Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt Tim Đập FULL


Sáng hôm sau, cả hai thức dậy trong phòng ngủ ở không gian, họ nằm bên nhau một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài, trời nắng gắt, âm thanh náo nhiệt vang lên khắp nơi.

Người thì dọn dẹp đồ đạc, người thì ăn sáng, kẻ thì tán gẫu, tất cả tạo nên một bầu không khí bình yên hiếm có trong thời kỳ mạt thế.
Sau khi ăn qua loa chút đồ lót dạ, Lâm Lạc cùng Tiêu Thần nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị gần xong, ra lệnh xuất phát, tiếp tục lên đường.
Mất tròn hai mươi ngày, cuối cùng họ cũng đến được căn cứ phía Bắc.
Trên đường đi, họ đã nhiều lần gặp phải các cuộc tấn công từ bầy Zombie, bị động vật biến dị truy đuổi, thậm chí là đột kích từ thực vật biến dị.

Nhưng may mắn, tất cả đều qua khỏi mà không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng.
Sau quãng đường dài mệt mỏi, Lâm Lạc có phần kiệt sức, biết được sắp tới căn cứ phía Bắc, cô mới lấy lại tinh thần.
Cô háo hức muốn biết căn cứ này, vốn là trung tâm của quốc gia trước mạt thế, hiện tại sẽ trông như thế nào.
Lâm Lạc nhìn thấy những bức tường thành vĩ đại, binh lính được trang bị tinh nhuệ đang đi tuần tra qua lại không ngừng.
Khi xe đến cổng căn cứ, họ được những người lính đã chờ sẵn dẫn đường vào trong.

Lâm Lạc tò mò quan sát bên trong căn cứ.
Gần cổng là một bãi đất trống, dựng đầy lều bạt đơn sơ, tạm bợ.

Ở đây đa phần là những người già và trẻ em gầy yếu, quần áo rách nát, mặt mày vô hồn, trông giống như những cái xác không hồn.
Cảnh tượng đó khiến Lâm Lạc thấy chua xót vô cùng, cô nhíu mày.

Cô không thể hiểu nổi, tại sao lại như vậy.


Thân là căn cứ đứng đầu trong bốn đại căn cứ mà người dân ở đây lại phải sống khổ sở như thế.
Ở căn cứ phía Nam, dù không có dị năng, người thường vẫn có nhà ở, có việc làm và chưa bao giờ xảy ra tình cảnh như thế này.
"Anh ơi..." Cô chưa kịp nói hết, Tiêu Thần đã hiểu ý.

Anh nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngoan~ Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Tiêu Thần vuốt nhẹ đầu cô, dịu dàng an ủi.
Tiêu Thần quay sang hỏi Chử Hiên: “Không biết cậu có cảm nhận thế nào?”
Chử Hiên, người đang mang vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Anh nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong mắt thoáng qua vẻ đau đớn, rồi dần thay thế bằng sát khí.
"Hừ, xem ra ông bố đáng kính của tôi càng ngày càng hồ đồ rồi."
Anh khẽ cười nhạt.

Chẳng qua mình chỉ đi ra ngoài làm nhiệm vụ một thời gian thôi mà căn cứ đã thành ra như thế này, coi thường người dân thường như cỏ rác.

Là do anh quá mềm lòng, vẫn còn nghĩ đến tình thân.

Có lẽ, đã đến lúc không thể không ra tay.
"Không biết Thần thiếu có muốn hợp tác một lần nữa không?" Chử Hiên mở miệng hỏi.
Tiêu Thần nheo mắt, chăm chú nhìn Chử Hiên như muốn xác nhận điều gì, anh chậm rãi đáp: “Tất nhiên, hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Chử Hiên đáp lại bằng một ánh mắt kiên định, cả hai trao đổi ngầm với nhau điều mình muốn truyền đạt.
Lâm Lạc đầu óc mơ hồ.

Cô ở một bên nhưng vẫn không hiểu hai người đang chơi trò gì.

Thôi kệ, cô tự nhận mình thích hợp làm một con cá muối, những chuyện khác cô cũng không quan tâm.
Sau khi xe dừng lại, Chử Hiên biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó, một đoàn người xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc âu phục lịch sự, trông có vẻ là lãnh đạo.
"Tiêu Thần, cuối cùng cậu cũng đến." Người đàn ông đứng đầu, chính là Chử Tiến.Ông ta thản nhiên bước tới vỗ vai Tiêu Thần nói.
"Chào thủ trưởng Chử." Tiêu Thần gật đầu nhẹ.
"Thế nào, đường đi có suôn sẻ không? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp ông cậu, ông ấy vẫn khỏe chứ?"
"Đường đi cũng tạm ổn, ông nội sức khỏe vẫn ổn, cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm."
Trong khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
“Ba, người này là ai vậy? Sao ba không giới thiệu với con?” Chử Cập khó chịu khi bị hai người phớt lờ.

