"Mộ Vân ca ca, tấm chân tình ta dành cho huynh chưa từng thay đổi."
"Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió táp, năm trăm năm dầm mưa, năm trăm năm dãi nắng, chỉ mong huynh có thể đi qua cầu."
Diệp Khanh Oản dứt lời, xoay người nhảy xuống từ trên thành lâu.
Khi cô mở mắt, khóe miệng lập tức nhếch lên nụ cười hưng phấn.
Ông trời ơi, cuối cùng cô cũng xuyên về rồi.
Ngay khi cô đang nghĩ xem làm thế nào để mang đống văn vật trong tiểu thuyết về thế giới thực, bỗng cô nhận ra có cái gì đó không ổn.
Cái giường này...!
Cái nhà này...!
Không có một tí hơi thở nào của người hiện đại.
"Hệ thống, sao tôi vẫn ở đây? Không phải đã nói chỉ cần tôi diễn xong cốt truyện là có thể trở về thế giới thực sao?"
"Ký chủ, bởi vì cô diễn si tình mãnh liệt quá, làm nam chính cảm động, thay đổi kết cục của tiểu thuyết, cho nên nhiệm vụ thất bại, không thể trở về."
Tôi...!
Sao các hạ không nói sớm?
Diệp Khanh Oản hỏi thăm cả lò nhà hệ thống.
Không phải chỉ là khóc lóc thảm thiết, la lối om sòm rồi lộn một vòng thôi sao?
Có thế mà đã cảm động? Không phải hắn bụng dạ nham hiểm, máu lạnh vô tình sao?
Quả nhiên, lấy bừa một nam chính trong tiểu thuyết cổ đại nước mình ra thì ai cũng có vấn đề về đầu óc.
Cô nên đoán ra từ sớm, vừa nghe thấy tên tiểu thuyết là biết, cả bộ truyện này bao gồm tác giả đều không được thông minh cho lắm.
《Một đêm thành hôn: Vương gia, kiềm chế đi》
Đại khái thì hướng đi của nữ chính là cô bé lọ lem ngây thơ lương thiện, trong một lần có cơ hội gặp được nam chính Cửu vương gia phúc hắc khi ấy không quyền không thế.
Cửu vương gia tà mị cuồng luyến bị sự đơn thuần thiện lương của nàng đả động, vì nàng mà không ngại đắc tội Tể tướng quyền khuynh triều dã, hủy bỏ hôn ước với nữ phụ, do đó dẫn đến một loạt các chuyện về sau.
Mà Diệp Khanh Oản, đương nhiên chính là nữ phụ ác độc bị công khai hủy bỏ hôn ước kia.
Ngược lại thì nữ chính là loại tất cả nam nhân đều yêu nàng, tranh nhau cướp đoạt muốn lấy nàng, nữ nhân hận nàng đến tận xương tủy, ba lần bảy lượt muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cuối cùng nữ chính dùng tình yêu cảm hóa hết thảy, không chỉ giúp nam chính bước lên ngôi vị hoàng đế, còn là cố sự mà người có tình trở về bên nhau.
Không hổ là con đường của bạch liên hoa, không gì cản trở.
"Hệ thống, lương tâm của cậu bị chó gặm rồi đúng không?"
"Vì phối hợp với cậu, trong khoảng thời gian này tôi vắt óc tìm mưu kế quyến rũ Cửu vương gia gì đó kia, còn hận không thể dán lên người hắn như thuốc cao bôi lên da chó."
"Tôi hao hết tâm tư, dốc hết sức lực, kể cả tôn nghiêm hay thể diện tôi cũng từ bỏ hết, tôi khó khăn như vậy rồi, cậu còn không tính cho tôi hoàn thành nhiệm vụ?"
"Đêm dài lắm mộng, lương tâm của cậu không cắn rứt sao?"
"Hu hu hu...!Tôi không thiết sống nữa."
Hệ thống:...!
"Ký chủ, cô đừng khóc, hay là thế này, tôi đưa cô bàn tay vàng, cô thử lại lần nữa xem sao?"
Bàn tay vàng?
Phải nói sớm chứ!
Diệp Khanh Oản thay đổi sắc mặt trong một giây.
Hệ thống os: Diễn giỏi thật!
"Bóc phốt để trở nên hùng mạnh."
Diệp Khanh Oản nhíu mày: "Là sao hả?"
"Nghĩa trên mặt chữ, bây giờ cô đang ở trong thế giới tiểu thuyết, mỗi một ngày trôi qua, mỗi một chuyện cô làm đều là cốt truyện trong sách, cho nên cô chỉ cần mỗi ngày đúng giờ vào bóc phốt lung tung một lần, là có thể nhận được những phần thưởng khác nhau."
"Ví dụ như kĩ năng, tiền tài, dung mạo sẽ tăng lên."
Đơn giản quá còn gì?
Tiểu thuyết máu chó thế này, vơ đại một câu cũng có thể bóc phốt cả ngày.
Cuối cùng Diệp Khanh Oản cũng hài lòng.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến sự việc sắp xảy ra, không hiểu sao cô bỗng thấy ghê tởm.
Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, rất nhanh cô sẽ bị Cửu vương gia từ hôn trước mặt mọi người.
Thật muốn hát vang một khúc ca.
