Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Không có gì bất ngờ, An Cửu bị bệnh.

Thân thể này thật mảnh mai, chỉ là một cơn cảm mạo nhẹ mà thôi, hiện đại nàng không cần uống thuốc cũng có thể tự khỏi. Nhưng thân thể này vừa ho khan vừa phát sốt vừa đau đầu, nhất thời bệnh đến nỗi không thể dậy khỏi giường.

An Cửu cuối cùng hiểu vì sao bị phong hàn ở cổ đại là có thể chết người, hai ngày này nàng luôn có cảm giác sắp đi chầu ông bà.

Vì thế, Bùi Tịch liền được mời đến ở tại Lâm phủ, để chữa bệnh cho An Cửu.

Khi xe lăn được đẩy đến ngoài khuê phòng thiếu nữ, Bùi Tịch nghe thấy một tiếng còi như ẩn như hiện.

Chờ hắn đi vào, tiếng còi kia liền ngừng, thiếu nữ ốm yếu mặt tái nhợt nửa dựa vào ghế quý phi, đầu ngón tay nghịch một chiếc còi trúc nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi thật dài rũ xuống, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

Vừa thấy hắn tới, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng tức khắc nhăn lại giống bánh bao.

"An tiểu thư, thuốc đã sắc xong."

"Ta không muốn uống, huynh lấy đi!"

Thiếu nữ thở phì phì quay đầu đi, nếu là ngày thường, hành động tùy hứng như vậy tất nhiên chọc người ta sinh ghét.

Nhưng mà nàng hiện giờ sắc mặt tái nhợt, tiếng khàn khàn, mất đi sức sống ngày thường, cả người liền như đóa hoa bị mưa dập, ủ rũ mất đi thần sắc, chỉ biết chọc người thương tiếc.

"Tiểu thư, nghe lời, uống thuốc mới có thể nhanh khỏi."

Tỳ nữ Cát Hương sớm đã quen với tính tình của tiểu thư, liền cầm chén thuốc, chia ra một cái chén nhỏ, tự mình uống một ngụm.

Không trực tiếp nếm, là vì tiểu thư chịu không nổi tiếp xúc như vậy, nàng cảm thấy có nước miếng.

Ngay cả ngày thường ăn cơm, trên bàn cũng phải có một đôi đũa, một khi có người không phân biệt công và tư, tiểu thư sẽ ăn không ngon.

"Tiểu thư, hôm nay thuốc không đắng đâu! Thật đó, người nếm thử đi?"

An Cửu cũng biết uống thuốc mới có thể khỏi, nhưng bên cạnh có đại Boss trọng sinh, nàng không muốn chuyển biến tốt quá nhanh.

Kỳ thật muốn giả giống An Cửu cũng không khó, An Cửu nguyên tác giống phiên bản cấp thấp của nàng, hơn nữa là kiểu đầy rẫy khuyết điểm. Chỉ cần nàng càng cảm xúc hóa một chút, càng tùy hứng, càng ngạo mạn, càng "Ngu xuẩn" một chút, liền không khác lắm.

Cát Hương múc một muỗng, đưa thuốc đến bên môi thiếu nữ.

Thiếu nữ cau mày, dỗ một hồi, mới cố há mồm, nuốt xuống một ngụm thuốc.

Vừa nuốt vào, khuôn mặt xinh đẹp liền nhăn thành trái khổ qua, mắng to: "Em gạt ta! Vẫn đắng như thế!"

Rõ ràng nhỏ hơn nàng vài tuổi, tỳ nữ lại càng giống trưởng bối nói: "Vâng vâng vâng, là nô tỳ sai, tiểu thư phạt nô tỳ đi! Người đừng tức giận, khí hư hại thân đấy! Nào, há miệng, ăn một miếng mứt hoa quả át đắng đi nào."

Một chén thuốc liền khó khăn như vậy mới uống xong, bản thân đại tiểu thư không cảm thấy có gì, người qua đường có thể thấy nàng đang đổ mồ hôi.

Bùi Tịch mang theo chén thuốc không ra cửa, A Thất ở phía sau đẩy xe lăn, nhịn không được tặc lưỡi: "An tiểu thư kia cũng thật khó hầu hạ, công tử, nàng sau đó còn muốn lên đường với chúng ta, người nói làm sao mới tốt?"

"An tiểu thư xuất thân tốt, nuôi thành kiều quý chút cũng là bình thường." Bùi Tịch lời nói nhàn nhạt.

A Thất không cho rằng như vậy: "Công tử, đến lúc đó sẽ không muốn chúng ta hầu hạ nàng chứ?"

Bùi Tịch không nói chuyện, nhưng hắn lại nghĩ đến kiếp trước.

Ngay từ đầu, thái độ hắn đối với An Cửu rất hờ hững, An Cửu cũng chướng mắt hắn là người què, ngày thường sẽ không nói nhiều với hắn.

Khi mới vừa lên đường, nàng xác thực rất dày vò, sẽ không cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa lại ngại xóc nảy, ngủ ngoài trời sợ côn trùng, không ăn được lương khô.

Nhưng vì được ở bên cạnh Hạ Tử Kình, vì không muốn bị bọn họ bỏ lại, đại tiểu thư phí rất lớn sức lực, khắc chế tính tình mình, vì người trong lòng thay đổi bản thân.

Khi đó ấn tượng lớn nhất của hắn với nàng, đó là nữ nhân ngu xuẩn ngốc nghếch.

Sau đó nàng mất đi lý trí mà tổn thương Thanh Nghiên, tự mình tìm đường chết, Bùi Tịch chỉ cảm thấy nữ nhân này càng ngu ngốc, không chỉ có ngu ngốc còn buồn cười, thế nhưng vì "Cái gọi là tình yêu" mà trả giá sinh mệnh.

Hắn không thể lý giải, cũng sẽ không lý giải.

Thẳng đến khi nàng chết, cảm quan hắn đối với nàng đều rất đạm mạc, giống như một người xa lạ. Đến khi vô tình tra được nàng và hắn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hắn mới hoàn toàn đem nàng vào trong mắt.

Đáng tiếc, khi đó nàng đã chết.

Bùi Tịch giận không thể át.

Bởi vì nàng chết, cũng mang đi cơ hội tồn tại của hắn!

Từ đó trở đi, hắn liền không lý do mà hận nàng.

Chỉ sợ không ai biết, đường đường là Bùi Tịch thế nhưng lại hận một người chết. Thậm chí so với hận Hạ Tử Kình, Lâm Thanh Nghiên, hắn càng hận nàng hơn.

"Ô ~"

Tiếng còi đột ngột cắt ngang hồi ức, Bùi Tịch bị kéo ra khỏi ký ức xa xôi.

A Thất phiền chán nói: "An tiểu thư kia không biết lại đang làm cái gì, hai ngày này thổi còi liên tục, thật phiền."

Sân bọn họ ở cách sân An Cửu ở không xa, người tập võ lại tai thính mắt tinh, mỗi lần nàng thổi còi, hai người có thể nghe thấy.

Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "A Thất, người tập võ tâm phải tĩnh."

Vừa nghe giọng điệu này của công tử, A Thất liền biết tâm tình hắn không tốt, vội vàng đáp: "Vâng."

Lúc sau liền không dám nói thêm nữa.

A Thất là thuộc hạ được công tử nhặt về nuôi lớn từ nhỏ, công tử dạy hắn tập võ, dạy hắn biết chữ, dạy hắn các đạo lý làm người, A Thất sùng kính công tử hơn bất cứ kẻ nào. Ở trước mặt công tử, cũng tự tại thả lỏng hơn tôi tớ khác.

Cho nên dù biết công tử đã làm một số chuyện "Thần y" không nên làm, A Thất trước nay cũng không để ý.

Công tử vĩnh viễn đều là đúng, công tử muốn hắn đi tìm chết, hắn cũng sẽ mắt không chớp mà đi làm.

Chỉ là mấy ngày nay, khí thế trên người công tử càng thêm thâm trầm, càng thêm khó hiểu, ngay cả chân vẫn luôn tàn tật, cũng bất tri bất giác tốt lên. Nhưng công tử lại bảo hắn không được lộ ra, tiếp tục giả vờ đi đứng không tiện.

A Thất không dám hỏi nguyên do, cũng sẽ không hỏi, hắn chỉ biết vĩnh viễn nghe theo phân phó của công tử là được.

Dừng một chút, A Thất bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Công tử, đêm qua quận thú thành Thanh Dương giao dịch với Ngàn Sát Các, muốn ám sát thành chủ Cửu Phương Thành trong ngục, ngăn hắn kéo mình xuống nước, giao dịch này......"

"Không nhận." Bùi Tịch ngữ khí hờ hững.

Ngàn Sát Các không có quyền kiểm soát sâu Ám Trang, ngày thường đám người lâu chủ chỉ cung cấp bảo hộ và thu tiền thuê, Ám Trang huỷ hoại liền huỷ hoại.

-

Hai ngày như vậy trôi qua, bệnh của An Cửu rốt cuộc có chuyển biến tốt, thư gửi đi kinh thành cũng nhận được hồi âm.

Hồi âm không dài, không đến trăm chữ, cũng dùng bồ câu đưa tin của sơn trang đúc kiếm truyền tới.

Đại thể chia làm ba ý: Một, cha đã giải thích tình huống với Thánh Thượng, tuần phủ đại nhân được phái đi đã lên đường, không quá hai ngày sẽ đến. Hai, nữ nhi ngoan ngoãn chờ, ca ca con cũng đang lên đường. Ba, thời gian qua nữ nhi đã chịu khổ, đây là khế phiếu thông hành, con đi báo tên cha để lấy ngân phiếu, Cửu Phương Thành xa xôi như vậy, ngàn vạn đừng làm khổ mình!

An Cửu: "......" Cuối cùng cũng biết tính tình của An Cửu này là dưỡng thành như thế nào.

Chờ cái gì mà chờ, người hai ngày nữa tới, đến lúc đó nàng còn có thể đi sao!

Ngày hôm sau sau khi nhận được hồi âm, An Cửu liền dứt khoát thu dọn hành lý, bao lớn bao nhỏ lên xe ngựa rời khỏi Cửu Phương Thành.

Trước cửa thành, Lâm lão gia và Lâm phu nhân rơi lệ từ biệt, bên cạnh còn có tiểu tỳ nữ Cát Hương đứng khóc thành lệ nhân.

An Cửu rốt cuộc không mang Cát Hương đi cùng, lần này nàng đi, không biết còn có thể trở về hay không, mang nàng ấy theo có lẽ ngược lại là tai họa.

Nhưng nàng không giống An Cửu trong nguyên tác cái gì cũng mặc kệ như vậy, chờ An đại ca tới đây, là có thể nhận được thư nàng đặc biệt để lại, trong thư nói sớm an bài cho Cát Hương một nơi tốt để đi. Y theo An gia sủng nịch An Cửu, bọn họ sẽ đồng ý.

Trừ Cát Hương, người tiễn còn có Chu Ngọc Như, cùng với một số nữ tử hồng lâu được các nàng cứu về.

Cũng không biết các nàng nghe được phong phanh ở đâu, đều đứng dưới thành lâu, đầu đội nón mũ nhìn theo đoàn người.

An Cửu từ cửa sổ xe ngựa ló đầu ra, phất tay với mọi người: "Đều trở về đi!"

Dần dần, xe ngựa rời thành lâu, người ở thành lâu đều không thấy nữa.

An Cửu có chút phiền muộn mà thở dài một hơi.

"An tiểu thư cớ gì thở dài?" Một người khác bên trong xe ngựa hỏi.

Xe ngựa này, hiện giờ chỉ có hai người, đó chính là Bùi Tịch đi đứng không tiện và kiều tiểu thư An Cửu.

Hạ Tử Kình, Lâm Thanh Nghiên cưỡi ngựa bên ngoài, A Thất đánh xe cho bọn họ.

Nói cách khác, sau đó dọc theo đường đi, hai người bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian "Ở chung một phòng".

An Cửu lúc này cũng lười giả vờ, ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, chậm rì rì nói: "Cũng không biết khi nào mới có thể quay lại."

Bùi Tịch đang muốn nói một ít lời an ủi, ví dụ như sẽ có cơ hội, nhưng vừa muốn mở miệng lại thôi.

Nếu hắn thuận lợi tìm được song sinh, vậy có lẽ sẽ không có cơ hội.

An Cửu nhận ra Bùi Tịch trầm mặc, lại không để ý.

Nàng nhìn cảnh vật một hồi, phát hiện cũng không có gì đẹp, thời đại này ngoài thành cơ bản đều là rừng núi hoang vắng, rất ít người ra khỏi thành. Trừ làm thương nhân buôn bán, trên đường cơ bản không thấy người qua đường, hiệp khách võ lâm cũng rất ít thấy.

An Cửu ngồi một hồi liền không ngồi nữa, lữ hành cổ đại buồn tẻ hơn so với hiện đại, không di động không máy tính, muốn ngủ cũng không có chỗ.

Chiếc xe ngựa này được thiết kế đặc biệt cho Bùi Tịch, giống chiếc xe lăn xa hoa của hắn, trang bị bên trong khác với những chiếc xe ngựa thông thường.

Bên trong xe ngựa ba mặt là một loạt ghế, ở giữa được khảm một cái bàn ngồi xuống vừa vặn có thể gác tay, nhưng thật ra có chút giống toa xe lửa hiện đại.