Điều quan trọng hơn là người đẹp bên cạnh Tiêu Thần làm cho trong lòng anh ta ngứa ngáy vô cùng, muốn tìm cách chiếm lấy cô.

Anh nghĩ rằng, nếu để cô biết mình là ai, chắc chắn cô sẽ tự động bám theo anh thôi.

Dù sao vừa đẹp trai vừa có quyền thế như anh, trong mạt thế cũng không có nhiều.
Chử Cập đắc ý suy nghĩ, ánh mắt dâm tà lướt qua người Lâm Lạc không ngừng.
Linh Lạc bị ánh mặt trần trụi của Chử Cập nhìn đến phát ghê, cô quay đầu nhìn lại.

Phát hiện người nhìn mình là một gã béo tròn như quả bóng, bước chân không vững, quầng thâm dưới mắt thâm đen như mắt gấu trúc, nhìn qua liền biết đây là kẻ quá độ trong chuyện dục vọng.
Cô nhíu mày quay đi, tránh ánh nhìn ghê tởm đó, vội trốn sau lưng Tiêu Thần.
"Haha, quên giới thiệu, đây là con trai út của tôi.

Chắc hai người mới gặp lần đầu."
Tiêu Thần đã sớm nhận ra ánh mắt của Chử Cập dành cho Lâm Lạc.

Anh giả bộ vô tình xoay người chắn ngang tầm nhìn của anh ta, toàn thân anh toát ra hàn khí, lạnh lùng đáp.
“Tiêu Thần.” Anh không muốn nói thêm một chữ nào.
Chử Cập thấy Tiêu Thần dám có thái độ như vậy, vẻ mặt anh ta cực kỳ tức giận.
Anh ta hậm hực tính toán, đợi đến khi chiếm được người đẹp kia rồi, chắc chắn sẽ cho Tiêu Thần biết tay.

Anh ta không thể chấp nhận việc bị người khác coi thường như vậy được.
Chử Tiến thấy tình hình giữa hai người không ổn, liền vội chuyển đề tài.
“Các cậu vừa mới đến, chắc hẳn đã mệt mỏi sau hành trình dài.

Để tôi sắp xếp người dẫn các cậu đi nghỉ ngơi.

Tối nay có tiệc tẩy trần, hy vọng mọi người có thể nể mặt tham dự.”
“Chắc chắn rồi.”
Tiêu Thần chào từ biệt Chử Tiến, anh nhanh chóng theo bước chân của người lính dẫn đường đến khu vực nghỉ ngơi.

Căn cứ phía Bắc đã sắp xếp cho họ ở trong các phòng dạng suite giống như khách sạn, Tiêu Thần và Lâm Lạc ở chung một phòng, những người còn lại thì được phân phòng riêng.
Lâm Lạc mệt đến mức không muốn cử động chút nào, cô nằm xuống giường, thoải mái lăn qua lăn lại hai vòng.
Tiêu Thần nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Lâm Lạc, bật cười khẽ, anh nghiêng người ôm lấy eo cô, hỏi nhỏ:
“Mệt rồi à?”
“Uhm, cả người em như muốn rã rời.” Lâm Lạc chu môi trả lời.
Tiêu Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Lâm Lạc, sau đó nhẹ nhàng massage giúp cô thư giãn.
Lâm Lạc thoải mái đến mức nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ.

Nhưng Tiêu Thần càng massage càng có xu hướng vượt quá giới hạn.
Bàn tay đang đặt trên eo dần dần di chuyển lên phía trên, Lâm Lạc trong cơn mơ màng không nhận ra điều gì bất thường.

Đến khi cô nhận thức được thì toàn bộ cơ thể đã bị Tiêu Thần hoàn toàn khống chế, bị anh nuốt trọn.
Lâm Lạc nằm bẹp trên giường, tay chân mềm nhũn, đôi mắt tội nghiệp rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đầy sự trách móc nhìn Tiêu Thần.
Tiếng cười trầm thấp của Tiêu Thần khẽ vang lên từ lồng ngực, tràn ngập vui thích cùng thoả mãn.
“Ngoan~ Ngủ một giấc đi.

Tối nay anh sẽ đưa em đi dự tiệc.”
Lâm Lạc chỉ kịp phát ra vài tiếng hừ hừ, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thực sự cô đã quá mệt mỏi và không thể chống nổi được nữa.
Ánh mắt cưng chiều của Tiêu Thần lưu luyến trên gương mặt Lâm Lạc, anh ôm chặt cô vào lòng, rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận