Bạch Ôn Thần vừa bước vào, chớp mắt một cái thấy được Bạc Yến, hắn liền đi đi tới chỗ Bạc Yến mà ngồi ngay bên cạnh.
" Âyya! Bạc Yến! Ngày thường huynh ít khi đi tới mấy cái yến tiệc thế này.
Như thế nào hôm nay lại nổi hứng vậy? ".
Bạc Yến nghe thấy người huynh đệ bên cạnh thấp giọng nói nhỏ với mình, ngữ khí rõ ràng là đang muốn trêu chọc hắn.
Bạc Yến ngược lại tỏ ra khá lạnh nhạt, thờ ơ lạnh giọng trả lời Bạch Ôn Thần.
" Ta đi hay không thì liên quan gì tới huynh.
Nhiều chuyện! ".
Bạch Ôn Thần xem thái độ của Bạc Yến đối với hắn hôm nay có phần khó chịu, không vui.
Hắn còn tự hỏi bản thân đã đắc tội gì với Bạc Yến rồi sao? Như thế nào tên Bạc Yến này hôm nay ngữ khí đối với hắn lại hậm hực đến vậy?
Bạch Ôn Thần vừa mang theo suy nghĩ ở trong đầu nghi ngờ nhân sinh, lại vô tình liếc về phía đối diện.
Hình ảnh đập vào mắt hắn ngay tức khắc khiến cho hắn có vài phần chấn kinh, ngạc nhiên một phen đờ người.
Nữ nhân một thân lam y xinh đẹp dịu dàng, thướt tha yêu kiều với dung mạo như hoa cũng đang nhìn tới hắn mà khẽ mỉm cười như đang chào hỏi.
Hắn nhất thời bị dáng vẻ khuynh diễm của Thu Yên làm cho mê động.
Trong lòng không khỏi rung lên vài phần động lòng.
Nói thật thì là nam nhân ai mà chả yêu thích nữ nhân xinh đẹp.
Bạch Ôn Thần hắn cũng không phải ngoại lệ.
Huống hồ gì Trịnh Thu Yên còn mang vẻ đẹp ngây thơ, thuần khiết, nhẹ nhàng nhưng không kém phần tao nhã.
Mới khiến cho hắn ngây người vài giây.
Sau khi định thần lại mới kịp phản ứng mà hơi gật đầu mỉm cười đáp lại cô.
Cùng lúc âm thanh hệ thống lại ở bên trong vang lên thông báo.
[ Ting! Mục tiêu công lược Bạch Ôn Thần: Điểm hảo cảm +5%.
Hiện tại là 10%.
Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng hơn! ].
Nghe được hệ thống nhắc nhở, Thu Yên ở trong lòng có đôi chút hứng khởi.
Cô cũng không ngờ bản thân lại có thể dễ dàng chiếm được hảo cảm của Bạch Ôn Thần đến thế.
Kể ra thì tên này cũng thật dễ yêu thích người khác.
Biết được suy nghĩ trong đầu cô, hệ thống vẫn là không nhịn được mở miệng biện giải một chút.
[ Hắn không phải là dễ thích người khác mà là dễ thích cô đó bà cô của tôi.
Cũng không có gì khó hiểu.
Bạch Ôn Thần này giống như băng sơn nam nhân vậy.
Hắn chính xác là một nam nhân cấm dục trong truyền thuyết đó.
Nữ nhân hắn chưa từng tiếp xúc gần chứ chẳng nói là sinh ra yêu thích.
Có thể là do kí chủ có chỗ đặc biệt khiến hắn hứng thú đi! ].
Thu Yên cảm thấy lời của hệ thống nghe cũng có chỗ hợp lí.
Cô khẽ gật đầu trong vô thức.
Bạc Yến ngồi ở một bên khẽ đem ánh mắt sắc bén nhìn liếc sang vị huynh đệ bên cạnh mình.
