diệp hôm nay không giống như mọi ngày.
Hắn hiện tại dáng vẻ có chút khẩn trương, lại nghiêm túc đến kì lạ.
Ánh mắt nhìn cô chứa đựng cảm tình của hắn.
Lời nói cũng ngập ngừng không rõ.
Thu Yên nhìn rõ hắn, tuy lời còn chưa nói ra nhưng cô dường như biết hắn định nói gì.
Cô vẫn giữ nét mặt điểm tĩnh, khẽ giọng thẳng thắn nói.
" Ta biết huynh định nói gì.
Tần Diệp, giữa chúng ta vẫn luôn là bằng hữu tốt.
Ta luôn coi huynh như tri kỷ tốt! Ta rất trân trọng những gì huynh đã làm cho ta.
Nhưng...".
Tần Diệp ánh mắt mong chờ của kẻ si tình, lại như nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
Hắn khẽ nhếch môi, cười trừ.
" Cô biết ta muốn nói gì thật sao? Thu Yên! Ta thích...!".
"Không cần nói ra!..Hãy giữ lại những lời này để cho một người thích hợp hơn.
Tần Diệp! Ta không thể ở bên huynh.
Cho dù là về thân phận hay là tình cảm.
Chúng ta vốn không thích hợp ".
Nữ nhân giọng điệu bình tĩnh nói.
Xong cũng không xem phản ứng của Tần Diệp như thế nào, quay đầu muốn bỏ đi.
Lại khiến cho Tần Diệp có chút không can tâm, quay ra nói bằng giọng chất vấn, tông giọng cũng nâng cao hơn.
" Không phải là không thích hợp! Mà là nói, trong lòng cô vốn chẳng có một chỗ cho ta....Là vì Bạc Yến sao? Cô yêu hắn phải không? ".
Thu Yên bước chân khựng lại.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Câu hỏi này thật đáng suy ngẫm.
Cô là yêu Bạc Yến rồi?
Im lặng một lúc giọng nói nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của nam nhân.
" Phải! ".
Nữ nhân không ngoảnh đầu lại, xem như xác định lại cũng là cho nam nhân một câu trả lời dứt khoát.
Tần Diệp ánh mắt xa xăm, nhìn theo bóng lưng nữ nhân càng lúc càng xa, hai tay hắn buông thõng, cả người hơi nghiêng vẹo sang một bên mà khuôn mặt khẽ cười khổ.
Hắn cuối cùng vẫn là không có khả năng bước vào trái tim nữ nhân mà hắn tâm niệm...
Thu Yên thu dọn hành lý, bước ra khỏi cửa phủ Tần gia.
Lúc ngầng đầu đập vào mắt là một cỗ xe ngựa lớn.
Cỗ xe ngựa cắm những bông hoa đủ màu sắc xung quanh, đẹp như một chiếc xe hoa vậy.
Khiến cho Thu Yên không khỏi ngỡ ngàng, đứng hình mất năm giây.
Người đánh xe ngựa nhảy xuống khỏi xe.
Từ trong xe ngựa một bàn tay vén tấm màn che trên xe ra.
Ánh mắt Thu Yên dán ở trên người nam nhân cẩm bào lam y từ trên xuống dưới, khí chất bất phàm.
Khuôn mặt hắn tiêu soái bước ra cửa xe, khụy xuống một bên đầu gối.
Bạc Yến chìa tay ra đối với cô mỉm cười dịu dàng.
Thu Yên ngần người không quá lâu thần trí liền trở về thực tại.
Khuôn mặt cô khẽ đỏ ửng lên ngại ngùng nhìn ngó xung quanh rồi lại quay ra nhìn Bạc Yến trên cửa xe mà khẽ nheo mắt hỏi hắn.
" Bạc Yến! Ngươi đây là đang làm trò quỷ quái gì vậy? ".
Bạc Yến vẻ mặt nhởn nhơ, thản nhiên hồi đáp lại.
" Ta đây là đang nghênh đón thê tử tương lai về phủ.
Sao nàng lại nói là trò quỷ quái chứ? ".
"Ngươi...Ấu trĩ! ".