"Tại sao chứ, người chịu tổn thương luôn là tôi..."
Thương xuân buồn thu một hồi, cô đã bị nha hoàn áp lên rửa mặt, theo sau ra cửa, đến thư thục hoàng gia học tập.
Nàng ấy là đích nữ của Tể tướng đương triều, cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành hoàng hậu tương lai, từ cầm kì thi họa cho đến cưỡi ngựa bắn cung, tất cả đều phải tinh thông.
Đáng tiếc mắt nàng ấy bị mù, cố tình coi trọng Cửu vương gia bên ngoài nhìn không quyền không thế, thực chất đang ngấm ngầm chọc trời khuấy nước.
Tiên sinh dạy ở thư thục hoàng gia là thái phó đương triều, tuổi không lớn đã đứng hàng tam công (*).
(*) Tam công (ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo)
Là nhân vật tàn nhẫn!
Sát phạt quả quyết, thủ đoạn tàn độc, là một trong số ít người có thể chống lại Tể tướng trên đương kim triều đình.
Ra cửa trước, có người gọi cô lại.
"Oản nhi."
"Mẫu thân từ an, mẫu thân có việc gì sao?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn, tối nay phụ thân con mở tiệc chiêu đãi bạn tốt trong triều, con nhớ về sớm, thái phó cũng tới."
Mẫu thân cười nói xinh đẹp.
Trong lòng Diệp Khanh Oản hiểu rõ, cái tình cảnh mà cô ghê tởm kia cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Trên mặt lại vẫn làm bộ vô tri mờ mịt: "Nữ nhi đã biết, nhưng mẫu thân, tại sao bỗng nhiên phụ thân lại mở tiệc?"
"Mấy ngày nay không phải con vẫn luôn nhung nhớ Cửu vương gia sao, hôm nay mở tiệc, trừ việc để các con gặp mặt một lần, cũng thuận đường ước định hôn sự của các con."
Oa bất ngờ ghê~
Phụ thân, mẫu thân, quả thực hai người quá lợi hại~
Nữ nhi yêu hai người lắm~
Những lời này loanh quanh trong suy nghĩ của cô, cô cảm thấy mệt mỏi quá đi mất, không còn chút sức lực nào.
Cô còn phải diễn lại một lần, thật đáng chết.
Nhưng trong nháy mắt cô lại bật ra vẻ tươi cười, vừa hưng phấn vừa thẹn thùng kêu lên.
"Thật sự sao? Thật tốt quá, đa tạ phụ mẫu, mẫu thân."
Nói xong, còn cho mẫu thân một cái ôm mãnh liệt.
Nhiệm vụ ôm ấp kết thúc, cô lập tức biến thành công cụ không có cảm tình, hậm hực ra cửa.
Lại phải bị cái tên Cửu vương gia kia làm nhục nhã trước mặt mọi người thêm lần nữa, đen đủi!
Nhưng có thể làm gì được bây giờ?
Vẫn phải sống qua ngày, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành thôi!
Tiếp tục thăm ngàn đi!
Diệp Khanh Oản là người đầu tiên vào thư thục, thái phó và các vương gia công chúa khác chưa đến, dứt khoát nằm bò lên bàn tự hỏi nhân sinh.
Tùy ý bóc phốt cốt truyện hai câu!
Tối nay lại phải bị cái tên Cửu vương gia phúc hắc kia từ hôn, đã tám trăm lần luôn rồi sao không chịu để yên, người đâu mà phiền thế!
Nói xem tên này thì được cái gì tốt, trừ việc nhìn đẹp trai xíu, thân hình cao lớn xíu, giá trị vũ lực hơi cao một xíu thì còn gì đáng để thích?
Trên đời này ngàn vạn soái ca, bên này không được thì ta chạy sang bên kia, cứ một hai phải treo cổ chết trên một thân cây, quả nhiên trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó chẳng có lấy một người bình thường.
Nói chứ hôm nay thái phó sẽ không trùm đồ đen cả người nữa nhỉ, biết lòng dạ y đen tối, nhưng đâu cần hôm nào cũng mặc đồ đen ra ngoài khoe khoang hả? Sợ người khác không biết y phúc hắc tàn nhẫn sao?
Bạch y nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc không đẹp sao?
Bóc phốt xong, chướng khí trong lòng xem ra đã bay mất một nửa.
Không thể ngờ, nội dung cô bóc phốt, gần như cùng lúc ấy đã bị truyền tống tới trước mắt rất nhiều nam nhân.
Bóc phốt của Diệp Khanh Oản!
Thái phó nhìn chằm chằm phụ đề đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lông mày nhíu lại.
Cửu vương gia từ hôn?
Cửu vương gia mỹ mạo?
Mấy cái này không quan trọng, quan trọng là...!Bản quan lòng dạ đen tối?!
Liễu Thịnh cúi đầu nhìn mình mặc một thân đen sì từ trên xuống dưới, có một tia xấu hổ tiến không được mà lùi cũng không xong!
Đúng lúc này, phụ đề lại nhảy ra cái thứ hai.
"Nếu vô tình để lộ tám múi cơ bụng của y thì càng tốt!"
Tay Liễu Thịnh phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt che bụng mình lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khó có thể tiếp thu.
Chẳng lẽ...!trong cung có quỷ?!.