Tô Trăn ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt.
Cô chỉ là đi ra ngoài có 10 phút thôi, làm sao lúc quay về mọi chuyện đã thay đổi một cách chóng mặt vậy.
" Vị bạn học này, trước đừng khóc nữa được không? Vẫn nên nói rõ mọi chuyện trước đi đã chứ? " Một giáo viên đã không nhìn nổi nữa nghĩ muốn kéo Tần Tiểu Manh từ dưới đất dậy.
Cô ta cứ ngồi dưới đất như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm như vậy cứ như là mọi người đang bắt nạt cô ta vậy.
" Cô ơi, cô ta không có mặt mũi nói thì để em nói ạ, em đều đã nhìn thấy hết rồi!" Bạch Ngã Vi khinh miệt nhìn Tần Tiểu Manh." Thanh Nhượng kêu cô ta giữ bức tranh để cậu ấy có thể thuận tiện kiểm tra và tô thêm, kết quả bạn học sinh năm nhất này tay chân vụng về cầm không chắc, trực tiếp làm rách tranh luôn.
Tôi không có! Tranh không phải do tôi làm rách!" Tần Tiểu Manh lệ rơi đầy mặt ngồi dưới đất nhanh chóng phản bác." Tôi không có làm rách tranh, không có".
" Cô không làm rách chẳng lẽ ý cô là Thanh Nhượng tự mình làm rách chắc?" Bạch Nhã Vi cười khinh miệt " Mọi người nói một câu công bằng xem, bình thường ngày ngày vây xung quanh Thanh Nhượng ồn ào, đã không giúp đỡ được gì cũng thôi đi, Thanh Nhượng tính tình tốt, lại là học trưởng, bao dung không tính toán gì với cô.
Cô thì hay rồi càng lúc càng quá đáng hơn! Mai chính là triển lãm tranh rồi, cô làm rách tranh như vậy nói xem Thanh Nhượng phải làm sao đây? Nói xem khoa tài chính chúng tôi phải làm sao?!".
Truyện Xuyên Nhanh
Bạch Nhã Vi càng nói càng tức giận cứ như cô ta chính là bạn gái thực thụ của Cố Thanh Nhượng, đang thay bạn trai của mình nói lời công bằng vậy.
Tranh của Cố Thanh Nhượng vẽ không giống với tranh của người khác vẽ.
người khác vẽ xong sau đó sẽ phải qua một vòng tuyển chọn, rốt cuộc thì mọi người cũng không phải sinh viên ngành mỹ thuật, có bức tranh xác thực rất xấu không thể mang đi triển lãm được.
Nhưng nếu là tranh của Cố Thanh Nhượng thì nhất định sẽ được đưa ra triển lãm, khoa tài chính lúc trước cũng đã tung ra các quảng cáo, giới thiệu rồi, có không ít các trường đại học học có chút danh tiếng cũng muốn đến xem tranh do Cố Thanh Nhượng vẽ, hiện tại xảy ra vấn đề như vậy, quả thật khiến cho giáo viên phụ trách muốn đau đầu đến rụng hết tóc mà.
" Việc này không liên quan đến bạn ấy, tranh là do em làm rách" Trong tiếng ồn ào, âm thanh trầm thấp của Cố Thanh Nhượng càng lộ rõ vẻ bình tĩnh.
Mọi người kinh ngạc nhìn Cố Thanh Nhượng ánh mắt thất vọng đang cầm bức tranh.
Bọn họ lại cảm thấy, Cố Thanh Nhượng vất vả vẽ bức tranh này lâu như vậy, dựa vào cái gì bị một học muội bình thường hủy hoại trong chốc lát, trong lòng nhất định cảm thấy khó chịu, nhưng dù bị quấn lấy như vậy, anh ấy vẫn như cũ nghĩ muốn bảo vệ học muội.
Cái gì gọi là phong độ, chính là đây chứ sao.
"Thanh Nhượng" Một nam sinh năm cuối mở miệng, vỗ vỗ vai Cố Thanh Nhương, tỏ ý rất bội phục cảm khái nhân phẩm của anh, nói lời thấm thía " Đều đã đến nước này rồi, cậu không cần phải chịu tiếng xấu cho cô ta đâu".
Mọi người đều xúm xít an ủi Cố Thanh Nhượng.
" Thật sự là không phải em ấy làm rách, là tôi không cẩn thận làm rách, đó là trách nhiệm của tôi".
Cố Thanh Nhượng vẫn kiên trì như cũ.
Nhưng không ai tin cả, mọi người vẫn tin chắc rằng bản thân nghe được sự tủi thân trong giọng nói của Cố Thanh Nhượng.
