Chuyện xem mắt, ở trong tình huống bạn không nguyện ý, cũng đã lặng lẽ đến gần.
Hôm nay Tô Trăn đặc biệt chọn một chiếc váy dài với tay áo dài màu trắng bảo thủ, tóc dài rậm để xõa ra phía sau.
Ba Tô từ bên ngoài quay về.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Tô Trăn xuyên quan đến giờ gặp ba của nguyên chủ.
Bản thân cô ở thế giới kia ba mẹ đều mất hết, chỉ có kinh nghiệm sống chung với thân thích, sống cùng với ba mẹ là cảm giác như thế nào, Tô Trăn đã sớm quên mất rồi, suy cho cùng cũng vì ba mẹ cô ra đi quá sớm.
Tô Trăn lo lắng không yên cái loại cảm giác khó nắm bắt này.
Nữ phụ trong tiểu thuyết hình như quan hệ với ba không được tốt cho lắm.
Tô Trăn vì không muốn cho ba Tô nhìn ra cô có chỗ nào không thích hợp, nên cũng không quá nhiệt tình.
Xe của ba Tô đến, bác tài mở cửa xe, ngồi ở hàng ghế phía sau là một người đàn ông trung niên, đầu tóc bóng loáng, có chút mập, nhưng ở trên khuôn mặt có thể tìm thấy chút ít dáng vẻ của Tô Trăn.
" Ba"
Sau khi lên xe, Tô Trăn chào một tiếng, hai người sau đó liền không nói gì nữa.
Ba Tô mấy lần nhìn Tô Trăn muốn nói lại thôi, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đây là con gái của vợ cả để lại, đối với ông và vợ hai luôn có khúc mắc, mỗi lần gọi điện cũng đều chỉ là vì cần tiền sinh hoạt, ngoài ra thì cũng chẳng nói gì với nhau nữa.
Ba Tô có lòng muốn thân cận với con gái, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Con có thể đồng ý đi xem mắt, baba rất vui".
Tô Trăn mê man, hóa ra có thể không cần đồng ý....cô không biết, thế hiện tại xuống xe có còn kịp không?
"Baba biết con cảm thấy hiện tại bản thân tuổi chưa quá lớn, không cần gấp gáp chuyện kết hôn, nhưng trong vòng tròn của chúng ta, đàn ông cũng chỉ có mấy người này, nếu không sớm xuống tay, chính là không còn nữa rồi.
Ba Tô dường như là lấy tâm trạng của người ba yêu thương con cái mà thay Tô Trăn suy tính, nhưng Tô Trăn lại không đồng ý với cách nghĩ của ông.
Nên vẫn như cũ không nói gì.
Tô Trăn cảm thấy không thoải mái, mở cửa sổ, không khí kìm nén rất khó chịu.
Nơi gặp mặt là một nhà hàng tư nhân ở ngoại thành, hoàn cảnh rất tốt.
Ba Tô trên đường đi vẫn lải nhải không ngừng khuyên Tô Trăn hồi tâm suy nghĩ lại.
"Ba biết con lúc ở cao trung vẫn luôn thích một nam sinh ở trong trường của con, nam sinh đó nếu như cũng thích con, baba cũng không phản đối, nhưng con xem tình hình thực tế lại không như vậy a".
Tô Trăn: Tình hình thực tế xác thực có chút phức tạp....
"Baba đảm bảo nam sinh này cũng rất ưu tú, con nhất định sẽ thích.
Là học sinh du học về, hiện tại có sự nghiệp riêng, có baba của cậu ta giúp đỡ, hổ phụ sinh khuyển tử, sau này sẽ không hề kém hơn...."
Trong phòng bao.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang khẩy khẩy những bông hoa mận rơi xuống từ bình hoa, nhiều lần nhìn đồng hồ.
"Con chỉ có thời gian 1 giờ, thời gian đến con liền đi".
Nam sinh không kiên nhẫn lặp lại 3 lần.
