Lâm Lạc không biết rằng, ánh mắt của những người xung quanh lại đổ dồn vào cô nhiều hơn.
Khuôn mặt trắng trẻo, nhan sắc tuyệt mỹ, vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Một khi đã vô tình nhìn cô, ai cũng bị mê hoặc.
Trong đó còn có cả sự ghen tỵ.
Một cô gái trông thanh tú trong đội của Lam Khả Hân, khi nhìn thấy Tiêu Thần cao lớn đẹp trai, khuôn mặt cô đỏ bừng lên.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Lạc đang nép vào lòng Tiêu Thần, ánh mắt ngưỡng mộ của cô ta bị che lấp bởi sự ghen tức, chỉ muốn thay thế vị trí của Lâm Lạc để đứng bên cạnh người đàn ông đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thần lướt qua đám đàn ông đang nhìn Lâm Lạc như hổ đói kia, anh siết chặt eo Lâm Lạc như một lời cảnh cáo, tuyên bố quyền sở hữu.
Cả đám người đều cảm thấy rùng mình, sợ hãi dời ánh nhìn.
"Em an phận một chút, không được gây sự chú ý." Tiêu Thần ghé sát tai Lâm Lạc nói nhỏ, giọng anh đầy ghen tuông.
Lâm Lạc ngơ ngác nhìn Tiêu Thần.
Cô đã làm gì đâu? Sao lại thu hút sự chú ý rồi?
Tiêu Thần nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác đầy thắc mắc của Lâm Lạc, anh thở dài một tiếng, xoa đầu cô mà không nói gì.
Tiêu Thần nói về những lưu ý của nhiệm vụ lần này.
"Nhiệm vụ lần này do tôi chỉ huy.
Yêu cầu duy nhất của tôi là mọi người tuyệt đối phải tuân thủ mệnh lệnh của tôi.
Nếu đội nào không muốn, có thể rút lui ngay bây giờ."
Ba đội đều không có ý kiến gì, sau đó Tiêu Trần tuyên bố xuất phát.
Để tránh gây chú ý, lần này Tiêu Thần và đội của mình lái chiếc xe Jeep quân dụng, còn các đội khác tự lái xe của mình.
Tổng cộng có tám chiếc.
Tiêu Thần cùng Lâm Lạc, Vương Minh, và Tôn Hướng ngồi ở xe dẫn đầu.
Ba đội khác nằm giữa, còn La Quân Trạch, Trần Đồng, Ngụy Long và La Nguyệt Nguyệt phụ trách chặn hậu.
Xung quanh căn cứ, Zombie cơ bản đã bị tiêu diệt gần hết, bọn họ một đường chạy thẳng rời khỏi phạm vi căn cứ, khá thuận lợi.
Thời tiết ngày càng nóng nực, dù điều hòa trong xe đã chạy hết công suất nhưng vẫn không mang lại chút mát mẻ nào.
Mọi người ngồi trong xe mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Lạc lấy ra một chiếc quạt, quạt liên tục để hạ nhiệt.
“Cái thời tiết quái quỷ này không muốn cho người ta sống nữa sao? Chết tiệt! Sắp nóng c.h.ế.t rồi.”
Vương Minh vẻ mặt chán chường, thở dài than vãn.
Tiêu Thần cầm lấy chiếc quạt từ tay Lâm Lạc, quạt cho cô.
Lâm Lạc lúc này mới nhớ ra, trong không gian của mình có lưu trữ rất nhiều đá lạnh, cô vội lấy ra hai xô đầy đá.
Ngay lập tức, không khí trong xe trở nên mát mẻ hơn.
Vương Minh cùng Tôn Hướng thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
“Chị dâu thật là lợi hại.”
“Chị dâu đúng đỉnh.”
Lâm Lạc buồn cười nhìn hai kẻ nịnh nọt kia, thuận tay ném cho họ hai chai nước ngọt ướp lạnh, khiến họ reo lên vui mừng.
“Anh muốn uống gì?”
Tiêu Thần nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Lạc, môi nở nụ cười nhẹ, ghé sát vào tai cô thì thầm điều gì đó.
Lâm Lạc vốn dĩ vì nóng mà khuôn mặt đã đỏ ửng, giờ nghe Tiêu Thần nói xong càng thêm đỏ bừng.
Cô nhìn người đàn ông vô sỉ trước mặt, tức giận ném cho anh một chai nước, bực bội nói.
“Thích thì uống, không uống thì thôi.”
Tiêu Thần mỉm cười nhận lấy chai nước, mở nắp, ngửa đầu uống.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống một cách tự nhiên, nhìn thôi cũng thấy quyến rũ một cách lạ thường.
Lâm Lạc bất giác nhìn chằm chằm vào yết hầu ấy, cảm thấy miệng mình khô khốc.
Cô thầm mắng bản thân thiếu nghị lực, chỉ một động tác đơn giản của Tiêu Thần cũng có thể khiến cô bị mê hoặc.
Lâm Lạc vội uống một ngụm nước để che giấu cảm xúc, khẽ quay mặt đi để Tiêu Thần không phát hiện.
Buổi trưa, mọi người dừng lại tại một đoạn quốc lộ để nghỉ ngơi.
Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt cùng nhau tìm một chỗ kín đáo để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Hai bên đường là những cánh đồng lúa hoang vu, cây cối khô héo.
Khi hai người trở về, Lâm Lạc trước tiên cùng La Nguyệt Nguyệt đi tới xe của họ để đặt hai xô đá, sau đó quay lại tìm Tiêu Thần.
Từ xa, cô đã thấy Tiêu Thần và Lam Khả Hân đang đứng cùng nhau trò chuyện.
Tiêu Thần cao lớn, anh tuấn, còn Lam Khả Hân nhỏ nhắn, dịu dàng với nụ cười ngọt ngào.
Cô nhìn Tiêu Thần với ánh mắt lấp lánh, trông giống như trời sinh một cặp.
Trong lòng Lâm Lạc bất giác dâng lên cảm xúc khó chịu, cô không lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng yên lặng quan sát họ từ xa.
Tiêu Thần từ lúc Lâm Lạc tới gần đã để ý đến cô.
Anh không kiên nhẫn mà kết thúc cuộc trò chuyện với Lam Khả Hân, vội vàng tiến về phía Lâm Lạc.
Lâm Lạc không kiềm chế được cơn ghen tuông, giọng nói có chút chua chát: “Sao anh không ở lại với người đẹp đó thêm chút nữa, đến tìm em làm gì.”
Tiêu Thần cười nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lạc đầy vẻ ghen tuông, anh nhịn không được cầm lên bóp nhẹ, giải thích.
“Cô ấy tới hỏi anh về một vài vấn đề trong nhiệm vụ lần này, anh không tiện từ chối.”
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh.
Tiêu Thần ôm lấy Lâm Lạc, giữ chặt cô trong vòng tay, cằm anh tựa lên vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Lam Khả Hân nhìn hai người ôm nhau, bầu không khí xung quanh họ vô cùng hòa hợp, như thể không chừa chỗ cho người thứ ba chen chân.
Cô cảm thấy có điều gì đó lóe lên trong lòng, nhíu chặt mày.
Mọi người ăn qua loa chút đồ rồi tiếp tục lên đường.
Trời dần tối, không khí nóng bức cũng phần nào dịu bớt.
Xe dừng lại tại một ngôi làng nhỏ ở đầu đường, xung quanh không một bóng người, và đây là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi ở khu vực gần đây.
Tiêu Thần ôm Lâm Lạc tiến vào làng, quan sát một hồi không thấy có điều gì bất thường, anh chọn một ngôi nhà riêng biệt để nghỉ ngơi.
Ngôi nhà khá lớn, Lam Khả Hân dẫn theo đội của mình đi theo Tiêu Thần vào biệt thự, trong khi đội của Lương Xuyên và Tằng Vĩ chọn những ngôi nhà nhỏ bên cạnh.
Tiêu Thần và nhóm của mình chọn tầng một để cứ trú, nguyên nhân chủ yếu là để dễ dàng ứng phó trong trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra, anh để tầng hai cho nhóm của Lam Khả Hân.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Sau bữa tối, Lâm Lạc cùng Tiêu Thần và mọi người đang ngồi trên sofa trò chuyện thì Lam Khả Hân và một cô gái khác đi xuống.
Lam Khả Hân và Lê Ưu cầm theo những quả táo trên tay, phân phát cho mọi người.
Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, đến khi đưa cho Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt thì vừa hay đã hết táo.
Lâm Lạc có chút bất ngờ, nhưng cũng không để tâm cho lắm, dù sao trong không gian của cô cũng không thiếu mấy thứ trái cây này.
Bây giờ hoa quả quả thật rất hiếm, nhiều người đã lâu rồi chưa được nếm lại hương vị của trái cây, nhưng không có nghĩa là cô và đội Tiêu Thần thèm khát gì mấy quả táo này.
Thỉnh thoảng Lâm Lạc vẫn hay lấy trái cây trong không gian ra chia cho mọi người ăn cùng.
Lam Khả Hân nhìn nhóm Tiêu Thần nhận lấy trái cây một cách thản nhiên, chân mày cô khẽ nhíu lại, nếu không để ý kỹ sẽ rất khó mà nhận ra.
Cô đã nghĩ họ sẽ phải rất phấn khích, vui vẻ hoặc niềm nở với cô hơn.
Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như họ không hề thiếu thốn những thứ này..