Lâm Lạc dứt khoát tập trung dị năng vào các vết thương, đến khi chúng lành lại hoàn toàn mới tiếp tục xử lý vết thương tiếp theo.
Cảm giác đau đớn ban đầu của Chử Hiên dần được thay thế bởi một sự ấm áp dễ chịu.
Anh chậm rãi mở mắt, lờ mờ thấy Lâm Lạc đang ở trước mặt mình.
Lúc tỉnh lại hoàn toàn, anh nhận thức rõ ràng hơn sự thoải mái khi vết thương đang dần hồi phục.
Chử Hiên ngạc nhiên nhìn luồng sáng trắng phát ra từ tay Lâm Lạc đang bao phủ lấy vết thương của mình.
Ánh sáng dịu dàng và ấm áp, khiến vết thương ở bụng anh từng chút liền lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Chử Hiên sốc nặng, nắm chặt cánh tay của Lâm Lạc, giọng run rẩy hỏi:
"Dị năng của em là…"
Thấy Chử Hiên đã tỉnh, biết rằng dị năng của mình đã bị lộ, nhưng Lâm Lạc cũng không lo lắng, cô bình tĩnh đáp:
"Như anh thấy đó."
Chử Hiên khiếp sợ, sau khi bình tĩnh lại, thấy dáng vẻ điềm nhiên của Lâm Lạc, anh không kiềm được bật cười:
"Chậc, em còn bao nhiêu bất ngờ nữa dành cho anh đây?"
"Nếu em bỏ Tiêu Thần và theo anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt." Lời nói nửa thật nửa đùa của anh vang lên.
Lâm Lạc không để tâm, thấy anh ta lại bắt đầu nói năng không đứng đắn, cô cũng chẳng buồn đáp lại, xoay người rời đi.
Chử Hiên cũng không thất vọng, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô lóe lên một tia sáng kỳ lạ, trong đó pha lẫn một chút cảm xúc nguy hiểm.
Lâm Lạc quay lại chỗ Trần Đồng và những người khác, thấy mọi người đã tỉnh lại hết.
Cô không dám chậm trễ, cùng họ quay lại con đường bị tấn công ban nãy rồi tiếp tục đi vào sâu trong núi.
Càng đi vào trong, cây cối càng rậm rạp, xung quanh có nhiều phân động vật.
Cả nhóm trở nên căng thẳng cảnh giác.
Bỗng nhiên, trong bụi cây vang lên tiếng sột soạt, Trần Đồng phản ứng nhanh chóng tung ra một lưỡi đao gió.
Một tiếng rít đau đớn vang lên, một bóng đen lao vút đi, trốn sâu vào trong rừng.
Đi lâu như vậy mà vẫn không phát hiện tung tích nhóm của Tiêu Thần, Lâm Lạc lo lắng đến mức lòng như lửa đốt.
Cô không còn quan tâm xem mình có đi đúng hướng hay không, lập tức chạy về phía bóng đen vừa biến mất.
Chử Hiên và Trần Đồng thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo, những người khác nhìn nhau rồi cũng nối bước theo sau.
Lâm Lạc chạy nhanh trong rừng, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn pin điện thoại rung lắc trong bóng tối.
Chử Hiên và Trần Đồng một trái một phải bảo vệ phía sau cô.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cuối cùng, trước mặt họ hiện ra một cây đại thụ khổng lồ, tán cây che kín cả bầu trời, thân cây to lớn đến mức có thể so sánh với một căn phòng nhỏ rộng 30 mét vuông.
Bóng đen vừa rồi thoáng cái đã biến mất quanh thân cây.
Lâm Lạc muốn tiến lên trước một chút, vừa bước hai bước đã bị vấp phải thứ gì đó.
Chử Hiên luôn chăm chú quan sát cô, thấy cô nghiêng ngả, anh vội vàng đưa tay kéo.
Do không kịp đề phòng nên cả hai ngã lăn ra đất.
Lâm Lạc ngã xuống người Chử Hiên.
Anh chỉ cảm thấy nơi hai người tiếp xúc mềm mại vô cùng.
“Chị dâu, hai người không sao chứ?” Trần Đồng thấy Lâm Lạc ngã, vội vàng khẩn trương hỏi:
“Không sao.”
Lâm Lạc cố gắng đứng dậy, trong bóng tối không biết chạm vào đâu, bên dưới truyền đến tiếng rên khe khẽ của Chử Hiên.
Lâm Lạc khựng lại, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhúc nhích.
“Hay là anh đứng lên trước?”
Đáy mắt Chử Hiên thoáng hiện tia sáng lạ, anh nắm lấy eo Lâm Lạc, đỡ cô đứng dậy rồi tự mình đứng lên.
Chậc, eo cô ấy sao mà nhỏ thế.