"Ta nói cho con biết con đừng nghĩ đến cái vị bạn gái cũ của con nữa, con bị mê hoặc đến linh hồn cũng bay mất rồi, không muốn về nước.
Thành thật kết hôn sinh con cho ta, quên cái con hồ ly tinh kia đi".
Nam sinh xụ mặt.
"Mẹ, mẹ có thể đừng nói mấy lời khó nghe như vậy được không!" nam sinh ngắt lấy một bông hoa, vứt xuống đất giẫm nát, " Con nghe không quen!"
"Bà nói ít đi hai câu đi, tâm trạng của con trai lúc này, có thể kết giao với con gái nhà người ta sao?"
Ba của cậu ta đứng ra giảng hòa.
"Tôi nói sai sao, con gái xuất thân từ loại gia đình đó, làm sao có thể không có thủ đoạn được!"
Chính lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào với nụ cười trên môi "Trương tổng, đã lâu không gặp a!"
Phía sau ông là một cô gái dáng người cao cao, chiếc váy dài vừa vặn làm tôn lên đường nét cơ thể xinh đẹp của cô, tóc đen dài, khuôn mặt mỹ lệ, chiếc cổ thiên nga trắng sáng.
Thiếu nữ hiền dịu đi ở đằng sau ba cô, đầu hơi cúi xuống, không có ngước mắt nhìn người khác, mặt có chút hồng, dường như có chút ngại ngùng.
Rất ít khi nhìn thấy một cô gái mang theo cả nét yêu mị và thanh thuần như vậy, sau tất cả trên người còn mang theo dáng vẻ phong độ của người trí thức.
Chàng trai kết thân đẩy đẩy mắt kính, cũng không đẩy nhanh, thái độ lập tức thanh đổi 180 độ, " Bá phụ.....Tô Trăn muội muội mời ngồi".
Ánh mắt của hai người ba đồng loạt nhìn vào nhau, ha, có kịch!
Mẹ của nam sinh cười mỉa rót trà, khoảnh khắc cúi đầu trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Khó khăn lắm mới đuổi đi được một con hồ ly tinh câu dẫn con trai, xem mắt thế nhưng lại đến một con khác, hơn nữa người này so với người trước còn lợi hại hơn, trực tiếp câu dẫn luôn ánh mắt của con trai luôn.
Tô Trăn có chút căng thẳng, lần đầu tiên xem mắt.
"Thằng con trai này của tôi, không phải tôi khoe khoang, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng không cần chúng tôi lo lắng.
Sau khi lớn lên, cao trung được cử đi học trường danh tiếng, đại học thì có học bổng của du học".
Vẻ mặt của baba nam sinh vô cùng tự hào, nam sinh mặc dù đã cố gắng tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng vẻ tự mãn sâu trong mắt vẫn không thể dập tắt được.
"Nói đến việc học, Tô Trăn nhà chúng tôi cũng vậy, về phương diện này đặc biệt thông minh, hiện tại đã là sinh viên của đại học Mân Ân.
Cha mẹ hai bên đã biết thông tin của hai người trước kia gặp nhau rồi, hiện tại nói mấy lời vô bổ này chỉ là nói cho hai người trẻ nghe thôi.
"Hả? Đại học Mân Ân? Đây chính là một trong những đại học tốt nhất trong nước".
Nam sinh khen Tô Trăn xong, vì để kéo gần khoảng cách nên nói chuyện riêng "Trường Mân Ân của cậu nghe nói có một người tên là Cố Thanh Nhượng phải không? Vô cùng lợi hại, mấy người học tài chính bọn tôi đều biết.
Tôi còn đi nghe buổi diễn thuyết của anh ta".
Nói xong vẻ mặt mong đợi, nhu tình mật ý nhìn Tô Trăn "Cậu học ở trường đã gặp qua anh ta chưa Tô Trăn?"
Tô Trăn:.....