Để ý thấy hắn cùng Thu Yên vậy mà " liếc mắt đưa tình " ngay trước mặt hắn.
Không hiểu vì sao bản thân hắn lúc này rất không vui.
Đặc biệt khó chịu, bực tức ở trong lòng.
Hắn không muốn để Bạch Ôn Thần nhìn ngắm tới chỗ Thu Yên quá lâu, liền cầm lấy ly rượu trên tay mà quay ra đả động tới Bạch Ôn Thần.
" Nào! Uống rượu! Ta mời huynh một ly ".
Bạch Ôn Thần bị lời nói bên tai đánh động.
Tầm mắt cũng không nhìn tới chỗ Thu Yên nữa.
Hắn quay ra cầm lấy ly rượu mà cạn một ly với Bạc Yến.
Trong giọng nói có vài phần vô tư, phóng khoáng.
" Được! Chúng ta cạn ly ".
Mà ở bên này Thu Yên nhìn thấy hai nam nhân đang chụm ly uống rượu, trong mắt cô chính là nghĩ bọn họ hẳn là huynh đệ tốt, hảo bằng hữu đi! Cũng thân thiết ra gì đó chứ!
Có điều, dưới tầm nhìn từ xa của cô thì suy nghĩ đó lại hoàn toàn trái ngược.
Bạc Yến tuy mời rượu uống cùng bằng hữu Bạch Ôn Thần, thế nhưng trên khuôn mặt lại tỏa ra nét sa sầm mặt mày.
Nào có giống như đang vô tư uống rượu với bằng hữu.
Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh cũng bắt đầu để ý thấy Thu Yên đang nhìn tới chỗ hai người Bạc Yến và Bạch Ôn Thần.
Vẫn là một vẻ mặt vô tư, hồn nhiên lẻo mép ghé vào tai Thu Yên mà nói.
" Thu Yên tỷ, có phải là tỷ thích một trong hai người kia không? Bọn họ đều là công tử thế gia.
Một người là Bạc thế tử- nhị thiếu gia Quốc Công phủ.
Một người là ông chủ của một Bạch Trùng Lâu lớn có tiếng nhất kinh thành.
Ta thấy, mắt nhìn người của tỷ rất được nha! ".
Thu Yên hơi nghiêng mặt sang nhìn tới Lăng Nguyệt một mặt ba hoa thì chỉ biết cười gượng.
Quay đầu khóe mắt liền khẽ giật.
Đây không phải nói chính xác là mắt chọn đối tượng công lược của hệ thống được đi!
...
Buổi yến tiệc chủ yếu diễn ra để các con nhà quý tộc, danh giá làm quen, qua lại với nhau.
Gia chủ của Tần gia là Tần phu nhân hôm nay lại là người chủ trì buổi yến tiệc.
" Mọi người cứ tự nhiên.
Không cần phải câu nệ! ".
Đám người sau đó liền xem các vũ công ra nhảy múa góp vui.
Cũng không có gì quá đặc sắc.
Thu Yên sau đó cảm thấy có chút nhàm chán, liền rủ Lăng Nguyệt cùng mình lẳng lặng rời khỏi sảnh chính, đi dạo một vòng quanh hậu viện Tần phủ.
Mà vào lúc cô lặng lẽ rời đi, Bạc Yến cũng đã nhìn thấy.
Thu Yên cùng Lăng Nguyệt đi tới cạnh hồ sen trong phủ.
Ngay khi hai cô nương còn đang vui vẻ cười nói, ngắm cá bơi lội trong hồ thì đột nhiên từ phía sau hai người vang lên giọng nói của một ai đó.
" Haiya! Đây chẳng phải là Trịnh tiểu thư đó hay sao? Không ở trong yến tiệc mà lại chạy lung tung ra ngoài.
Đúng là, không có lễ giáo mà! ".
Thu Yên và Lăng Nguyệt nghe được âm thanh nữ tử cất lên ở phía sau thì cùng lúc quay đầu lại.
Phát hiện có ba nữ nhân bộ dáng đoan trang đứng trước mặt.
Nữ tử vừa lên tiếng mặc một thân thanh y, dáng người vừa phải, khuôn mặt cũng có nét thanh tú, nhưng là ở mức mờ nhạt, coi như ưa nhìn.
" Cô là ai mà lên tiếng nói Thu Yên tỷ như vậy? ".
Lăng Nguyệt vốn có bản tính hiếu thắng, lại không nhịn được khi có kẻ vô duyên vô cớ đi nói xấu xỉa xói người khác.
Huống hồ gì đây còn là đi nói xấu Thu Yên tỷ mà cô ngưỡng mộ nữa! Lăng Nguyệt ngây lập tức sinh ra thành kiến với đám nữ nhân trước mặt này.
Nữ nhân kia hóng hách lên mặt, đối với Lăng Nguyệt có nhiều phần khinh thường.
" Ta là thiên kim phủ Lại Bộ Thượng Thư- Tiêu Ngưng.
So với loại thứ nữ thấp kém như cô thì khác xa một trời một vực.
Ta nói gì sai sao.
Trịnh Thu Yên cũng chỉ là một đích nữ của Thái Phó nhỏ bé.
Cùng lắm là chức vụ dạy học cho vua.
Ở trong triều càng chẳng có quyền lực gì.
Sao có thể so ra với bọn ta được! Ở đây còn có Dương Thuần tỷ là thiên kim Lễ bộ thượng thư Dương phủ.
Tần Lan tỷ là thiên kim Thừa tướng phủ.
Ta nói có đúng không, Tần Lan tỷ? ".
Tiêu Ngưng vừa lên mặt, vừa quay sang nói với hai nữ nhân đứng bên cạnh mình.
Một nữ nhân trong số đó mặc một thân bạch y giản dị, nhưng không kém phần thanh tao, nhã nhặn.
Cô ấy là Dương Thuần- thiên kim Dương phủ.
Tính tình người này đơn giản, ôn hòa.
Cho nên đối với lời nói của Tiêu Ngưng chỉ biết gật đầu khẽ, cũng không có lời gì để nói.
Nữ nhân còn lại dáng người cao gầy, mảnh khảnh mặc y phục nhung gấm loại thượng hạng màu tím nhạt.
Nữ nhân gương mặt thanh thoát, dung mạo xinh đẹp nhưng không quá xuất chúng, tóc mái dài che đi vầng trán cao của cô ta.
Trên đầu có cài một chiếc trâm vàng tinh xảo.
Nữ nhân này được gọi là Tần Lan, khẽ liếc mắt một cái nhìn về phía Thu Yên mà cất giọng nhàn nhạt.
" Tiêu Ngưng, đừng có loại chó mèo nào cũng đem để so sánh với ta ".
Ngữ khí của Tần Lan phải nói là vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng.
Lúc nói chuyện còn nói ra đầy những lời lẽ ác ý không cần kiêng nệ.
Đủ để thấy địa vị của cô ta lớn thế nào so với đám thiên kim tiểu thư trong kinh thành rồi!
Có điều, là ai chứ Thu Yên cô thì không ngán đám tiểu thư quyền quý ỷ vào mình có địa vị cao mà lên mặt.
Nhất là với cô lại càng không được phép! Cô từ đầu đến giờ vẫn chưa có lên tiếng lúc này ngay lập tức nở nụ cười giễu cợt, cất giọng trong trẻo.
" Ha! Tiểu thư Thừa tướng phủ và tiểu thư phủ Thượng Thư thì ra đều là mấy nữ tử không được giáo dưỡng.
Thật tội nghiệp! ".
Tần Lan bị lời nói của Thu Yên làm cho tức giận, hai hàng lông mày khẽ cau lại.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tiêu Ngưng cướp lời.
" Cô nói ai là kẻ không có giáo dưỡng? ".