Lâm Lạc không chú ý đến suy nghĩ của Chử Hiên, cô cúi xuống mò mẫm tìm chiếc đèn pin bị rơi.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một sự ẩm ướt nơi tay, kèm theo đó là mùi m.á.u tanh thoang thoảng.
Lâm Lạc nhanh chóng nhặt đèn pin lên, chiếu vội xuống đất.
Máu, rất nhiều máu!!!
Ánh đèn pin dõi theo vết m.á.u trên mặt đất.
Lâm Lạc hốt hoảng thốt lên.
Chử Hiên bước đến gần, cất giọng hỏi: “Sao thế?”
Trần Đồng và những người khác nghe thấy tiếng động cũng vây lại.
Tất cả đều sững sờ nhìn theo ánh đèn pin.
Một xác chết, nhìn trang phục thì có vẻ là người đã đi tuần cùng Tiêu Thần.
Nhìn kỹ vết thương có vẻ như bị một con vật nào đó cắn đứt cổ mà chết.
Trái tim Lâm Lạc nhói lên, cả người cô hoảng loạn.
Cô cẩn thận tìm kiếm xung quanh, muốn tìm thấy Tiêu Thần nhưng lại sợ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh.
Cô loạng choạng bước đi, Chử Hiên thấy Lâm Lạc như mất hồn, chân mày anh nhíu chặt, trong lòng dấy lên một cơn giận.
Anh ngăn Lâm Lạc lại, dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn nhẫn nại an ủi: “Đừng lo, Tiêu Thần biến thái như vậy không dễ gì gặp chuyện đâu.”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng sức mạnh của người đó rất lớn, hiếm ai trên đời có thể là đối thủ của anh ta.
Ai gặp chuyện thì gặp, nhưng anh ta thì chắc chắn sẽ không sao.
Nghe Chử Hiên nói, Lâm Lạc dần dần trấn tĩnh lại.
Đúng vậy, với thực lực của anh, chắc chắn anh sẽ không sao đâu.
Lâm Lạc cố gắng kìm nén nỗi bất an trong lòng, từ từ tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng, mọi người tìm thấy sáu t.h.i t.h.ể ở khu vực lân cận.
Kỳ lạ là, ngoài t.h.i t.h.ể đầu tiên bị động vật cắn chết, những người còn lại đều bị g.i.ế.c bởi các loại dị năng khác nhau.
“Có điều gì đó không ổn.” Chử Hiên khẽ nhíu mày nói.
“Sao trông như những người này tự g.i.ế.c lẫn nhau vậy?” Trần Đồng mặt đầy nghi hoặc hỏi.
Mọi người không ai nói gì, ai nấy đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đột nhiên có một mùi hôi thối bốc lên, Lâm Lạc nhanh tay bịt chặt mũi miệng.
Cô vừa định hỏi, nhưng nhìn quanh đã thấy mọi người ánh mắt trống rỗng, từng người giống như mất hồn vậy.
Ngay cả Chử Hiên ở gần cô nhất cũng lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
Lâm Lạc còn chưa kịp phản ứng, Trần Đồng và cả nhóm người đã bắt đầu lao vào tấn công lẫn nhau.
Lâm Lạc lòng như lửa đốt, muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị dư chấn của các loại dị năng đẩy lùi.
Cô nghĩ tới Chử Hiên đang ở bên cạnh mình..
"Chử Hiên?" Lâm Lạc quay đầu nhìn.
Phát hiện khuôn mặt Chử Hiên đỏ bừng một cách bất thường, gân xanh nổi lên, cả người đứng ngây ra không động đậy.
Lâm Lạc nhíu mày, nghĩ đến một khả năng.
Triệu chứng của nhóm người này giống như đã rơi vào ảo cảnh vậy.
Không thể chần chừ nữa, thử xem dị năng của mình có tác dụng không.
Lâm Lạc tập trung dị năng, nhẹ nhàng đặt tay lên huyệt thái dương của Chử Hiên.
Ánh sáng dịu dàng chiếu rọi gương mặt anh tuấn của anh.
Chử Hiên dần tỉnh lại, bất ngờ ôm chặt lấy Lâm Lạc.
"Lạc Lạc." Giọng nói trầm thấp và tình cảm của anh mang theo chút kìm nén.
Lâm Lạc không đề phòng, bị Chử Hiên siết chặt trong lòng, cô không thoải mái giãy giụa.
"Chử Hiên, anh bị điên à?"
Chử Hiên bị tiếng của Lâm Lạc làm bừng tỉnh, nhận ra người mình đang ôm chặt trong lòng là Lâm Lạc, thấy cô đang liều mạng giãy giụa.
Anh mới miễn cưỡng buông tay, vẻ mặt không nỡ rời.
Nghĩ đến những gì vừa trải qua trong ảo cảnh, Chử Hiên đỏ mặt.
Anh khẽ ho một tiếng, không dám đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Lạc..