"Chuyện kết hôn của Ngọc Nhi, em thấy thôi bỏ đi.
"
Mẹ Tống Hà là người lên tiếng trước.
"Chiều nay em ở ruộng, mí mắt phải cứ giật, cứ có linh cảm chẳng lành, giờ nghe bé hai nói vậy ! Nhà mình cũng đâu muốn gả con bé sớm như vậy, anh này, hay là ngày mai anh đến từ chối cô Út Vệ Hoa đi, nói là chúng ta vẫn không nỡ, muốn giữ con bé thêm vài năm nữa.
"
Vân Vệ Quốc tuy thật thà chất phác, nhưng chuyện liên quan đến con cái, ông không thể không cẩn thận.
"Hay là để tối nay tôi đi, tiện thể mua thêm cái khóa mới, thay lại cửa chính cho chắc chắn, sau này chúng ta ra ngoài, khóa cửa lại cho an toàn.
"
….
Nửa tháng sau khi cha đi từ chối chuyện kết hôn của chị cả Vân Ngọc.
Kỳ học mới sắp bắt đầu.
Em trai Vân Thành được cha đón về từ nhà ông bà nội.
Chị cả Vân Ngọc mười lăm tuổi, học lớp chín.
Còn cô mười ba tuổi, học lớp bảy.
Cậu em trai mười tuổi Vân Thành, học lớp ba.
Mẹ đang may đôi giày vải mới cho chị cả.
Quy định mới của trường khi khai giảng lớp chín là học sinh phải đến trường chạy bộ lúc sáu giờ sáng, và phải làm thí nghiệm Vật lý, Hóa học, Sinh học, các tiết Thể dục sẽ không bị giáo viên bộ môn khác mượn nữa, điểm thi cấp ba sẽ bao gồm cả điểm Thể dục và điểm thí nghiệm, tổng cộng năm mươi điểm.
Vân Bội kiếp trước chỉ trải qua kỳ thi đại học dành cho người đã đi làm, chưa từng trải qua kỳ thi cấp ba, tuy cô chỉ mới học lớp bảy, nhưng rõ ràng cô là người vui vẻ và hào hứng nhất nhà.
Một tay kéo chị cả, một tay kéo em trai, cô hào hứng xoa tay: "Chị cả, em trai, sắp khai giảng rồi, chúng ta có nên chuẩn bị gì đó trước không, ví dụ như cùng nhau đến thị trấn mua bìa sách và bút chì đẹp chẳng hạn.
"
"Chị hai, Thành muốn đến thị trấn, Thành nghe người ta nói ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon.
"
Vân Ngọc im lặng.
Hơn nữa, cô ấy đặc biệt im lặng cả ngày hôm nay.
Từ lúc mẹ nói chuyện khai giảng, trên mặt chị cả không hề nở nụ cười.
Vân Bội nhìn em trai, xoa đầu nó: "Em trai ngoan, em ra ngoài chơi trước đi, mai chị hai và chị cả đưa em đến thị trấn.
"
Vừa nghe vậy, mắt cậu bé sáng lên, chạy biến đi khoe với đám bạn.
Vân Bội mỉm cười, quay sang huých tay chị cả: "Chị cả không muốn đi học à?"
Vân Ngọc lắc đầu.
"Vậy sao chị có vẻ không vui, hay là có chuyện gì buồn? Chị đừng giữ trong lòng, nói cho em biết đi, biết đâu em giúp được.
"
Vân Ngọc thở dài, chỉ vào mẹ đang may giày, kéo cô ra sân sau, "Bội Bội, chị không muốn đi học nữa.
Chị muốn xuống thị trấn làm công, kiếm tiền, chị biết nhà mình có bao nhiêu tiền, học phí của riêng chị đã là hai trăm đồng, chưa kể những khoản khác, cộng thêm của em và Thành nữa, ba mẹ không thể nào lo nổi.
"