Không gặp qua nhưng bị anh ta vạch mặt có tính không không?
Tô Trăn sợ phải tiếp tục nói đến vấn đề vô cùng xấu hổ này, lắc lắc đầu.
"Thật đáng tiếng, nói thật Cố Thanh Nhượng là một nhân tài, thực lực tốt, nhưng nghe nói xuất thân rất phổ thông không có chống lưng gì, sau này có thể cũng chỉ là một người lo món ăn cho người khác.
Vẻ mặt nam sinh vô cùng căm giận bất bình, "Có lúc cảm thấy xã hội thật không công bằng.
Có một vài người sinh ra đã có tất cả, ví dụ như chúng ta đây.
Có vài người ví dụ như Cố Thanh Nhượng, mặc dù điều kiện bản thân rất tốt, nhưng vẫn bị thua vì xuất thân, ai....thật bất công......"
Không công bằng mà khóe miệng anh lại nhếch cao như vậy sao? Cô có thể đánh chết cái người đạo đức giả dối này không....?
Vậy mà lại có người muốn tìm cảm giác ưu tú lại tìm đến trên người Cố Thanh Nhượng....
Ba Tô nhớ lại, Cố Thanh Nhượng cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi đó......
Tô Trăn lặng lẽ thở dài.
Xem mắt quả nhiên là nơi để tăng thêm trải nghiệm cuộc sống a.
"Con trai của tôi mắt quá cao, lúc trước cũng xem mắt với mấy nữ hài tử điều kiện không tồi nhưng đều không để vào mắt, không ngờ rằng hôm nay gặp con gái nhà anh lại vô cùng hợp ý.
Hahaha" Ba của nam sinh rõ ràng vô cùng vui vẻ.
" Đúng vậy, đúng vậy, Trăn Trăn nhà chúng tôi cũng mắc tật xấu này, mắt quá cao, ai theo đuổi cũng không thèm nhìn đến.
Loại chuyện này cũng đều dựa vào duyên phận, duyên phận đến rồi ngày mai cũng có thể kết hôn".
Tô Trăn nhìn ba Tô, ông con mắt nào nhìn thấy cô đối xử đặc biệt với nam sinh này chứ.
Mẹ của nam sinh ra sức chọc chọc ba của cậu ta, ý là đừng có mà ăn nói lung tung.
Ba của cậu ta lại hiểu nhầm ý "Trăn tổng a, gần đây có một phòng trà rất được, chúng ta nhanh đi đi, đừng làm phiền bọn trẻ ở với nhau nữa?"
" Được rồi, được rồi".
Mẹ câu ta ngốc luôn, nam sinh rất hài lòng với ba của cậu, "Tô bá phụ yên tâm, cháu sẽ đưa Tô Trăn quay về an toàn."
Tô Trăn: " Ba con không...."
" Phịch——!" cửa phòng đã bị đóng lại.
" Tô Trăn".
Nam sinh ánh mắt đưa tình nhìn Tô Trăn.
" Trương..."
" Cậu không cần nói, cậu nghe tôi nói" Nam sinh giơ tay lên ngắt lời Tô Trăn " Sau khi về nước, tôi xem mắt rất nhiều cô gái rồi, nhưng một người tôi cũng không để ý đến".
Tô Trăn, tôi cảm thấy bản thân với cậu hình như đặc biệt có duyên phận.
Nếu như sau này người đi cùng với tôi cả phần đời còn lại là cậu, tôi cảm thấy tôi có thể tiếp nhận được.
" Nhưng là...."
"Tôi là người thành thật, tôi sẽ không giấu diếm cậu cái gì.
Lúc trước tôi vẫn luôn không quên được bạn gái cũ của tôi.
Cậu biết không cô ấy là một người phụ nữ vô cùng tốt, nhưng ba mẹ tôi lại để ý đến môn đăng hộ đối, kiên quyết không cho tôi cùng với một người phụ nữ xuất thân bình dân ở bên nhau....."
Sau đó anh ta nói về bạch nguyệt quang bạn gái cũ của anh ta suốt nửa tiếng đồng hồ.
Nói về bạn gái cũ cũng thôi đi, một bên thì nói yêu người ta, một bên lại tỏ ý không nhìn nổi xuất thân nhà người ta, trái một câu bình dân, phải một câu xuất thân không tốt.
Tô Trăn nghe đến phát phiền.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút".
"Được được, cậu đi đi" Nam sinh đứng dậy mở cửa cho Tô Trăn.
" Cảm ơn".
"Tô Trăn?" Tô Trăn từ trong phòng vệ sinh đi ra, nghe thấy có người gọi mình.
Kiều Lực Dương nhìn thân ảnh yểu điệu của nữ sinh trước mặt có chút không xác định.
"Thật là em à? Cùng với bạn ăn cơm à?"
Tô Trăn quay đầu, là Kiều Lực Dương.
" Ừ, cùng bạn....ăn cơm".
Kiểu Lực Dương cảm thấy Tô Trăn có vẻ chột dạ, chợt hiểu ra " Há! là cùng lão Cố phải không? Hai người còn nói không ở bên nhau, bị tôi bắt được rồi đi."
Đi đi đi, tôi đằng nào cũng là người quen, đi chào hỏi một cái rồi đi".
Kiều Lực Dương làm động tác muốn đi cùng Tô Trăn.
"Không phải, không phải Cố Thanh Nhượng!"
Tô Trăn ngăn trước mặt Kiều Lực Dương "Là bạn của em, anh không quen biết".
Kiều Lực Dương nhướng mày, rất biết ý " Không phải lão Cố? thế bỏ đi".
Tô Trăn cười gật đầu " Thế em quay về trước đây".
"Được, em đi đi".
Kiều Lực Dương nhìn Tô Trăn bước vào phòng bao, vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cửa phòng nửa ngày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta nghĩ một chút, gọi nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn vào phòng đó lại.
' Xin chào, nữ sinh vừa nãy bước vào phòng đó là bạn tôi, bên trong đều là nữ đúng không?"
"Không phải, hình như là xem mắt" Nhân viên phục vụ thuận miệng nói một câu, đẩy cửa vào phòng.
Xem mắt....?
Con vịt chưa đến miệng của Cố Thanh Nhượng muốn bay....? Xem mắt?
Kiều Lực Dương rất muốn mở cửa ra xem, xem người này là thần tiên phương nào dám cả gan đào góc tường của Cố Thanh Nhượng? Có phải không muốn mạng rồi không?
Kiều Lực Dương cầm điện thoại cười điên cuồng giống như một tên ngốc ở trong sảnh, cười như heo kêu.
Cố Thanh Nhượng cũng có ngày hôm nay.
" Alo".
Cố Thanh Nhượng trong hoa viên phơi nắng, đang uống một cốc cà phê, trên tay đang lật sách, điện thoại không ngừng truyền đến tiếng cười "hahahahaha" như còn heo kêu.
Cố Thanh Nhượng nhìn lại một lần nữa tên trên màn hình, Kiều Lực Dương, liền vất điện thoại lên trên bàn.
" Alo, Alo, lão Cố cậu có đó không?!"
Cố Thanh Nhượng nhận điện thoại " Cười xong chưa?"
"Lão Cố cậu đoán xem mình đang ở đâu?"
"Cậu nếu như không có việc gì thì tôi cúp đây".
"Đừng đừng đừng, cậu đoán xem tớ nhìn thấy ai?'
Cố Thanh Nhượng nhíu mày, uống một ngụm cà phê "Tô Trăn?"
" Ai yo cậu quá là thông minh!"
" Cậu có ý gì?"
Cố Thanh Nhượng đứng dậy, đi vào trong phòng, tìm chìa khóa xe.
"Lão Cố a, là bạn tốt nhắc nhở cậu, cậu còn chưa có theo đuổi được bạn gái nhỏ, cô ấy hình như đang đi xem mất a....alo, alo, alo!"
Điện thoại của Kiều Lực Dương hiện là là bị ngắt kết nối rồi.
"Có kịch hay để xem rồi".
Kiều Lực Dương cơm cũng không muốn ăn, cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Tô Trăn.
Tô Trăn sau khi từ nhà vệ sinh về cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên.
"Tô Trăn, những lời vừa nãy tôi nói cậu cảm thấy thế nào?"
Tô Trăn cái gì cũng không nghe thấy, qua quýt nói " Cậu nói đều rất tốt, rất tốt".
Cô càng lúc càng cảm thấy thấp thỏm bất an.
"Thật sao? Tôi biết cậu sẽ là một người vợ có đức hạnh, một người mẹ tốt," Nam sinh kích động nắm chặt tay Tô Trăn "Tôi đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống hòa thuận của chúng ta sau khi kết hôn rồi".
" Cậu buông ra!"
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ âm cuối mang theo chút bén nhọn, đôi tay vừa mới bị bắt lấy đột nhiên rụt lại.
"Xin lỗi, xin lỗi.
Là do tôi quá kích động" Nam sinh ngượng ngạo nói.
" Những lời cậu muốn nói đều nói xong rồi tôi có thể nói được chưa?" Tô Trăn nhìn chằm chằm nam sinh.
"Đương nhiên, đương nhiên, tôi sẽ không cắt ngang lời cậu nữa".
"Xem mắt là ý của ba tôi, tôi cho rằng không thể từ chối nên mới đến.
Nhưng tôi không có dự định sẽ kết hôn".
" Không sao, chúng ta sẽ yêu đương mấy năm trước, qua mấy năm lại..."
Điện thoại của nam sinh đột nhiên kêu lên "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã, rất nhanh thôi".
" Alo, ba...."
Nam sinh đi ra ngoài.
Tô Trăn dù cách một khoảng cũng vẫn nghe thấy rất rõ trong điện thoại tiếng gầm thét như sấm bạo của baba cậu ta.
Tô Trăn đột nhiên cảm thấy trái tim càng hoảng loạn, cô cất điện thoại vào trong túi định rời đi trước.
Để lại một tờ giấy, nét chữ tròn tròn "Xin lỗi tôi cảm thấy chúng ta không hợp".
Tô Trăn mở cửa ra, bị dọa nhảy dựng.
Cố Thanh Nhượng ở bên ngoài.
Tô Trăn vô thức đóng cửa lại, cửa bị người đàn ông đẩy, sức lực của Tô Trăn không bằng anh, cơ thể người đàn ông len theo khe hở chen vào.
Lúc này không cần Tô Trăn đóng nữa rồi, người đàn ông đã trực tiếp khóa cửa lại.
Cố Thanh Nhượng từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào, trầm mặc nhìn Tô Trăn.
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mây đen che phủ, sắc mặt rất kém, nhưng trên cánh môi mỏng lại hàm chứa ý cười.
Mỗi bước chân của người đàn ông như đang giẫm lên trái tim của Tô Trăn vậy từ từ tiến lại gần Tô Trăn.
Tô Trăn lùi bước ra sau, người đàn ông lại tiến lên bám sát.
"Cố Thanh Nhượng...."
"Lão Cố, lão Cố! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện a, tiểu cô nương mềm mại, không chịu nổi cậu...."
Cửa bị Cố Thanh Nhượng khóa, Kiều Lực Dương không mở được " Bịch bịch bịch" đập vào cửa.
" Cút——!"
Người đàn ông đang nhìn chằm chằm Tô Trăn quay đầu gào rống.
Tiếng gõ cửa không biết điều lập tức biến mất.
Kiều Lực Dương ở ngoài cửa nhỏ giọng nói "Đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ...."
