Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Ta Mang Cả Nhà Làm Giàu Tiến Lên


Vân Ngọc lắc đầu: “Chị còn chưa gặp qua, nói gì đến thích hay không, nhưng mà, hôn nhân đại sự, xưa nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, chị nghe lời ba mẹ là được, dù sao họ cũng sẽ không hại chúng ta.


Nghe vậy, Vân Bội lập tức sốt ruột, chị gái cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghe lời.

“Nhưng lỡ như ba mẹ bị người ta lừa gạt thì sao? Chị cả, hai người đừng quá tin tưởng cô, cô là người như thế nào chẳng lẽ chị không rõ sao, trong thôn có chuyện tốt gì mà cô ấy không phải là người chạy nhanh nhất, lần này là nhà họ Lý, lại còn là nhà giàu có ở trên trấn, cơ hội tốt như vậy, cô ta không giành cho Bảo Nhi, mà lại dành cho chị, em tuyệt đối không tin cô ta lại nhường cái tốt cho chị mà không giữ lại cho con gái mình.


Vân Vệ Hoa là người như thế nào, cả nhà họ Vân đều biết.

Nhưng nói đến chuyện hại cô, Vân Ngọc nghĩ chắc là không đến mức đó, dù sao hai nhà cũng là họ hàng.


Vân Bội biết Vân Ngọc sẽ không vì một hai câu nói của cô mà tin tưởng mình, bèn vội vàng móc tiền ra.

“Em biết trong lòng chị nhất định nghĩ đối phương là cô ruột của chúng ta, sẽ không hại chúng ta, nhưng mà, chị cả, hôm nay nếu không phải em nhanh tay, giấu số tiền ba mẹ giấu dưới gối đi trước, chị nghĩ cô nhìn thấy số tiền này sẽ làm gì? Hơn nữa lúc em nói rõ ràng với cô là muốn đưa ngày sinh tháng đẻ của chị cho bà ấy, cô ấy còn đẩy em ra, tự mình đi lật gối ba, giống như là đã biết trước nhà chúng ta giấu tiền dưới gối ba vậy.


“Chị cả, nếu cô thật sự lấy hết tiền của nhà chúng ta, em chỉ là một đứa trẻ, cho dù ba mẹ tin lời em nói, thì người ngoài có tin không?”
Trong phòng vang lên tiếng động Vân Vệ Quốc và vợ tiễn Vân Vệ Hoa ra khỏi cửa.

Vân Bội đưa tay kéo Vân Ngọc, "Chị cả, hay là chúng ta nói chuyện này với ba mẹ đi, nếu ba mẹ cũng thấy em suy nghĩ nhiều rồi thì em sẽ không nói chuyện này nữa.


"

Trong nhà.

Trên bàn đặt một tập tiền nhàu nát.

Gia đình bốn người vây quanh bàn, không ai lên tiếng trước.

Vân Bội len lén nhìn Vân Ngọc, Vân Ngọc lắc đầu, ra hiệu cho Vân Bội đừng vội.

Vân Bội đành kiên nhẫn chờ hai vị chủ nhà lên tiếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận