Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt Tim Đập FULL


Còn Tiêu Thần, người đang được Lâm Lạc nhắc đến trong lòng, lúc này đang ở trong một căn nhà bí mật cùng với Chử Hiên.
"Khi nào cậu định hành động?" Chính là giọng của Tiêu Thần.
"Tối nay, thời cơ vừa chín muồi."
"Tốt, cậu cứ làm theo kế hoạch, mọi thứ tôi đã sắp xếp xong rồi, phần còn lại tùy thuộc vào cậu."
Chử Hiên, người luôn mang vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, bỗng trở nên dịu dàng, anh chân thành nói:
"Cảm ơn! Tôi nợ cậu một ân tình, sau này chỉ cần cậu cần giúp, tôi nhất định không từ chối."
"Chỉ cần sau này cậu giữ vững nguyên tắc của một quân nhân, thì sự giúp đỡ của tôi là xứng đáng."
"Yên tâm, tôi không giống bọn họ." Chử Hiên nói với vẻ kiên quyết, như một lời hứa.
Tiêu Thần vỗ nhẹ vai Chử Hiên rồi bước ra ngoài.
Chử Hiên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Thần, có lẽ anh đã hiểu tại sao Lâm Lạc lại say mê Tiêu Thần đến vậy rồi.

Rất khó để ai đó không bị chinh phục bởi một người như Tiêu Thần!
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ha...!ngay từ đầu đã thua rồi, thật đáng tiếc.

Đối với những người khác anh còn có chút hy vọng, nhưng trước Tiêu Thần, anh hoàn toàn không có cơ hội.
Thôi vậy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được.
Mấy người Chu Văn cùng vài người khác, sau khi thấy Tiêu Thần rời đi, liền bước vào.
Ánh mắt dịu dàng của Chử Hiên dần bị thay thế bởi sự lạnh lẽo và quyết liệt.

Anh trầm giọng ra lệnh:
"Tối nay hành động." Đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi.
"Tuân lệnh."

Sau khi rời khỏi đó, Tiêu Thần đi thẳng về chỗ ở của mình.

Lúc này, Lâm Lạc đang nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, cầm máy tính bảng xem TV.
Nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng động, cô ngước mắt lên thấy Tiêu Thần, vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy, anh xong việc rồi hả?"
Tiêu Thần siết chặt vòng tay, ôm cô vào trong ngực, hít sâu hương thơm quen thuộc từ cô.
"Ừ, xong rồi.

Có nhớ anh không?"
"Nhớ~"
Chỉ một từ đơn giản đã khiến Tiêu Thần vô cùng hài lòng, anh bế ngang Lâm Lạc ngồi xuống sofa, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Anh cũng nhớ Lạc Lạc."
Anh cúi đầu, chậm rãi tìm đến đôi môi của Lâm Lạc và nhẹ nhàng hôn lên đó.
Nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng, khiến tâm trí Lâm Lạc dần bị cuốn đi, trở nên trống rỗng.

Chỉ khi cả hai bắt đầu thở dốc, nụ hôn mới kết thúc.
Tiêu Thần hài lòng ôm chặt lấy Lâm Lạc, cảm nhận nhịp tim đập cùng tình yêu của cả hai.
Lúc này, mặt trời đã chạng vạng tối, ánh sáng cuối cùng sắp biến mất, bóng đêm dần buông xuống, như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra trong đêm nay.
Lâm Lạc cùng Tiêu Thần tay trong tay dắt nhau đi ăn tối.

Hiếm khi Tiêu Thần dành thời gian cùng cô nằm trên giường xem bộ phim truyền hình mà cô yêu thích.

Nghe tiếng cười vui vẻ của Lâm Lạc không ngừng vang lên, Tiêu Thần nhịn không được mà khẽ cong môi, anh mặt đầy thỏa mãn nhìn nụ cười yêu kiều của cô gái nhỏ đang nằm trong n.g.ự.c mình.

Sau khi tắm xong, vừa lên giường, Lâm Lạc liền bị Tiêu Thần ôm vào lòng.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, sau đó đến mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng.
Tiêu Thần khẽ chạm môi, rồi lại hôn thêm lần nữa, tiếp tục khiến nụ hôn trở nên sâu lắng.

Không giống như sự chiếm đoạt thường thấy, hôm nay Tiêu Thần dịu dàng vô cùng, khiến Lâm Lạc không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.
Giữa đêm khuya, Lâm Lạc mệt mỏi rơi vào giấc ngủ say, cô bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh giấc.

Mơ màng mở mắt ra, cô phát hiện bên ngoài vang lên tiếng la hét hòa lẫn với âm thanh c.h.é.m g.i.ế.c mơ hồ truyền tới.
Lâm Lạc giật mình, định ngồi dậy nhưng đã bị Tiêu Thần nhẹ nhàng ôm lấy, anh khẽ vỗ về lưng cô.
"Anh ơi, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Ngủ ngoan~ Không sao đâu, đừng sợ."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thần, Lâm Lạc cũng yên lòng, cảm giác hoảng loạn dần tan biến.

