Mãi cho đến một thời gian rất lâu sau, Vân Ngọc gầy đến chỉ còn da bọc xương ôm một đứa bé lén lút chạy về, nhà họ Vân mới biết bộ mặt thật của nhà họ Lý, nhưng lúc đó tinh thần của Vân Ngọc rõ ràng đã có vấn đề.
Vân Bội tôn trọng mỗi nhân vật trong quyển sách này, duy chỉ có nhân vật Vân Vệ Hoa là cô không thể nào thích nổi.
Nếu không phải bà ta trộm tiền của nhà họ Vân, Vân Vệ Quốc cũng sẽ không liều mạng làm công việc nặng nhọc mà mất mạng, nếu không phải bà ta tham tiền nhận lời mối mai của nhà họ Lý, Vân Ngọc sao có thể rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Bản thân là trẻ mồ côi, cô thật sự rất ghen tị với gia đình của nữ phụ lúc ban đầu, có cha mẹ yêu thương, có chị gái che chở, còn có một cậu em trai thường xuyên trêu chọc.
Cô đã từng không chỉ một lần ảo tưởng về cuộc sống như vậy, nếu như mình có cha mẹ và anh chị em, cô nhất định sẽ cho bọn họ những điều tốt đẹp nhất, không để bọn họ bị người ta bắt nạt.
Bây giờ ông trời cho cô cơ hội, Vân Bội tuyệt đối sẽ không để bất hạnh của nhà họ Vân xảy ra nữa!
Vân Bội xuống giường đi giày, dựa vào sức lực của mình đẩy Vân Vệ Hoa ra ngoài cửa, "Đã nói nhà họ Lý tốt như vậy, sao cô không gả Bảo Nhi cho nhà bọn họ? Nếu cháu nhớ không lầm, chị Bảo Nhi còn lớn hơn chị cháu hai tuổi, nói gì thì cũng không đến lượt chị cháu, hơn nữa chị cháu còn nhỏ, sau này còn phải thi đại học, không cho phép cô lấy chuyện kết hôn để làm lỡ dở chị cháu!"
Vân Bội cố ý nói như vậy.
Bởi vì cô thật sự có chút khó hiểu, với tính cách của Vân Vệ Hoa, tuy nói nhà họ Lý muốn là Vân Ngọc, nhưng dù sao đối phương cũng là người có tiền trên thị trấn, Vân Vệ Hoa không thể không nghĩ đến con gái của mình.
Đặc biệt là Vân Vệ Hoa sau khi nghe cô nói không cho Vân Ngọc gả, nét mặt bà ta trong nháy mắt liền thay đổi, càng khiến Vân Bội cảm thấy sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Ngồi xổm trên tảng đá sau vườn, Vân Bội rảnh rỗi đến mức ngồi đếm kiến trên mặt đất.
Ba mẹ Vân trong nhà đang xin lỗi Vân Vệ Hoa.