Trong mắt Ninh Hòa, nữ chính là người vô tội nhất, đáng thương nhất trong sách, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn cùng một chỗ với nam chủ chính, cưới người chồng một đời vợ, còn phải giúp người khác nuôi con.
Bất quá hiện tại tốt rồi, qủy đoản mệnh Ninh Hòa xuyên tới, sẽ không cho phép bi kịch của nguyên thân tái diễn.
Đồng thời cũng có thể cứu vãn số mệnh bi thảm của nữ chính, để Ninh Hòa này thay cô cưới, nuôi con trai tiện nghi thay cô, nữ chính như cô cứ yên tâm làm mỹ nhân độc thân xinh đẹp đi.
Ninh Hòa âm thầm hạ quyết tâm, không thể lỳ hôn, không thể rời nhà.
"Không thể rời! Mặc kệ có ở bao nhiêu năm cũng không rời!"
Ninh Hòa vừa nói ra lời này, hai người đều sửng sốt, đương nhiên Hạ Thiệu Xuyên sưng sốt hơn rồi.
Từ khi Ninh Hòa mang con trai theo chồng tới bộ đội, há mồm ngậm miệng đều muốn ly hôn.
Hôm nay thật sự là mặt trời mọc ở phía tây.
Hạ Thiệu Xuyên nhanh chóng bình tĩnh lại, anh xoay người, lúc đi tới cửa đột nhiên dừng bước, ánh mắt thâm thúy dừng trên hộp sắt trên ngăn tủ.
"Vì chúng ta đã đồng ý không ly hôn nữa.
"
"Hy vọng em có thể giấu kỹ những thứ không thích hợp này, đừng để Khiêm Lâm nhìn thấy.
"
"A?"
Ninh Hòa khó hiểu, cô vừa định hỏi Hạ Thiệu Xuyên, cái gì không thích hợp thì anh đã đi mất.
"Cái gì? Thật khó hiểu!"
Ninh Hòa đi tới cửa nhìn theo hướng Hạ Thiệu Xuyên vừa nhìn.
Ánh mắt của cô bị cái hộp sắt trên ngăn tủ hấp dẫn.
"Thứ gì quý giá thế? Còn phải đựng trong hộp sắt khóa lại?"
Ninh Hòa không chút suy nghĩ đưa tay mở khóa trên hộp, trong nháy mắt giấy viết thư chồng chất như núi tràn ra.
Ninh Hòa tùy ý xem nội dung trên giấy.
Khá lắm, cô rốt cục hiểu được thứ không thích hợp trong miệng Hạ Thiệu Xuyên là gì rồi.
Là này một xấp thư từ qua lại giữa nguyên thân và hôn phu kia!
Đây còn không phải thư bình thường, nội dung bên trong vừa buồn nôn vừa ngọt ngấy, đây đâu phải thư bình thường, rõ ràng chính là thư tình ướt át nha!
Ninh Hòa quét mắt vài lần, quyết đoán nhét hết thư vào trong hộp.
Không thể đặt cái hộp này trên tủ nữa, quá dễ thấy.
Ninh Hòa dứt khoát ôm hộp sắt mở cửa.
Mở cửa phòng ngủ là phòng khách.
Hai cha con một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế, một người cầm bánh ngô ăn.
Ninh Hòa mở cửa hấp dẫn sự chú ý của hai cha con.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ chú ý tới mình, Ninh Hòa xấu hổ cười:
"Đang ăn điểm tâm sao? Hai người ăn đi, em đi xử lý chút đồ.
"
Nói xong, Ninh Hòa ôm hộp sắt chạy ra khỏi phòng.
Hạ Thiệu Xuyên nhìn con trai không chịu thu hồi ánh mắt, nhịn không được nói:
"Yên tâm, mẹ con sẽ không đi đâu.
"
Hạ Khiêm Lâm hạ mi mắt, nghe Hạ Thiệu Xuyên nói xong vẫn khó nén sự mất mát.
Cho dù mẹ không đi thì sao? Nó chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho nó kể từ khi nó có thể nhớ được.
Từ khi sinh ra Hạ Khiêm Lâm chưa từng uống qua một ngụm sữa của nguyên thân, ngay cả một miếng tã nguyên thân cũng chưa từng thay cho cậu bé, thậm chí cũng chưa từng ôm một cái.
Tình mẫu tử mỏng manh như người xa lạ.