Ánh mắt hình ngọn lửa của nhóm nữ sinh sắp thiêu rụi Tần Tiểu Manh thành tro rồi.
Đã may mắn được xếp chung nhóm với học trưởng Cố vì sao lại không hiểu được hai từ quý trọng hả? Bình thường ở cạnh học trưởng Cố giả ngây giả dại, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp làm rách tranh của học trưởng, làm sao lại có một cực phẩm như vậy chứ....
Sau khi Tần Tiểu Manh từ chối sự giúp đỡ của giáo viên, nữ sinh xung quanh cũng chẳng có ai chìa tay kéo cô ta lên cả.
Cô ta lau mặt đầy nước mắt, ngốc nghếch nhìn Cố Thanh Nhượng, đầu óc không phải ứng kịp làm sao sự tình lại biến thành thế này.
Vừa nãy, Tô Trăn viện cớ ra ngoài, Tần Tiểu Manh còn đang mừng thầm.
Tô Trăn này cũng không biết bị làm sao, từ khi ghép nhóm đến giờ luôn lén trốn ra ngoài, vừa đi chính là một khoảng thời gian dài.
Mỗi nhóm đều bận chuyện riêng của nhóm mình, Tô Trăn vừa đi, đây đối với Tần Tiểu Manh mà nói quả thật chính là cô ta cơ hội được ở riêng cùng Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng hầu như không mở miệng nói chuyện, Tần Tiểu Manh đảm đương là người khuấy động bầu không khí giữa hai người, tất nhiên là không ngừng tìm chủ đề nói chuyện.
Cố Thanh Nhượng cũng rất săn sóc, chỉ để cô ta giúp đỡ mấy cái lặt vặt bên cạnh.
Tần Tiểu Manh như thường lệ giúp Cố Thanh Nhượng giữ tranh, chẳng may giữ không chắc tranh bị rơi xuống đất, Cố Thanh Nhượng đôi tay rắn chắc với những khớp tay rõ ràng đã giơ tay xé rách bức tranh.
Bức tranh bị xé phát ra âm thanh rọet khó nghe, Tần Tiểu Manh dường như cảm thấy những điều tốt đẹp mà cô ta cố gắng tạo ra cũng theo tiếng roẹt đó mà bị xé thành từng mảnh, cô kinh ngạc mà hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, Bạch Nhã Vi người luôn chú ý đến bọn họ đã trực tiếp xông vào, nhìn thấy Tần Tiểu Manh ngồi trên bàn, trong tay cầm bức tranh bị rách, lập tực đẩy Tần Tiểu Manh ngã xuống.
Tần Tiểu Manh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn vô tội của Cố Thanh NHượng, bên tai là những tiếng trách móc của mọi người.
Hiện tại đến bản thân cô cũng sắp không thể nào xác định được bức tranh rách là do cô hay không nữa, Cố Thanh Nhượng làm sao sẽ xé bức tranh mà bản thân anh ta vẽ chứ.....
Tần Tiểu Manh nhớ đến bản thân bình thường cũng hay mơ hồ, thường thường là muốn giúp đỡ nhưng toàn gây họa, có phải hay không lúc nãy tay cô ta run lên làm rách?...
Tô Trăn đứng lẫn trong đám đông không dám tiến lên phía trước.
Tính cách gây phiền phức cho nam chính của nữ chính lại phát huy rồi phải không? Trong tiểu thuyết cũng không có nhắc đến đoạn này....tiểu thuyết đều là rất ngọt ngào và dịu dàng thôi a.
Giáo viên khoa Tài Chính buồn rầu cầm lấy hai mảnh của bức tranh " Chuyện cũng đã xảy ra rồi, hiện tại làm sao để giải quyết nó đây".
" Thưa thầy, vẫn là để em vẽ lại đi".
Cố Thanh Nhượng nói xin lỗi " Lại gây phiền phức cho thầy rồi, vẽ cả tối nay có lẽ có thể vẽ xong, xin mọi người đừng trách học muội nữa".
Nam thần định thức đêm vẽ? Tia la-de quét trên người Tần Tiểu Manh càng lúc càng nhiều.
" Việc này xem ra cũng chỉ đành giải quyết như vậy thôi" Thầy giáo tiếc hận gật đầu.
" Em cũng sẽ giúp đỡ!" Tần Tiểu Manh vừa nghe thấy vẽ lại, liền tự mình bò từ dưới đất dậy.
" Vị bạn học này, cô tha cho học trưởng của chúng tôi đi được không, cô tiện tay làm rách một bức tranh, học trưởng phải thức cả đêm để vẽ lại, đợi đến lúc anh ấy thức đêm vẽ xong, cô lại tiện tay làm rách nữa, cô nói xem học trưởng lấy gì biến ra một bức khác đây".
Lời nói tuy có vẻ cay nghiệt, hà khắc, thế nhưng dường như cũng có lý.
Hiện tại bị rách còn có thể thức đêm để vẽ lại, thế nhưng tiếp nữa lại bị rách thì coi như xong luôn.
" Thôi thôi", Giáo viên bên khoa của Tô Trăn bước ra giảng hòa, " Như vậy đi, không phải vẫn còn một bạn học nữa sao? Vị bạn học còn lại nữa ở đâu rồi?"
Tô Trăn cũng không thể ngờ đến lửa đã cháy đến mình rồi, cũng không thể trốn được nữa " Cô ơi, em ở đây".
Từ trong đám người một thiếu nữ chân nhỏ eo thon, dáng người yêu diễm bước ra, hoang mang nhìn giáo viên.
" Tô Trăn à".
Cô giáo nhìn Tô Trăn cười " Là Tô Trăn thì tốt rồi, vừa nhìn là biết em là người cẩn thận rồi".
Tô Trăn cười ha ha, cô không phải vừa nhìn chính là cô gái tay chân mềm yếu sao?
" Tô Trăn em đến đây" cô giáo kéo Tô Trăn ra một bên, thì thầm nói, " Tô Trăn à, em có thể phụ giúp cùng Cố Thanh Nhượng một đêm không.
Coi như là cô cầu xin em, em nói Tần Tiểu Manh cái nha đầu này lại làm rách tranh của người ta như thế, khoa tài chính từ giáo viên cho đến sinh viên đều hận chết chúng ta a, mọi người đều học cùng một trường, sau này gặp mặt cũng không hay a".
Lại nói, Cố Thanh Nhượng rộng lượng, một câu oán trách cũng không có, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không báo đáp có đúng không".
" Thế vì sao bắt em phải báo đáp?" Tô Trăn không biết phải làm sao, cho dù bản thân đã thay một thân xác mới, nhưng có vẻ tính tình mềm yếu, dễ mủi lòng vẫn không thay đổi.
" Tần Tiểu Manh nói cậu ấy nguyện ý..."
" Nhưng khoa Tài Chính người ta không đồng ý, chỉ có thể trách em xui khi bốc trúng tổ với họ.
Em nói xem sinh viên khoa chúng ta mắc lỗi, nên cũng không thể để khoa Tài Chính lo hết được".
Cô giáo tha thiết nhìn Tô Trăn.
" Nhưng học trưởng Cố nói là anh ấy làm rách...."
" Đó là vì người ta rộng lượng, nhưng chúng ta cũng không thể coi đó như một liều thuốc bổ được."
Cũng đã nói đến mức này rồi, Tô Trăn lại từ chối nữa thì lại đắc tội với giáo viên của khoa, cô chỉ có thể gật đầu " vâng ạ".
Cuối cùng đập bàn quyết định, Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng cùng nhau giải quyết cục diện rối rắm này.
Thời gian đã không còn nhiều nữa, mọi người đều chuẩn bị thu thập đồ đạc chuẩn bị dời đi.
Tần Tiểu Manh không biết nên đối mặt với Cố Thanh Nhượng như thế nào, nên đành hậm hực rời đi.
Màn đêm buông xuống, trong phòng học rộng lớn chỉ còn dư lại hai người là Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn.
Trống trải đến mức chỉ cần phát ra tiếng nói cũng có âm thanh vọng lại.
Sao lại như vậy? So với trong tiểu thuyết không giống nhau, nữ chính hãm hại nam chính, cuối cùng nữ phụ với nam chính cùng nhau giải quyết cục diện rối rắm?
Đây là phát triển thành tình tiết gì?
Tô Trăn cũng hiểu được nhiệm vụ hôm nay khó khăn, cũng không dám chậm trễ thời gian, nếu không quả thật chính là phải mất cả đêm không ngủ đó.
Cố Thanh Nhượng đúng là thật sự biết vẽ, dường như là học vẽ từ nhỏ.
Tô Trăn cảm khái, đúng là không hổ là nam chính trong tiểu thuyết, đấu với nữ phụ ác độc xinh đẹp như họa, tinh thông đủ thứ trên đời.
Bản thân là một nữ phụ, Tô Trăn chỉ có thể cụp đuôi làm người, đi đến trước mặt đại lão gia đang chơi điện thoại.
" Học trưởng cố, chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không".
Thái độ đoan chính tổng là không sai.
Cố Thanh Nhượng đang lướt điện thoại, liếc mắt nhìn cô, ngữ khí lạnh nhạt, " Bạn học Tô, hóa ra chúng ta là cùng một nhóm.
Tôi còn tưởng nhóm của chúng ta chỉ có hai người."
Tô Trăn nở nụ cười nịnh nọt.
Đó không phải là bởi vì giúp anh và nữ chính có nhiều thời gian bên nhau sao.
" Làm gì có, là ba người, ba người..." Tô Trăn cười gượng, răng cắn nhẹ vào bờ môi đỏ mọng mê người.
Nam chính ngồi đó, cô không dám đứng thẳng, chỉ có thể khom lưng hỏi Cố Thanh Nhượng, " Thế chúng ta nên bắt đầu thôi?"
" Bạn học Tô có vẻ rất vội?" Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt hỏi.
" Vội vàng muốn đi như vậy, có phải là muối đi hẹn hò à?"
Tô Trăn nghẹn họng, " Không có, em không có vội vàng muốn đi, cũng không hề có cuộc hẹn nào cả." Cô chỉ là sợ muộn không có chỗ ngủ thôi...
" Thế càng hay, tôi cũng không gấp" Cố Thanh Nhượng nói xong, lại bắt đầu chơi điện thoại.
Tô Trăn liếc thấy, dường như là một trò chơi số học, đây là loại trò chơi một khi đã chơi thì chơi đến không biết trời đất là gì luôn.
Tô Trăn không dám thúc giục, chỉ là đau xót nhìn bức tranh bị rách và mảnh giấy trắng bên cạnh.
Cố Thanh Nhượng là một quân tử cẩn trọng cao lãnh, cúc áo sơ mi lúc nào cũng cài đến hàng cúc cao nhất.
Cho dù là khi tức giận, cũng không lộ rõ cảm xúc ra ngoài, vẫn như cũ ôn hòa mỉm cười.
Nhưng Tô Trăn đã đọc tiểu thuyết, tất nhiên biết được người này còn lâu mới dễ sống chung như vẻ bề ngoài.
Tô Trăn nhếch miệng không dám đi thúc giục, thế là đi qua chỗ dụng cụ vẽ, lấy bút vẽ thử vẽ, đằng nào thì chỗ chưa vẽ còn rất nhiều.
Đương nhiên Tô Trăn không nghĩ sẽ thực sự vẽ, chỉ là đổi sang một cách thức khác, âm thầm thúc giục Cố Thanh Nhượng.
Tô Trăn nghĩ, cũng không phải là da mặt dày, nhìn thì sẽ hiểu thôi.
Quả nhiên, Cố Thanh Nhượng cất điện thoại đi đi qua.
Tô Trăn trong lòng mừng thầm, thế nhưng chỉ thấy Cố Thanh Nhượng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn cô vẽ.
" Học trưởng, em không biết vẽ, anh đến vẽ đi".
Tô Trăn đưa bút cho Cố Thanh Nhượng.
" không cần, tôi xem em vẽ rất tốt."
Tô Trăn nhìn lên trên bản vẽ là hai đường nét nghệch ngoạch xấu xí, lại cười nịnh nọt lần nữa.
Nam chính không hổ là nam chính, năng lực trợn mắt nói dối này....
" Tiếp tục vẽ đi".
Cố Thanh Nhượng đã nói như vậy, Tô Trăn chỉ có thể cắn răng tiếp túc vẽ xuống.
Tô Trăn nghĩ muốn cố gắng vẽ đem các đường nét trên bức ảnh vẽ ra, cẩn thận vẽ từng nét từng nét một.
Ngoài của sổ mưa rưa tí tách.
Không biết từ khi nào, Cố Thanh Nhượn đang đứng ở bên cạnh cô đã đứng ra phía sau lưng, tỏa ra hoóc-môn nam tính cực mạnh.
" không đúng, chỗ này không phải vẽ như vậy".
Bàn tay to mạnh mẽ của người đàn ông cầm lấy đôi tay nhỏ yếu ớt mềm mại của Tô Trăn, hướng dẫn cô vẽ.
" Em nhìn xem, không phải là đẹp hơn rất nhiều đúng không?"
Giọng nói của Cố Thanh Nhượng ở ngay sát bên tai của Tô Trăn, không giống như giọng lạnh nhạt xa cách bình thường của anh mà là dịu dàng trầm thấp.
Tô Trăn cứng rắn gật đầu.
Đúng...đúng không?.