Tô Duyệt không nói lời nào, chỉ có thể mỉm cười gật đầu với Cố Bác Minh.
Cố Bác Minh mắc chứng sợ phụ nữ rất nghiêm trọng, chỉ có nữ chính là ngoại lệ, đây cũng là hack mà tác giả mở cho nữ chính.
Mà bà Tô thì khẽ cười nói với Cố Kiếm Phong: "Hôm nay mưa to quá, thím và em tới muộn, cháu không để ý chứ!"Cố Kiếm Phong lắc đầu: "Không sao ạ, chúng cháu cũng vừa tới không lâu.
"Bà Tô nhìn thoáng qua quần áo sạch sẽ trên người Cố Kiếm Phong và Cố Bác Minh, trông không giống bị xối ướt nước mưa, hiển nhiên đã tới đây chờ từ trước khi trời mưa rồi.
Đàn ông chờ phụ nữ là chuyện thường tình, bà Tô không định vạch trần.
"Ông Tô của cháu hẳn là đã kể tình hình của Tô Duyệt cho cháu biết rồi đúng không? Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tô Duyệt xuống nông thôn, sau này thi đại học xong mới quay về.
"Cố Kiếm Phong gật đầu, nghiêm túc nói: "Cháu nghe ông Tô nói cô Tô thi đỗ trường Đại học Sư phạm thành phố, thật sự rất ưu tú.
"Tô Duyệt cười cười, trong cuốn sách thập niên kia, từ lần đầu nhìn thấy nguyên thân, Cố Kiếm Phong đã đồng ý làm đối tượng với cô ấy.
Lúc cô tới đây thì còn cảm thấy khó hiểu, mặc dù nữ phụ có dáng vẻ xinh xắn động lòng người, nhưng không phải mỹ nhân đẹp đẽ nghiêng nước nghiêng thành, làm sao mà nam chính lại liếc nhìn là đồng ý luôn.
Hóa ra ý không ở trong lời, nam chính coi trọng thân phận sinh viên dự bị trường đại học Sư phạm của nguyên thân, tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên, rất phù hợp để giúp chồng dạy con.
Cũng như nữ phụ coi trọng thân phận quân nhân xuất ngũ của nam chính, cảm thấy quân nhân có năng lực, có thể bảo vệ mình không bị Tạ Dập Thành uy hiếp.
Bà Tô nhìn Tô Duyệt và Cố Kiếm Phong, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sau đó bà đứng dậy, chìa tay ra với Cố Bác Minh: "Cháu là Tiểu Minh nhỉ, cháu thích ăn gì? Đi với bà tới hợp tác xã cung tiêu xem, bà mua cho cháu.
"Chuyện của người trẻ tuổi thì để bọn họ tự bàn với nhau, bà và Cố Bác Minh một già một trẻ đứng đây làm gì.
Cố Bác Minh thấy bà Tô chìa tay ra, theo bản năng rụt người ra sau, trên khuôn mặt nhỏ ngoài hoảng sợ thì là kháng cự, làm cho bà Tô khá xấu hổ.
Cố Kiếm Phong thấy thế, chỉ có thể cười nói với bà Tô:"Ngày thường Tiểu Minh cứ ở nhà suốt, ít gặp người lạ, nên có chút sợ hãi.
Nếu thím muốn mua gì thì cứ ra hợp tác xã cung tiêu chọn đi, lát nữa cháu tới thanh toán cho ạ.
"Trong mắt bà Tô ánh lên chút nghi ngờ, nhưng bà vẫn gật đầu cười nói với Cố Kiếm Phong: "Vậy cũng được, hai đứa cứ từ từ nói chuyện, thím đi bên kia đã.
"Sau khi bà Tô đi rồi, Cố Kiếm Phong rót một cốc nước cho Tô Duyệt trước, sau đó mới nghiêm túc nói với cô:"Tôi tin là cô cũng nhìn ra Tiểu Minh không giống những đứa trẻ khác, thằng bé sợ người lạ.
".