Tô Trăn bị buộc phải lùi từng bước từng về sau, hoảng loạn mở túi ra, chân nhỏ đã chạm đến chiếc ghế tràng kỷ trong phòng bao rồi.
Không thể lùi ra sau được nữa, lại lùi nữa là trực tiếp ngồi lên ghế rồi,
Người đàn ông vẫn như cũ từ từ tiến lại gần, con thỏ cả người tràn ngập sợ hãi.
"Lùi nữa đi, làm sao không lùi nữa, không lùi không sợ anh ăn em à?"
Người đàn ông săn sóc bày mưu thay thiếu nữ đang bị vây khốn ở trước mặt.
Anh khom người, thiếu nữ chân mềm nhũn ngồi lên trên mặt ghế lạnh như băng, ngẩng đầu há miệng thở gấp nhìn anh.
"Hmm"
Người đàn ông đột nhiên thẳng người rời đi, ngồi vào vị trí chỗ nam sinh xem mắt vừa nãy.
"Qua đây".
Giọng nói thanh nhuận giống như tiếng đàn Cello, nhưng tâm tình lại rất không tốt.
Khí tràng của Cố Thanh Nhượng quá mạnh, Tô Trăn trước khi ý thức được là phải phản kháng thì chân đã không có cốt khí bước đi rồi.
Tô Trăn ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Nhượng.
"Sai rồi".
Đôi tay dài của người đàn ông từ trong túi rút ra " Ngồi vào chỗ lúc nãy của em đó".
Cố Thanh Nhượng nói là chỗ ngồi mà lúc nãy Tô Trăn ngồi xem mắt.
Tô Trăn lập tức đi qua chỗ ngồi vừa nãy, giống như học sinh tiểu học làm sai việc bị phụ huynh tóm được, đang ở trước bàn ăn lo lắng không yên.
Thỉnh thoảng là ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Cố Thanh Nhượng.
Ánh mắt của người đàn ông khóa chặt lên cơ thể của thiếu nữ.
Cố Thanh Nhượng muốn làm gì....vì sao muốn cô ngồi chỗ này.
" Em...."
"Ngồi xuống".
Cố Thanh Nhượng cầm đôi đũa lên khẩy khẩy mấy món ăn còn thừa trên bàn, một lúc sau mới nói ra một câu.
"Du học sinh, còn tự chủ sự nghiệp, tuổi trẻ.
Bạn học Tô, ánh mắt của bạn thật không tồi, chọn tới chọn lui chọn được một con rùa vàng".
Tô Trăn bất giác nắm chặt tay, Cố Thanh Nhượng làm sao biết được thông tin của nam sinh kia.
Lúc này mới qua được một thời gian ngắn.
" Anh ta....."
" Anh ta?" Đôi mắt hoa đào của Cố Thanh Nhượng lộ ra vẻ ác liệt " Đều không gọi tên nữa mà gọi là anh?"
Tô Trăn lắc đầu.
Cô chỉ là muốn hỏi nam sinh kia đang ở đâu.
Cố Thanh Nhượng đột nhiên cười lên, vứt đũa xuống.
Toàn bộ bát đũa ở trên bàn đều bị Cố Thanh Nhượng quét hết xuống đất vỡ tan.
Trên mu bàn tay của Cố Thanh Nhượng bị mảnh vỡ quẹt qua có một miệng vết thương nhỏ.
Nhưng anh căn bản không quan tâm mấy cái tiểu tiết này.
Người đàn ông cẩn thận, bình tĩnh lau bàn.
Trên khóe miệng anh vẫn hàm chứa ý cười như cũ, cơ thể nhoài qua bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Trăn.
"Con rùa vàng đó, có giống như tôi đang nhìn em bây giờ không?"
Tô Trăn ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào của Cố Thanh Nhượng, nhuốm màu đục ngầu.
Dục vọng cầu sinh của Tô Trăn bắt đầu "ùng ục" tăng lên.
" Không phải, em....căn bản không có nhìn người đó một cái nào" Tô Trăn nông nóng nói " Hơn nữa em đã để lại cho anh ta một tờ giấy nói không hợp rồi.
Anh xem...."
Tờ giấy của Tô Trăn đã bị rơi theo lúc Cố Thanh Nhượng quét bát đũa xuống đất, rơi vào bát canh, chữ đã không còn nhìn được rõ.
Cố Thanh Nhượng cũng không để tâm đến mấy cái này.
Người đàn ông ngồi xuống, tay choài qua bắt lấy tay nhỏ của thiếu nữ, đưa đến bên miệng.
Cố Thanh Nhượng gửi thấy hương thơm của xà phòng còn dư lại sau khi thiếu nữ rửa tay xong.
Đầu ngón tay quấn quanh lòng bàn tay của thiếu nữ "Anh ta có giống tôi như vậy, sờ tay em chưa?"
Cái này quả thật có sờ qua, nhưng Tô Trăn kiên quyết từ chối rồi.
" Không có...."
"Thật không?" Ngữ khí của người đàn ông lúc có lúc không, nắm lấy bàn tay yếu ớt của thiếu nữ, "Thế anh ta có giống tôi như vậy, liếm qua lòng bàn tay em không?"
Người đàn ông vừa nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn thiếu nữ, thè đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ.
Tô Trăn bị liếm đến trong lòng đánh một hồi chuông cảnh báo, cắn răng nói " Không có".
"Như thế này cũng không có a....." Người đàn ông dường như có chút thất vọng "Thế các người xem mắt đều làm mấy cái gì?"
Cố Thanh Nhượng đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy eo của Tô Trăn, trực tiếp nửa ôm nửa kéo đem cô ngồi lên trên bàn, lưng triệt để dựa vào phía người trước của anh.
"Anh ta có như vậy đối với em không?"
"Không có....Cố Thanh Nhượng....." Lời nói của Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng ngắt lời " Xuỵt——"
Tô Trăn bị áp sát lên trên bàn, người đàn ông đứng dậy, cánh tay và lồng ngực biến thành lồng giam bằng sắt giam lấy Tô Trăn, khiến cô căn bản không thể thoát được.
"Nói với tôi, các người nói những gì, nói với tôi xong, tôi sẽ bỏ qua cho em được không?"
Người đàn hỏi là được hay không, nhưng Tô Trăn căn bản là không thể từ chối.
" Được...." Thiếu nữ run rẩy nói " Nhưng anh có thể bỏ em ra trước được không...."
"Không thể".
Người đàn ông hôn lên tóc của thiếu nữ " Em nói xong rồi tôi mới buông em ra".
"Anh ta nói về việc học, học tài chính...."
Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng ép buộc nhắc lại lời nói của nam sinh cô xem mắt kia, có mấy lời Tô Trăn nhớ, có mấy lời căn bản là không nghe rõ.
Cố Thanh Nhượng co một chân lên trên bàn, một mặt càng thêm nổi bật không gian hoạt động của Tô Trăn, mặt khác càng dễ dàng cho anh hoạt động hơn.
Cố Thanh Nhượng hôn đã từ tóc di chuyển xuống đến trên tai Tô Trăn.
Anh dường như đặc biệt thích liếm đôi tai hồng phấn mềm mại của Tô Trăn, thanh âm liếm mút của tiếng nước thuận theo truyền vào tai của Tô Trăn không ngừng nghỉ, khiến cho cô cảm thấy tim cũng đều ngứa đến mức run rẩy.
Bộ phận mẫn cảm bị người đàn ông ngậm trong miệng ăn, lực chú ý của Tô Trăn sớm đã bay mất tiêu rồi, còn có thể nói chuyện được sao.
"Tiếp tục, đừng có ngừng a" Người đàn ông dù bận rộn vẫn phun ra mấy từ.
"Bạn học Tô nếu cảm thấy thoải mái, muốn kêu ra thì cứ kêu, nhưng lời cần nói vẫn phải nói.
"Nếu dừng lại, em tự gánh hậu quả".
"Anh ta....ừm....nói rất yêu......bạn gái cũ...."
Giọng nói của Tô Trăn đứt quãng, căn bản không liên tục được, cơ thể sắp mềm nhũn thành bãi nước xuân rồi.
Cả nhà hàng tư nhân sau khi Cố Thanh Nhượng đến đều đã được bao toàn bộ.
Lúc này trong nhà hàng chỉ có hai người Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng.
Hai tay của thiếu nữ giống như con rắn quấn quanh cổ của người đàn ông.
Cố Thanh Nhượng ôm Tô Trăn đến bên cửa sổ.
Đây là cửa sổ lớn trong suốt từ trần nhà đến sàn, bên ngoài chính là một thảm cỏ lớn và hồ nước của nhà hàng tư nhân này.
Ở bên bên trong nhìn thấy bên ngoài, ở bên ngoài cũng nhìn thấy bên trong, đặc biệt là người đứng bên cửa sổ lúc này.
Trong nhà hàng đã trống rỗng rồi, nhưng Tô Trăn không biết.
"Bạn học Tô xinh đẹp như vậy, không thể chỉ có một mình tôi thưởng thức vẻ đẹp của bạn được có đúng không?"
" Cố Thanh Nhượng....!"
Chiếc váy hôm nay của Tô Trăn mặc những chỗ nên che đều được che hết, đến xương quai xanh cũng đều không có nhìn thấy, lúc này đang ôm sát vào cơ thể xinh đẹp của Tô Trăn.
Cố Thanh Nhượng bỏ qua cho tai của Tô Trăn, kéo đầu cô lại hôn xuống.
Tay lớn du hành trên người cô, lúc nhẹ lúc nặng.
Tô Trăn bị hôn đến mở to mắt.
Cố Thanh Nhượng lúc trước hôn cô liếm cô, nhưng sẽ không sờ người cô, thậm chí niết....
"唔......"
"Ưm..."
Thanh âm Tô Trăn yếu ớt phản kháng trực tiếp bị người đàn ông nuốt xuống.
"Xem, rất xinh đẹp" Cố Thanh Nhượng ở trên mặt của Tô Trăn mổ một cái.
Tô Trăn nhìn thiếu nữ yêu mị trong tấm kính, bị người đàn ông ý đồ vô cùng rõ ràng ôm ở trong ngực, miệng, mặt, tai đều bị người đàn ông cố ý lưu lại chút nước miếng.
Ánh mắt đó nhìn thế nào cũng đều giống như đang dụ dỗ, giống như hồ ly tinh đầu thai lả lướt câu dẫn người nhìn vào trong gương.
Sóng mắt lưu chuyển vô cùng quyến rũ.
Tô Trăn không dám nhìn nữa, nhắm mặt lại.
Lúc này so với cô lần trước ở cửa kính vào cái đêm ở phòng vẽ thì càng kích động người xem hơn.
Tô Trăn vùng vẫy " Bên ngoài...."
Bên ngoài có thể nhìn thấy......
Tô Trăn cong hai chân lên ý đồ để giữ thẳng được nửa thân trên của bản thân.
Nhưng lực đạo của cô so với Cố Thanh Nhượng chỉ có thể coi như là tiểu tình nhân làm nũng, ngược lại trực tiếp khiến cho bản thân tiến thẳng vào sâu trong lòng người đàn ông, vừa hay đủ để anh hạ miệng xuống.
Váy của Tô Trăn, bị kéo đến trên lưng, kéo lên nữa có thể khiến cho toàn bộ váy bị cởi ra hết.
Miệng của người đàn ông đụng nhẹ trên lưng Tô Trăn một cái, hàm răng cắn khóa váy kéo xuống.
"Hôm đó tôi bỏ qua cho em, em làm sao lại không biết quý trọng vậy hả?"
"Xoẹt——".