Thu Yên bất lực không thèm cãi với hắn.
Nhìn tới nữ nhân của mình đáng yêu như vậy, Bạc Yến không khỏi nhếch mép trêu chọc cô.
"Nàng không định lên xe sao? Không sợ người khác để ý? ".
Thu Yên nhìn đến người qua lại bắt đầu chú ý đến chỗ bọn họ.
Cũng không thể cứ ở đây dây dưa qua lại.
Cuối cùng vẫn là nhấc váy bước lên xe ngựa.
Có điều không cần để hắn đón lên.
Bạc Yến nhìn tới bản thân bị cô cho ăn bơ thì ngượng ngùng thu tay lại, khóe môi khẽ gợi lên ý cười xoay người lại bước vào trong xe ngựa theo cô.
Bạc Yến đưa Thu Yên trở về Trịnh gia.
Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân vừa gặp lại con gái thì vui mừng.
Cả nhà cùng ôm nhau mà xúc động sau lần thập tử nhất sinh này.
"Ổi nữ nhi của ta! Khiến con chịu không ít khổ sở rồi! ".
Trịnh phu nhân không kìm được xúc động nói.
Bích Liên đứng ở một bên nhìn lão gia, phu nhân cùng tiểu thư nhà mình đều đã đoàn tụ thì không giấu nổi cảm động muốn khóc.
" Phụ thân! Mẫu thân! Bích Liên! Không sao nữa rồi! Mọi chuyện đều đã qua rồi! ".
Cả gia đình đoàn tụ trong niềm vui hân hoan.
Trịnh Thái Phó đột nhiên chú ý đến nam nhân anh tuấn đứng sau lưng Thu Yên.
Ông có chút nghi ngại, khẽ cất giọng hỏi.
" Ứm Hưm! Bạc nhị thế tử! Cậu đây là...".
Bạc Yến rất tử tế mà khẽ cúi đầu trình bày lời muốn nói.
" Trịnh thế bá! Con là đưa Thu Yên trở về phủ".
Trịnh Thái Phó nét mặt giống như còn có lời muốn nói.
Nhưng nghĩ lại vẫn là nên tìm cơ hội để nói riêng với Bạc Yến.
Nhân lúc Thu Yên cùng mẫu thân và Bích Liên đi hàn huyên nói chuyện ở sân viện, Trịnh Thái Phó lúc này ngồi ở trong đại sảnh đối diện với Bạc Yến mà nghiêm mặt hỏi.
"Bạc thế tử, ngài...có thật sự yêu thương con gái ta? ".
Bạc Yến trước lời dò hỏi của nhạc phụ tương lai tất nhiên tỏ ra trịnh trọng, mặt nghiêm túc hơn cả nghiêm túc mà khẳng định.
" Con là thật lòng với nàng ấy! ".
"Ừm! Vậy là ta yên tâm rồi! Haizz! Nói sao thì nói, còn chẳng phải quanh đi quẩn lại cuối cùng nhi nữ nhà ta vẫn là bị tiểu tử người hốt về sao! Đúng là...duyên số cả! duyên số cả! ".
Trịnh Thái Phó khẽ giọng nói.
Trong thời gian này, nghe nói Tô Dung Dung và Bạc Cung Thương đã hòa ly xong đâu đấy cả rồi.
Hiện tại Tô Dung Dung vì danh tiếng xấu cho nên nhà mẹ đẻ cũng không chấp nhận cô ta.
Tô Dung Dung đành phải dùng hết tiền trong người thuê trọ ở tạm.
Hôm nay Tô Dung Dung hẹn Bạc Yến gặp mặt ở trong quán trọ.
Tuy bây giờ Bạc Yến đã không còn đặt tình cảm vào Tô Dung Dung, nhưng ngẫm lại vẫn là nên triệt để giải quyết dứt khoát một lượt.
Tránh cho sau này Tô Dung Dung lại tìm tới hắn dây dưa.
Tô Dung Dung ngồi đợi ở trong một góc bàn quán trọ.
Lúc Bạc Yến ngồi xuống trước mặt cô ta có chút ngạc nhiên.
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà Tô Dung Dung dáng vẻ hốc hác đi không ít, lại có vài phần nhếch nhác gầy gòm hơn trước.
Tô Dung Dung nhìn Bạc Yến tới thì hai mắt sáng lên.
Cô ta không chờ được vội vã mở lời trước.
" Bạc Yến! Ta...ta bây giờ đã không còn là thê tử của Bạc Cung Thương nữa! Có phải chúng ta đã được ở bên nhau rồi không? ".
Tô Dung Dung vừa nói vừa đưa tay ra muốn giữ lấy tay Bạc Yến đặt ở trên mặt bàn lại bị Bạc Yến rút tay lại cự tuyệt.
Tô Dung Dung nét mặt sượng trân, nụ cười tươi cũng thu lại.
Dường như nhận ra thái độ mà Bạc Yến dành cho cô ta đã khác trước.
Không còn lưỡng lự, cũng không còn vẻ lưu luyến của lúc trước.
Phải chăng là do cô ta quá nhạy cảm?
Bạc Yến nghe được nữ nhân này muốn nói gì.
Hắn bây giờ đâu còn là Bạc Yến của lúc trước.
Hắn hiện tại chỉ một lòng với Yên nhi của hắn.
Nào còn để mắt nữ nhân khác!
Nam nhân giọng nói thẳng thắn quyết tuyệt trả lời Tô Dung Dung.
"Tô Dung Dung, chuyện trước đây cứ xem như một đoạn duyên phận đi! Giữa ta và cô hiện tại đã không thể là gì của nhau được.
Ta bây giờ, một lòng chỉ có một người mà thôi! ".
Tô Dung Dung nghe được những lời này, nét mặt sững sờ, cả người khựng lại.
Dường như không tin vào tai mình dáng vẻ thần thờ.
"Người đó...là Trịnh Thu Yên sao? Chàng...đã thay lòng rồi sao?".
" Có thể trước đây ta và cô là tâm đầu ý hợp.
Nhưng hiện tại xem như tri kỷ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Đối với ta mà nói, nữ nhân duy nhất trong lòng chỉ có một mình Trịnh Thu Yên mà thôi.
Nàng ấy là khắc cốt ghi tâm, một đời một kiếp! ".
Nghe được những lời này thốt ra từ miệng Bạc Yến, Tô Dung Dung như chết lặng tại chỗ.
Cô ta vừa đau lòng, lại không kìm được tức giận mà giơ tay ra tát cho Bạc Yến một cái.
Bạc Yến cũng không tránh.
Xem như đây là trả lại những sai lầm mà trước đây Bạc Yến của lúc trước đã tạo ra đi!
Nghiệp duyên ắt có nguyên do cả.
Hắn thì tin bây giờ nghiệp duyên của hắn chỉ có một mình Thu Yên mà thôi!
" Ta vì chàng mà hòa ly với Bạc Cung Thương, mất hết thể diện, bị người đời phỉ báng! Chàng lại có thể...!".
Tô Dung Dung nghẹn giọng phẫn nộ lên tiếng chất vấn.
Nhưng Bạc Yến chỉ nhẹ nhàng nói một câu khiến cho cô ta im bặt.
" Ta đâu có bảo cô hòa ly".
Tô Dung Dung cứng họng.
Phải rồi! Ngay từ đầu là cô ta một mực muốn hòa ly, cũng không xem tâm ý của Bạc Yến dành cho cô ta thế nào? Đến cùng vẫn là lòng quân tử đã sớm thay đổi....
Bạc Yến không muốn cùng cô ta dây dưa, hẳn đứng dậy quay lưng bỏ đi.
Tô Dung Dung đờ đẫn tại chỗ, dại ra đó như người mất hồn cúi gằm mặt xuống nước mắt rơi.
Một lúc sau khuôn mặt cô ta ngầng lên, đưa tay quệt đi hàng nước mắt.
Trong mắt chứa một tia thù hận cùng nét mặt vặn vẹo đến khó coi.
Tô Dung Dung siết chặt mép áo, nghiến răng thầm hận cái tên đó.
" TRỊNH THU YÊN! Cô phải chết! ".