Phía dưới càng xe hẳn là làm xử lý giảm xóc, cảm giác xóc nảy vô cùng nhẹ, chạy thập phần vững vàng, Bùi Tịch sẽ ngồi bàn đọc sách, bên cạnh còn để một ly trà, trà kia thế nhưng không bị vương ra.

An Cửu thấy hắn đọc sách nghiêm túc, nhịn không được hỏi: "Huynh đang xem sách gì thế?"

Vẫn bộ dáng công tử bạch y tao nhã ngước mắt lên từ trong sách, ôn tồn đáp: "Kinh mạch."

An Cửu biết đây là sách y, nhưng nàng lẽ ra nên không biết, liền chớp chớp mắt: "Cái gì?"

Vẻ mặt Bùi Tịch bình thản, giải thích nói: "Là một quyển sách y, nói về kỳ kinh bát mạch."

An Cửu không có hứng thú quay mặt đi, ánh mắt dừng trên tách trà của hắn.

"Đây là trà gì?"

Đại tiểu thư nhàm chán tìm đề tài.

"Trà xuân Long Tỉnh."

"Ở đây huynh không còn sách khác sao?"

"Ví dụ?"

An Cửu đếm đầu ngón tay: "Ví dụ du ký* này, thoại bản này, giáo trình này, nếu không có, thơ từ ca phú cũng được!"

* Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

Bùi Tịch lắc đầu, không nhanh không chậm nói: "Những thứ An tiểu thư nói......" Thấy mắt thiếu nữ lộ ra chờ mong, đôi mắt hẹp dài của hắn nhíu lại, tròng mắt đen nhánh xoẹt quá một tia ý cười, "Ở đây đều không có."

Ánh sáng trong mắt thiếu nữ đột nhiên trầm xuống, giống như con mèo bị xối nước, rũ mi, mặt mắt thường có thể thấy được thất vọng.

"Bùi Tịch, huynh, huynh người này thật không thú vị!" Nàng khó thở, tức giận đến dậm chân dưới gầm bàn, môi hồng nhuận dẩu lên có thể treo được chai dầu.

Ngón tay lật trang sách hơi dừng lại, Bùi Tịch không tiếng động rũ mắt, môi mỏng tái nhợt mím chặt.

Ngữ khí phảng phất tự giễu: "Đúng vậy, Bùi mỗ xác thật không thú vị."

"Đương nhiên! May mắn bổn tiểu thư sớm có dự kiến trước! Xem đây là cái gì!" Lời nói thanh thúy đột nhiên vang bên tai.

Bùi Tịch theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ lấy ra một chồng sách lớn từ trong tay nải quần áo trải lên bàn, giờ phút này nâng cằm nhìn hắn, cả khuôn mặt hớn hở, không nhịn được dương dương tự đắc.

Bìa các cuốn sách đó lần lượt viết: 《 Chuyện của ta và thiếu hiệp 》, 《 Hiệp khách truyện 》, 《 Rượu đào hoa tiên 》, 《 Vị thiếu hiệp kia thật lạnh lùng 》......

Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, ngạo mạn mở miệng: "Nếu huynh cầu ta, ta cũng không phải không thể cho huynh đọc một quyển."

Bùi Tịch: "......"

"Không, thật sự không cần." Hắn không nói gì một lát, tự đáy lòng nói.

"Hừ, không biết nhìn hàng!" Bị cự tuyệt thiếu nữ trừng lớn mắt, tức giận hừ một tiếng.

Sau đó tự mình chọn một quyển, trông rất vui vẻ.

Một bên xem, một bên đặt câu hỏi: "Bùi Tịch, giang hồ các huynh có môn phái tên Kim Đao Môn không?"

Bùi Tịch: "Chưa từng nghe nói."

"Cái gì? Vậy mà không có? Liễu đại hiệp trong cuốn này chính là truyền nhân của Kim Đao Môn! Nhất định là kiến thức của huynh hạn hẹp!"

Bùi Tịch: "......"

Khoang xe yên tĩnh trước kia, không còn an bình nữa. Thiếu nữ ríu ra ríu rít như chim tước, cái miệng nhỏ không ngừng nói chuyện.

Trước kia sao không biết, nàng ồn ào như vậy?

———————-

Tác giả có chuyện nói:

Bùi Bùi: Ta thật không thú vị.

An Cửu: Ríu ra ríu rít ríu ra ríu rít

Bùi Bùi:??? Không phải chê ta không thú vị sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui