Giang Phỉ lại giúp Bối Noãn cắt một cái lòng đỏ hột vịt muối, để lên dĩa đưa lại gần, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Bối Noãn húp một muỗng cháo táo đỏ, chỉ chỉ trên bàn trà, "Ngày hôm qua tôi thắng được đống tiền đó, đặt ở nơi này, bây giờ tất cả không thấy đâu."
Giang Phỉ cười nói: "Là Đỗ Nhược ăn chứ gì."
Đỗ Nhược bị hai người oan uổng, hoàn toàn nổi giận, "Trong lòng các người, tôi chính là đồ tham ăn, ngay cả đồng tiền cũng ăn?"
Mỗi người đều suy nghĩ: Không phải sao?
Đường Đường nghĩ nghĩ, "Chị Noãn, không phải anh Đỗ Nhược.
Sáng hôm nay lúc em và anh Đỗ Nhược xuống lầu, trên bàn trà hình như không còn gì, là trống không."
Lục Hành Trì vẫn ngồi ở xa xa, đang cầm xem một quyển sách bìa da không nói gì, lúc này lại ngẩng đầu.
Nơi này chỉ có năm người, mỗi người cũng không biết đống thẻ đi đâu.
Chuyện này thật không thích hợp.
Anh và Giang Phỉ liếc nhìn nhau một cái.
Lục Hành Trì khép sách lại, đứng lên.
Nói với Giang Phỉ: "Cậu ở lại đây với họ, tôi đi lục soát."
Giang Phỉ gật đầu, rút chủy thủ trên người ra, xoay xoay trên đầu ngón tay.
Hai người này ngoại trừ các vấn đề liên quan đến Bối Noãn, những mặt khác đều vô cùng ăn ý lại hợp phách.
Lục Hành Trì xách theo nỏ đi lên lầu.
Bối Noãn nghe hiểu ý của hai người, Lục Hành Trì muốn nói, trong căn nhà này khẳng định còn có người khác.
Cửa biệt thự cùng cửa sổ đều sớm được Lục Hành Trì hoàn toàn bọc kín, căn bản không có ai vô thanh vô tức tiến vào được.
Thế mà đám củ sắn trên bàn trà lại biến mất.
Bối Noãn từ trước đến nay có thói quen tốt, dùng xong đồ vật cô sẽ thu hồi toàn bộ vào trong không gian, cho nên đồ ăn tối qua ở trong bếp không còn gì.
Chỉ còn đám sắn kia, Bối Noãn để ở đó và quên lấy.
Nếu đám thẻ sắn không có, nhất định hoặc là bị người cầm đi, nói không chừng là để ăn.
Bối Noãn không rét mà run.
Nói cách khác, đêm hôm qua sau khi tất cả mọi người đi ngủ, còn có người ở trong phòng này đi lại khắp nơi.
Tưởng tượng đến như vậy, nếu không tìm ra được người này, đêm nay quả thực không thể nào ngủ nổi.
Quá đáng sợ.
Trên lầu truyền đến tiếng Lục Hành Trì đóng rồi mở cửa, còn có tiếng các loại gia cụ tủ âm tường đóng mở.
Trong lòng Bối Noãn cân nhắc, liệu căn nhà này có mật đạo mật thất linh tinh gì không nhỉ?
Biệt thự lớn như vậy, không có mật thất thì thật xin lỗi cái diện tích này.
Trong tiểu thuyết đều nói như vậy, chủ nhân nhà giàu có khi thiết kế nhà đều để lại mật thất mật đạo để khi gặp nguy hiểm thì trốn vào.
Hiện tại nơi nơi đều là thây ma, chính là thời điểm nên trốn vào.
Nhưng mà xem qua dấu vết đánh nhau trong nhà, chủ nhân có vẻ như đã không còn nữa, hơn nữa chủ nhà cũng sẽ không để cửa mở toang, mặc kệ để nhà trống như vậy.
Hoặc là có người khác cũng giống như bọn họ, vào trong căn nhà này ở, trốn vào trong mật thất.
Đỗ Nhược dạo một vòng quanh phòng khách, kiểm tra xó xỉnh các góc, "Căn nhà này sẽ không có cất giấu thây ma chứ!"
Bối Noãn lắc đầu, "Khẳng định không phải thây ma, là người.
Thây ma không ăn sắn."
Đỗ Nhược tranh cãi, "Sao cô biết thây ma không ăn sắn?"
Bối Noãn trả lời, "Khô bò chúng còn không ăn, mà đi ăn cây sắn hay sao?"
Đỗ Nhược tiếp tục tranh cãi, "Sao cô biết thây ma sẽ không ăn khô bò?"
Bối Noãn nhớ lại mấy ngày trước bị bắt cho thây ma ăn, trong lòng nổi lên một trận bi thương, "Tin tôi đi, thần dân của anh thật sự không ăn khô bò, mấy ngày trước tôi có thử qua."
Ngay cả Giang Phỉ cũng tò mò, ngón tay vuốt vuốt lưỡi dao: "Lúc đấu lồng sắt? Cô không có việc gì làm hay sao mà cho thây ma ăn khô bò?"
Bối Noãn cực kỳ bi thương, "Khẳng định là bởi vì quá nhàn.
Đừng hỏi, hỏi tôi lại muốn chết."
Lục Hành Trì ở trên lầu đã lâu, nghiêm túc lục soát một vòng, lật tung mọi thứ, chẳng những không tìm được người nào, cũng không tìm được cái gì mật đạo.
Anh lại kiểm tra lầu một, tầng hầm ngầm cùng gara một lần nữa, cũng không thu hoạch được gì.
Giang Phỉ không tin, tự mình lại đi lục soát cẩn thận một lần, cũng chưa phát hiện gì.
Hai người là người thận trọng nhất trong đội, họ cũng không tìm được gì, những người còn lại cũng không cần uổng sức.
Đường Đường nghiêm túc phân tích, "Cửa các loại đều bị kín, trên bàn đồ vật lại không có, còn không tìm ra người ở chỗ nào, vậy kết luận còn không phải thật rõ ràng sao ——"
Mọi người chăm chú lắng nghe.
"—— nhà này có quỷ."
Giọng nói trầm xuống, cái ót liền bị Giang Phỉ đập một cái.
"Thiếu nói hươu nói vượn, dọa đến con gái nhà người ta."
Đường Đường không phục, "Dọa đến chị Noãn? Đừng nói giỡn.
Chị Noãn là đại ca, quỷ có tới cũng chỉ cần tát nó một cái là chết ngay!"
Tất cả đều không hẹn mà cùng mà nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ mềm như bông của Bối Noãn.
Chạng vạng tối, bên ngoài bắt đầu tí tách mưa, mưa càng lúc càng lớn, không biết khi nào sẽ tạnh.
Ăn xong cơm chiều thì bên ngoài đã như lũ lụt, nhìn qua lưới cửa, bên ngoài tối đen như mực.
Mưa quá lớn, đi đường chắc hẳn sẽ không tiện, tuy rằng Bối Noãn thoạt nhìn đã tràn đầy sinh lực, Lục Hành Trì vẫn quyết định ở căn nhà "quỷ ám" này thêm một ngày.
Bối Noãn trở lại phòng, nhận ra được mình căn bản không phải là đại ca gì.
Trong phòng chỉ có một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên đồ đạc trong phòng thành những bóng đen kỳ lạ.
Mấy người đàn ông chăm sóc cho Bối Noãn nên để cho cô ở trong căn phòng ngủ chính, căn phòng này lớn tới nỗi có lẽ chứa được cả một đám người tập thể dục, lúc trời tối âm u tranh tối tranh sáng thật không tốt chút nào.
Đặc biệt là hiện tại.
Căn nhà này, còn giấu cái gì đó biết ăn vụng, mà vẫn không biết là người hay là quỷ.
Nói không chừng đang tránh ở sau một cái gương một mặt nào đó, hoặc là từ sau một bức tranh treo tường nào đó mà rình coi bên ngoài.
Trong phim đều là như thế.
Bối Noãn đứng lên ghế, gỡ hết mấy bức tranh treo trên tường xuống, cũng không phát hiện camera hay lỗ nhìn trộm, cô lại tìm mấy cái khăn, che hết gương trong phòng tắm.
Nhưng trong lòng vẫn không yên.
Này đáng sợ hơn thây ma nhiều.
Thây ma dù sao cũng là thật, to lớn, ngây ngốc, nhe răng nhếch miệng, xử lý xong là xong.
Loại này không biết là thứ gì mới thật dọa người.
Thế giới này có thây ma, có dị năng, nói không chừng còn có siêu hiện thực nữa, không biết được.
Bối Noãn cầm hai thanh đao giấu trên giường, tắt đèn, trằn trọc trong bóng đêm, mắt trợn tròn, căn bản không ngủ được.
Lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, trong đầu tưởng tượng ra N bộ phim kinh dị xong, Bối Noãn nhịn không được gõ gõ tường.
Lục Hành Trì có nói, có việc gì thì cứ gõ tường tìm anh ấy, tiếng lòng anh cũng xác nhận, bất kỳ thời điểm nào anh cũng nguyện ý phục vụ cùng ngủ chung.
Nhưng mà bên kia tường không có chút động tĩnh nào.
Đây tuyệt đối không bình thường.
Chỉ cần Bối Noãn có việc, Lục Hành Trì từ trước đến nay đều sẽ xuất hiện trước tiên.
Chẳng lẽ đại Boss bị quỷ cái kéo đi rồi? Anh ấy soái như vậy, nói không chừng bị con quỷ cái nào thích nên kéo đi làm tân lang.
Bối Noãn lặng lẽ đẩy cửa ra, quyết định đi xem tân lang.
Ánh đèn ngoài hành lang được vặn thật nhỏ, chỉ có một chút ánh sáng u ám.
Bối Noãn rón ra rón rén đi ra, tới phòng Lục Hành Trì, nhẹ nhàng gõ cửa.
Vẫn không ai ra tiếng.
Bối Noãn xoay tay nắm, cửa thế mà không khóa, bên trong có đèn sáng, nhưng trên giường không có ai.
Tân lang không có.
Bối Noãn rời khỏi, do dự một chút, vẫn như cũ dẫm chân trần lén lút đi trên hành lang, muốn xuống dưới lầu nhìn xem.
Mới vừa đi qua chỗ rẽ thang lầu, đang muốn nhòm nhòm tình hình dưới lầu, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.
Bối Noãn đột nhiên bị người kéo, ấn ở trên tường, góc rẽ xuống lầu.
"Lén lút làm gì đó?"
Tân lang đáng lẽ đang động phòng hiện giờ sát thật gần, híp mắt, nhìn Bối Noãn, thanh âm ép xuống thật thấp.
Bối Noãn nhẹ giọng phản bác, "Là anh lén lút đi, anh đang làm gì?"
"Tụi anh thay nhau trực đêm, muốn xem rốt cuộc là ai trộm đồ."
Nơi này là chỗ rẽ thang lầu, có một bồn hoa đã thật lâu không ai tưới nhưng vẫn xanh mượt, xuyên qua đám lá cây vừa vặn có thể nhìn đến dưới lầu.
Trên bàn trà dưới lầu giống như ngày hôm qua, để một chồng củ sắn.
Rõ ràng là cái bẫy.
Bọn họ mấy người thương lượng nhau thay phiên trực nhưng không kêu Bối Noãn, có lẽ muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
Xem ra Lục Hành Trì hiện tại đang trực ban.
Anh ấn Bối Noãn không buông tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Bối Noãn, bất động thanh sắc, từ trên mặt anh không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm qua Bối Noãn nghe được tiếng lòng của Lục Hành Trì, hiện tại đối với việc anh đang nghĩ gì, cô có thể suy đoán tới tám chín phần mười.
Tuyệt đối lại suy nghĩ mấy chuyện không đứng đắn.
Bối Noãn đoán không sai.
Lục Hành Trì đè cô xuống, giống như bắt được con mồi, một khi bắt được thì có điểm luyến tiếc không muốn buông tay.
Bối Noãn vừa mới từ trong chăn bò ra, trên người chỉ mặc đồ đi ngủ là cái áo thun trắng và cái quần đùi, lộ hai cái đùi và đôi chân trầ.n tr.ụi.
Khó được nhìn thấy cô ăn mặc ít như vậy.
Tuy rằng nhỏ xinh tinh tế, dáng người lại lả lướt hấp dẫn, lộ ra da thịt trắng nõn không tì vết, giống như một miếng cơm gạo nếp trắng nhỏ, làm người muốn một ngụm nuốt trọn.
Lục Hành Trì là thật sự muốn nuốt trọn, theo nghĩa vật lý.
Anh thấp giọng nói: "Bối Noãn, lần trước em tùy tiện đối phó nguyện vọng thứ ba của anh, vậy cũng nên bồi thường anh chứ."
Bối Noãn biện bạch: "Em đâu có đồng ý phải bồi thường gì cho anh."
Lục Hành Trì nhướng mày, "Không đồng ý?"
Bối Noãn lắc đầu, "Tuyệt đối không có."
Lục Hành Trì cong môi, "Bối Noãn, giao dịch không phải làm như vậy."
Có ý gì?
"Lần này công bằng giao dịch, mọi người hợp tác vui sướng mới có thể có lần sau."
Lục Hành Trì như cũ ấn Bối Noãn lại, nói từ từ.
"Em lần này chiếm được tiện nghi, được vừa lòng đẹp ý, nếu không cho anh thứ gì tốt, như vậy khẳng định lần sau anh sẽ không đáp ứng thực hiện cho em cái gì nguyện vọng mà chỉ có vài phút cuối cùng mới làm."
Bối Noãn không nói.
Anh ấy nói vô cùng đúng.
Lần này là anh nhân từ nương tay, thời điểm cuối cùng giúp cô một chuyện lớn, nhiệm vụ của cô mới thuận lợi thành công.
Nhất định phải làm anh ấy vừa lòng, có được bồi thường, lần sau anh mới có thể nguyện ý ra tay giúp đỡ.
Lấy trình độ quái đản của nhiệm vụ đưa ra, nói không chừng không tới bao lâu lại phải nhờ vả tới Lục Hành Trì.
Anh tâm tư thông minh, thiện giải nhân ý, thật sự là đối tượng làm nhiệm vụ vô cùng lý tưởng.
Lục Hành Trì xem mặt đoán ý, biết Bối Noãn đã mềm, anh mỉm cười, không nói gì thêm nữa, cúi đầu xuống hôn.
Bối Noãn ngoan ngoãn, tuy rằng không chủ động, độ phối hợp lại khá cao.
Bối Noãn trong lòng có điểm hư, nói là bồi thường, kỳ thật chính là cô chiếm tiện nghi của anh.
Nhưng hôm nay Lục Hành Trì có chút khác thường với lúc trước, Bối Noãn có thể cảm giác được.
Anh có vẻ nôn nóng, giống như hôn như thế nào cũng không thể vừa lòng, như thế nào cũng không đúng.
Tay anh ban đầu nắm chặt lấy cổ tay cô, hiện tại nhịn không được mười ngón tay đã giao nhau, chế trụ thật chặt, giống như tham luyến từng chút thân cận.
Một lát sau, anh buông tay cô ra, lại đè xu.ống eo, một tay đè gáy, ôm sát cô vào người mình.
Hai người dây dưa khá lâu, anh mới buông lỏng một chút cho Bối Noãn thở.
Bối Noãn hít vài ngụm không khí, mặt hơi đỏ, "Em còn tưởng anh lại muốn kẹo gì đó..."
Giọng Lục Hành Trì ấm ách: "Anh không muốn kẹo, chỉ nghĩ muốn em."
Bối Noãn biết, đầu anh ngày hôm qua toàn là thứ này, cũng không biết suy nghĩ đã bao lâu.
Lục Hành Trì lại một lần nữa dán tới.
Anh hôn cô, táo bạo, dùng sức triền miên.
Bối Noãn giống như bị thiếu ô xy, đầu óc choáng váng mơ màng.
Trong lúc hoảng hốt cảm thấy anh đã rời khỏi môi cô, cắn cắn cằm, lại từ từ hôn xuống dưới.
Buông một bàn tay ôm Bối Noãn ra, đầu ngón tay xoa xoa cổ, lỗ tai rồi trượt xuống xương quai xanh, môi cũng đi theo đó.
Độ ấm nóng đến thiêu người.
Dấu vết nụ hôn anh để lại trên da thịt cô so với dĩ vãng rõ ràng hơn rất nhiều, như kiêu ngạo đánh dấu lãnh địa chiếm đóng.
Rồi lại so ra thu liễm hơn, động tác thật ôn nhu, giống như sợ sẽ dọa tới Bối Noãn, sợ cô cự tuyệt phương thức thân cận này.
Bối Noãn mơ mơ màng màng, con mắt nửa khép nửa mở.
Anh hơi cúi đầu, không chặn tầm mắt, Bối Noãn vừa vặn có thể nhìn đến dưới lầu.
Bỗng nhiên nhìn thấy đồ vật gì đó.
"Lục Hành Trì." Bối Noãn trong nháy mắt thanh tỉnh.
"Hả?" Lục Hành Trì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Bối Noãn nhỏ giọng nói: "Anh mau xem phía dưới."
Hai người hôn đến trời đất u ám, trên bàn trà dưới lầu, chồng sắn nướng đã vơi đi một nửa.
Chung quanh lại không có người nào.
Bối Noãn không rảnh lo Lục Hành Trì, mở to mắt nhìn chằm chằm bên dưới, thấy được một cánh tay đầy lông xám bạc với cái móng vuốt nhỏ từ dưới bàn trà vươn lên trên, lặng lẽ móc một cái, một miếng sắn rớt khỏi tầm nhìn Bối Noãn.
Qua vài giây, chắc là ăn xong rồi, lại duỗi tay ra móc một cái mới.
Lúc này đây, lại lộ ra một đỉnh đầu lông xù xù nho nhỏ, còn có một đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu đen lấp lánh sáng.
Lục Hành Trì quay đầu liếc mắt, cũng thấy được.
Anh thở dài, tay ôm Bối Noãn không lỏng ra mà cúi đầu lưu luyến hôn cô thêm một chút nữa rồi mới nâng tay lên.
Cái ghế dựa chân kim loại trong phòng khách đột nhiên bay lên trời, hướng tới vật nhỏ bên cạnh bàn trà.
Vật nhỏ chấn kinh, phóng một cái lên trên, định băng qua sô pha mà chạy trốn.
Bối Noãn lúc này mới thấy rõ đó là một con khỉ nhỏ còn chưa thành niên.
Trên thân là tầng lông xám bạc thật dày, trên lưng màu đậm hơn, dưới bụng màu nhạt, còn có cái đuôi thật dài.
Nó nhanh, Lục Hành Trì còn nhanh hơn.
Ghế dựa bay qua, biến hình trong không trung, bốn chân ghế tỏa thành tám chân, giống như cái lồng sắt hướng tới con khỉ, ấn nó lên sô pha.
Bối Noãn vội vàng nói: "Anh nhẹ tay một chút!"
"Yên tâm," Lục Hành Trì cười nói, "Anh biết mà, không làm nó bị thương."
Khỉ nhỏ bị bắt nhốt dưới cái ghế lồng sắt, kêu ngao ngao, xoay quanh một vòng lại một vòng.
Nhưng có sốt ruột như thế nào đi chăng nữa, hai móng vuốt nhỏ vẫn nắm cây sắn thật chặt, luyến tiếc buông tay.
Bối Noãn chạy lên lầu gọi người, tất cả mọi người đều không ngủ, xuống lầu vây xem.
"Thế nhưng chỉ là con khỉ nhỏ? Vì sao nó sẽ ở chỗ này?" Đường Đường tò mò.
"Nói không chừng là người nuôi, có lẽ chính là chủ căn nhà này nuôi, chủ nhân biến thành thây ma, con khỉ nhỏ thì tự mình ẩn nấp." Giang Phỉ phân tích.
1
Lục Hành Trì phản bác, "Cũng không nhất định, quốc gia này nghe nói rất nhiều khỉ, nói không chừng là khỉ hoang, thấy căn nhà này không có ai nên tự mình lẻn vào tìm đồ ăn.
Cũng không biết được."
Nhưng mà hình như anh đã nói sai.
Bởi vì con khỉ nhỏ tuy rằng lúc đầu còn kinh hoàng thất thố, vừa kêu vừa nháo, qua một hồi lại dần dần trấn tĩnh lại.
Nó ủy khuất chớp chớp mắt nhìn Bối Noãn, cũng không giống như quá sợ người.
Cả người lông xám bạc lóe sáng, nhìn khá sạch sẽ, không giống như khỉ hoang.
Tựa hồ không phải hoang dại mà giống được người nuôi hơn.
Bối Noãn cầm một miếng sắn trên bàn, cẩn thận đưa qua lồng sắt cho nó.
Con khỉ nhỏ thấy, lập tức nhét miếng sắn trên tay vào trong miệng, vươn móng vuốt ra đón cái mới.
Xem ra là đói lả.
Cái đầu của nó rất nhỏ, không lớn hơn đầu một con mèo, đi tới đi lui, muốn trốn đi cũng không dễ dàng thấy được, mấy người Lục Hành Trì vừa rồi không tìm được nó cũng thật bình thường.
Cho nó ăn xong đám sắn trên bàn, Bối Noãn lại từ không gian lấy ra một ít sắn mới.
"Một lần cũng không thể ăn quá nhiều, thứ này không dễ tiêu hóa." Bối Noãn khuyên nó.
Con khỉ nhỏ nghiêng đầu nhỏ nhìn cô, giống như xem mặt đoán ý, lại giống như đang nỗ lực muốn hiểu xem cô đang nói gì.
Nó đột nhiên ôm lấy hai hai bàn tay nhỏ, hướng tới Bối Noãn làm động tác như chắp tay.
Bối Noãn choáng váng, "Mọi người thấy không, nó nó nó chắp tay thi lễ với tôi."
Lục Hành Trì liếc cô một cái, "Em kích động như vậy làm gì? Đây chỉ có nghĩa là nó rất có thể là thú cưng, là được người dạy ra nên chắp tay thi lễ rất bình thường."
"Nhưng mà em cảm thấy nó đang cầu em," Bối Noãn phân tích, "Nó giống như đang nói, lồng sắt nhỏ quá, ở bên trong không thoải mái, muốn em thả nó ra."
Lục Hành Trì vô ngữ, "Em cũng giàu trí tưởng tượng nhỉ?"
Con khỉ nhỏ giống như có thể hiểu được, yên lặng nhìn Lục Hành Trì, tựa hồ nhanh chóng phán đoán được anh không bị nó dụ dỗ.
Nó không thèm để ý tới Lục Hành Trì nữa, ánh mắt một lần nữa chuyển hướng Bối Noãn, vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt đen láy, lại chắp tay một lần nữa.
Lục Hành Trì chợt cảm thấy kịch bản con khỉ nhỏ giả vờ đáng thương này giống như đúc Bối Noãn.
Giống như đồ đệ được sư phụ dạy ra.
Nhưng mà Bối Noãn lại hoàn toàn không nhìn ra tên đệ tử này, cô lập tức bị nó đả động.
"Anh xem anh xem, nó tuyệt đối có ý này.
Lục Hành Trì, anh thả nó ra đi, em cảm thấy nó sẽ không chạy."
Bối Noãn xác nhận với con khỉ: "Chúng tao thả mày ra, mày sẽ không chạy, đúng không?"
Giống như hoàn toàn hiểu lời cô nói, con khỉ nhỏ lại ôm chân trước, chớp chớp mắt nhìn Bối Noãn, lại làm một tư thế cầu xin, ô ô kêu hai tiếng.
Ánh mắt chân thành, giống như đang nói: "Không chạy, không chạy."
Con khỉ nhỏ vô cùng đáng thương mà nhìn Bối Noãn.
Bối Noãn vô cùng đáng thương mà nhìn Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì miễn dịch với ánh mắt con khỉ, lại không miễn dịch với Bối Noãn.
Anh nhìn cô một cái, nâng tay.
Lồng sắt đột nhiên rút lên giữa không trung, thả con khỉ nhỏ ra.
Con khỉ nhỏ một giây cũng không do dự, vèo một cái cong chân lên chạy.
Còn không vụt ra được vài bước, lại bị cái ghế lồng sắt một lần nữa chụp lại.
Đỗ Nhược ở bên cạnh cười muốn tắt thở, bò đến sô pha mà lăn lộn, "Bối Noãn...!tôi chịu không nổi...!Ngày thường cô thông minh lắm mà...!Thế mà bị một con khỉ lừa..."
Bối Noãn: "......"
Lục Hành Trì cũng cong cong khóe miệng, "Trước nhốt nó hai ngày, chờ khi chúng ta đi rồi thả nó ra."
Giang Phỉ hiểu ý anh, "Đúng.
Con khỉ này quá thông minh, để nó chạy loạn trong nhà không biết sẽ làm ra chuyện sai lầm gì, nhốt nó lại là tốt nhất."
Bọn họ đúng, vẫn là tạm thời nhốt nó lại trước.
Bối Noãn ngồi xuống đối diện với lồng sắt, móc ra một quả táo.
Con khỉ sáng mắt lên, vươn móng vuốt nhỏ ra, kêu hai tiếng vô cùng đáng thương.
Bối Noãn đưa quả táo cho nó.
"Mày ngoan ngoãn ở trong lồng hai ngày đi, chỉ cần ngoan ngoãn, mỗi ngày tao sẽ cho mày ăn ngon."
Khỉ nhỏ nhận lấy quả táo, răng rắc nhai mấy cái là ăn xong, hột cũng không chừa, xem ra quá sức đói bụng.
Bối Noãn định cho nó thêm một quả táo, lại thấy nó còn đang nhìn cây sắn nướng trên bàn.
Xem ra thật thích sắn nướng.
Bối Noãn đem toàn bộ sắn trên bàn lại, bỏ vào trong lồng cho nó, con khỉ như được chí bảo, ôm lấy thật nhanh, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng.
Giang Phỉ thấy nó ăn vội như vậy, đi lấy một chén nước cho nó.
Nhưng lồng sắt này thật là khá nhỏ, đừng nói không có chỗ để chén, ngay cả con khỉ muốn xoay người cũng khó.
Lục Hành Trì nhìn Bối Noãn và con khỉ nhỏ trong chốc lát, đi xuống tầng hầm.
Chỉ một lát sau đã đem một cái lồng sắt thật to lên, anh dùng mấy thanh sắt dư để dưới hầm để làm.
Lục Hành Trì thả con khỉ vào.
Lồng sắt này lớn hơn rất nhiều, con khỉ nhỏ có không gian hoạt động thoải mái.
Lồng còn có một cái van.
Lục Hành Trì dùng sắt thô uốn cong lại, con khỉ có thông minh nhưng với sức lực của nó cũng khẳng định mở không ra.
Ăn trộm rốt cuộc bắt được, mọi người nhanh chóng lên lầu trở về phòng ngủ.
Lục Hành Trì không lên lầu, đứng ở phía sau Bối Noãn, nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Khó mà bắt được cơ hội hôn cô một chút, chỉ hôn được một nửa đã bị một con khỉ cắt ngang.
Không biết cô ấy còn chịu tiếp tục không.
Lục Hành Trì nghĩ thầm, nếu cô chịu cho anh đi tới phòng cô ấy thì tốt rồi, nơi đó an tĩnh, không ai quấy rầy.
Đáng tiếc phòng cô ấy như một cấm địa, thật vất vả đi vào được một lần, ở không được vài phút đã bị cô ấy đẩy đi ra, nhìn tới nhưng không với tới được.
1
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được Bối Noãn nói chuyện.
Cô hỏi: "Lục Hành Trì, có thể để con khỉ vào trong phòng em không?"
Lục Hành Trì:???
Bối Noãn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt bàn tay nhỏ lông lá, thành khẩn: "Em một người ngủ căn phòng lớn như vậy hơi sợ, em muốn nó ở chung với em đêm này."
Cô ấy nói phòng rất lớn.
Cô ấy nói cô ấy sợ hãi.
Cô ấy nói muốn nó ngủ chung.
Nhìn Bối Noãn, nhìn con khỉ nhỏ, Lục Hành Trì bỗng nhiên không thở được..