Triệu Kiến Quốc thấy hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ mình, anh ta đứng ngoài đám đông, định giải thích vài câu, nhưng chưa kịp nói thì Triệu Hoa đã tức giận muốn tát Tống Ngọc Lan: “Cô bịa đặt!”
Tống Ngọc Lan lùi lại hai bước về phía bờ sông.
Cô giữ chặt tay Triệu Hoa, sau đó vẻ mặt hoảng sợ rơi xuống nước.
Triệu Hoa cũng bị kéo xuống theo.
Hai bóng hình cùng rơi xuống nước, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cho mọi người kinh ngạc, không hiểu sao lại ngã xuống!
“Ngọc Lan!”
“Hoa Nhi!”
Bà nội Tống và bà Triệu cùng lao đến bờ nước, muốn kéo hai người lên nhưng không dám xuống vì không biết bơi.
Triệu Kiến Quốc cởi áo khoác ra định lao xuống.
Bà Triệu nhanh chóng giữ con trai lại, ra hiệu đừng cứu.
Nếu cứu Tống Ngọc Lan thì chẳng phải sẽ không thể hủy hôn sao!
Ngô Nhị Ngưu đứng ở bờ sông lại lao xuống nước.
Anh ta bơi nhanh đến chỗ hai người trong nước.
Tống Ngọc Lan vốn biết bơi nên lập tức bơi vào bờ.
Cô ngồi ở trên bờ nhìn Triệu Hoa vùng vẫy, bị Ngô Nhị Ngưu ôm lấy ngực và mông, cô thật sự không muốn dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ, nhưng là do nhà họ Triệu đã bịa đặt trước, bây giờ chỉ có cách này để xóa bỏ sự bôi nhọ của bọn họ về cô.
Thời đại này thì thanh danh nặng như Thái Sơn.
Bây giờ đã chứng minh được là cô biết bơi, dù rơi xuống nước lần thứ hai, còn bị bệnh, nhưng cô vẫn có thể lên bờ an toàn, điều này có thể chứng tỏ lần đầu Triệu Hoa đã nói dối.
Chỉ cần xác minh Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh có gian tình thì cô sẽ giành lại được quyền chủ động.
Chỉ cần Triệu Kiến Quốc ở bên Lãnh Thúy Anh thì nhà họ Triệu đừng mong có thể ngẩng đầu lên ở trong thôn.
“Ngọc Lan! Cháu không sao chứ!” Bà nội Tống lo lắng, dẫn Tống Tiểu Cẩu đến ôm lấy Tống Ngọc Lan rồi xoa cánh tay lạnh lẽo của cháu gái.
Tống Ngọc Lan cười yếu ớt: “Cháu không sao”.
Rồi cô nghiêm túc nhìn bà nội: “Bà à, hủy hôn đi.
Triệu Kiến Quốc đã là kẻ bội bạc thì cháu cũng không cần, cảm thấy thật ghê tởm”.
Giọng Tống Ngọc Lan không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Ngay từ đầu bà nội Tống đã không ưa nhà họ Triệu, vừa nghèo lại lười, cháu gái bảo bối gả qua đó thì chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Nhưng Tống Ngọc Lan giống như bị trúng tà vậy, chỉ yêu Triệu Kiến Quốc.
Hôm nay tranh chấp với bà Triệu cũng là vì sợ Tống Ngọc Lan sẽ suy nghĩ dại dột.
Nhưng lúc này mọi người đã không còn quan tâm tới Tống Ngọc Lan nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Triệu Hoa và Ngô Nhị Ngưu.
Triệu Hoa không biết bơi, vất vả lắm mới bắt lấy được cọng rơm cứu mạng là Ngô Nhị Ngưu nên liền dính chặt vào người anh ta.
Cuối cùng Ngô Nhị Ngưu cũng kéo được Triệu Hoa lên bờ.
Vừa lên bờ thì mọi người đã thấy rõ Triệu Hoa mặc quần lót đỏ rực dưới quần tổng hợp mỏng.
Tống Ngọc Lan trợn mắt, hiện giờ đang là đầu mùa đông, ai lại mặc quần tổng hợp mỏng như vậy, cô nhớ ra đó là quần Lãnh Thúy Anh mua cho Triệu Hoa, cô ta mặc là để khoe khoang.
“Hoa Nhi!” Bà Triệu vội chạy tới, đẩy Ngô Nhị Ngưu ra: “Cút ngay, ai bảo cậu cứu con tôi, cậu đây là chiếm tiện nghi!”