Nếu anh nói không sao thì chắc chắn là không có gì nguy hiểm.
Không lâu sau, Lâm Lạc đã ngủ thiếp đi trong tiếng dỗ dành của Tiêu Thần.
Ở một nơi khác, Chử Hiên đã hạ gục những vệ sĩ ở cửa nhà Chử Cập.

Nghe tiếng động ám muội từ bên trong, anh khẽ cười lạnh, nhẹ nhàng mở cửa.
Trên giường, một đôi nam nữ đang chìm trong hoan lạc, hoàn toàn không hay biết có người thứ ba bước vào phòng.
"Chậc, thật là đặc sắc!"
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến hai người trên giường khựng lại.


Khi nhìn thấy có bóng đen đứng trong phòng, người phụ nữ hét lên hoảng hốt, nhanh chóng kéo chăn che thân.
Chử Cập toàn thân run lên vì sợ hãi, anh ta hoảng sợ nhìn người mới đến.
"Anh...!Anh là ai? Muốn làm gì? Người đâu! Người đâu!"
Tiếc là dù gào thét đến rách họng cũng chẳng có ai trả lời.
Chử Hiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy kinh hoàng của Chử Cập, chậm rãi tiến lại gần.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Chử Cập đang không ngừng lui lại về sau, khẽ cười nhạt.

Trong tai Chử Cập, giọng nói anh vang lên như tiếng gọi của tử thần.
"Em trai tốt của tôi, đến anh cả mà cũng không nhận ra à?"
"Anh cả?" Đúng lúc đó, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rõ khuôn mặt điển trai của Chử Hiên, Chử Cập nhìn rõ người đối diện.
Chử Cập cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo, lấy lòng:
"Anh cả, anh về khi nào thế? Sao không báo trước cho em để em sai người ra đón?"
"Hừ~ Báo trước cho cậu để cậu cho người đến g.i.ế.c tôi sao?" Chử Hiên cười lạnh, đến giờ này mà em trai anh còn muốn lừa mình dối người, thật nực cười.
Chử Hiên rút ra một con d.a.o găm, áp sát vào mặt Chử Cập, từ từ chiêm ngưỡng sự đấu tranh tuyệt vọng của con mồi.
"Đừng g.i.ế.c tôi, anh không thể g.i.ế.c tôi, nếu cha biết sẽ không tha cho anh đâu.

Đừng quên, tôi là đứa con được cha yêu quý nhất."
Ánh mắt Chử Hiên thoáng qua một tia đau đớn, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lẽo, chẳng còn gì để quan tâm nữa.
Trong lòng cha anh, từ trước đến giờ anh luôn là kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, cha cũng không bao giờ so sánh anh ngang hàng với đứa con của người đàn bà khác.

Ngay cả mẹ anh, người mà cha hắn yêu thương nhất, cũng bị chính bọn họ ép chết.
Chử Hiên không nói gì thêm nữa, cổ tay anh khẽ xoay, d.a.o găm ngay lập tức cắt đứt cổ họng Chử Cập.

Máu đỏ tươi b.ắ.n tung tóe khắp giường.
Người phụ nữ bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng giống như địa ngục trần gian này, ngay lập tức hai mắt trắng dã, chỉ kịp thét lên một tiếng đầy sợ hãi rồi ngất đi.

Chử Hiên liếc nhìn người phụ nữ đã ngất xỉu, không thèm quan tâm mà quay người bước ra ngoài.

Đã đến lúc gặp người cha trên danh nghĩa của mình rồi.
“Hiên thiếu!” Chu Văn đứng ở cửa, nhìn Chử Hiên đi tới.
“Người đâu?”
“Ở bên trong.”
Chử Hiên gật đầu, mở cửa bước vào.
Chử Tiến đứng quay lưng lại với Chử Hiên, nghe thấy tiếng động, ông ta tức giận hét lên: “Nghịch tử, ngươi muốn g.i.ế.c cha mình sao?”
Chử Hiên bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ không g.i.ế.c ông.

Từ giờ, ông phải ngoan ngoãn ở lại đây suốt đời.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho người chăm sóc ông suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày.”
Chử Tiến kinh hoàng nhìn con trai, như thể đây là lần đầu tiên nhận ra anh.

“Thằng trời đánh này, ngươi muốn giam lỏng ta sao? Đừng quên, ta là cha ngươi.”
“Hừ~ tôi không có loại cha như ông.

Tôi đã nghĩ rằng ông chỉ là không yêu tôi và mẹ, nên mới đối xử với tôi như thế! Nhưng ông hãy nhìn ra ngoài mà xem.

Người thường không đủ ăn đủ mặc, đói khát đến c.h.ế.t trơ xương, còn không thì bị bóc lột sức lao động, làm việc mệt đến chết, hoặc bị Zombie cắn chết.”
“Còn ông thì sao? Ông chỉ biết hưởng thụ, lợi dụng quyền lực, dung túng cho đứa con riêng của mình hàng ngày ức h.i.ế.p người dân trong căn cứ.

Ông có biết bao nhiêu sinh mạng vô tội đã c.h.ế.t dưới tay nó không?”
“Vậy thì đã sao? Giờ là thời kỳ mạt thế, là thế giới của những kẻ mạnh.

Người bình thường không có khả năng thì c.h.ế.t cũng đáng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận