Tiếng gầm của dã thú đánh thức Hạ Tuyết từ trọng cơn mụ mị, đôi mắt cô lờ mờ mở ra, khung cảnh xung quanh khiến Hạ Tuyết cực kỳ kinh ngạc.
Trước mắt cô không phải là một căn phòng nào đó mà lại là khu rừng rậm rạp, bốn bề xung quanh văng vẳng tiếng hổ kêu ghê rợn.
Hạ Tuyết cố giữ cho đầu óc bình tĩnh, cô phải áp chế nổi sợ trong lòng và nhớ lại những gì đã xảy ra trước lúc ngất xỉu.
Hạ Tuyết ngồi tựa vào một góc cây lớn, tán cây rậm rạp xum xê tạo cho cô cảm giác mát mẻ và dễ chịu, ký ức bắt đầu trôi về lúc cô gặp bác sĩ tâm lý, sau đó cô bỏ chạy ra ngoài và gặp Trương Tử Sơn.
Hình như là...
Cô lại rơi vào tay hắn thêm lần nữa.
Hạ Tuyết không rõ tên điên này sẽ làm gì coi nhưng chắc chắn hắn sẽ không để cô có cuộc sống dễ chịu.
"Tiểu Tuyết, em có thích nơi này không?"
Giọng nói của Trương Tử Sơn vang lên giữa khu rừng tĩnh lặng, nếu như mấy lần trước Hạ Tuyết vừa nghe thấy tiếng của hắn đã sợ hãi thì lần này cô lại cực kỳ bĩnh tĩnh để đối diện.
"Trương Tử Sơn, anh lại muốn làm gì?"
Hạ Tuyết lạnh giọng đáp.
"Em đoán thử xem!"
Trương Tử Sơn cười cợt hỏi.
"Tôi không rảnh chơi trò giả ma giả quỷ với anh.
Anh muốn giết tôi thì cứ giết, tôi không sợ chết đâu!"
Vì tôi đã từng chết một lần rồi!
Hạ Tuyết đanh thép đáp lại.
Câu sau là cô tự nhủ với chính mình, chuyện trùng sinh, xuyên sách vô cùng kỳ ảo nói ra cũng chẳng có ai tin.
"Em biết là tôi yêu em mà, làm sao tôi nỡ giết em chứ? Nhưng mà...!Em lại làm tôi đau lòng khi lừa gạt tôi để về bên Hoắc Đình Kiêu.
Cho nên, tôi sẽ để em thấy hắn chết thảm trong tay tôi.
Sau đó, tôi sẽ cho em một cuộc sống mới bằng cách tẩy não.
Tiểu Tuyết, em hãy tưởng tượng đi, em sẽ có cuộc sống hạnh phúc thế nào bên tôi chứ.
Tất nhiên là em muốn gì được đó, thậm chí những kẻ khiến em chướng mắt tôi cũng có thể khiến chúng biến mất mãi mãi không để lại dấu vết."
Tiếng cười lạnh lẽo của Trương Tử Sơn càng đậm khi hắn nói ra kế hoạch của mình làm Hạ Tuyết lạnh sống lưng.
Vốn biết thần kinh của hắn không bình thường, tuy nhiên với những suy nghĩ biến thái này thì Hạ Tuyết không thể nào không khiếp sợ.
Tẩy não người khác để người đó ở cạnh mình là phương pháp cực đoan thế nào, quả thực Hạ Tuyết không dám nghĩ đến.
"Tiểu Tuyết, Hoắc Đình Kiêu của em đến rồi.
Em hãy chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn tiếp theo nhé!"
Trương Tử Sơn vừa nói xong, ánh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào làm Hạ Tuyết bị chói mắt, lúc này, cô mới nhận ra bốn phía ngoài cây cối rậm rạp còn có một tấm rèm đang từ từ được kéo xuống.
Chỗ Hạ Tuyết bị giam cầm là một chiếc hộp kính trong suốt, rộng rãi.
Chiếc hộp này có hai ngăn, một ngăn Hạ Tuyết đang ở, còn ngăn bên kia là con hổ đang đói bụng.
Hạ Tuyết có thể nhìn thấy nước dãi của nó đang chảy ra khi con hổ đó nhìn thấy miếng mồi ngon là cô.
Hạ Tuyết không rõ Trương Tử Sơn muốn làm gì nhưng chắc chắn một điều là hắn sẽ không để cô bỏ mạng.
Còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Hạ Tuyết trông thấy Hoắc Đình Kiêu xuất hiện cùng Hoắc Thiên Ân và cảnh sát.
Cô cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy chồng sắp cưới của mình, đồng thời cũng không kiềm nén được sợ hãi vì hắn đang đi vào bẫy Trương Tử Sơn thiết lập sẵn.
"Đình Kiêu, đừng bước đến nữa, anh hãy mặc kệ em.
Mau rời khỏi đây đi!"
Hạ Tuyết cố sức hét lớn để Hoắc Đình Kiêu không tiến thêm bước nào nữa.
Nhưng dường như âm thanh của cô lại không thể truyền đến bên ngoài để hắn có thể nghe thấy.
"Tiểu Tuyết đừng sợ, anh sẽ cứu em!"
Khẩu hình của Hoắc Đình Kiêu cùng nét mặt dịu dàng của hắn khi nhìn cô làm Hạ Tuyết rất đau lòng, có lẽ hắn biết cô đang rata sợ hãi nên muốn trấn an cô.
Hạ Tuyết muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này, giọng của Trương Tử Sơn lại vang lên cắt đứt.
"Tổng giám đốc Hoắc mang nhiều người đến gặp tôi xem ra là quyết tâm phải bắt tôi cho bằng được.
Nhưng tiếc quá, chắc là tôi khiến anh thất vọng rồi.
Anh sẽ không thể nào bắt được tôi đâu!"
"Có bắt được anh không, không quan trọng.
Chuyện tôi cần làm là cứu Tiểu Tuyết khỏi tay anh.
Trương Tử Sơn, anh bày nhiều trò cũng chỉ muốn trực tiếp đối đầu với tôi để trả đũa nhà họ Hoắc chuyện năm xưa phải không? Nói điều tôi phải làm đi, đừng dài dòng tán gẫu nữa."
Hoắc Đình Kiêu cười nhạt.
"Tổng giám đốc Hoắc mau lẹ lắm.
Vậy thì tôi cũng không cần nói nhiều lời, anh có thấy trước mặt anh có một cánh cửa không? Một mình anh vào đó sẽ gặp được tôi, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ để anh có hội cứu được Tiểu Tuyết...!Dĩ nhiên là phần thắng gần như là con số 0."
"Cơ hội chưa phải bằng không thì tôi vẫn còn khả năng thắng.
Biết đâu nhiều lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này mới thú vị."
Hoắc Đình Kiêu mỉm cười.
Hắn nhìn Hạ Tuyết rồi chuẩn bị đi đến cánh cửa, chưa bước được bước nào thì Hoắc Thiên Ân đã nhanh tay cản lại.
"Anh, nguy hiểm lắm..."
"Yên tâm, tôi sẽ bình an quay lại.
Cậu ở đây trông chừng Tiểu Tuyết, chắc chắn Trương Tử Sơn muốn dùng con hổ đói kia làm cô ấy phải sợ.
Mặc dù chúng ta không nghe được cô ấy nói gì bên trong cái hộp kia, nhưng chắc là cô ấy đang sợ hãi lắm."
"Em...!Em sẽ để mắt đến cô ấy.
Anh phải cẩn thận đó!"
"Tôi biết rồi.
Tôi đi đây, mọi chuyện trông chờ vào cậu."
Nói xong, Hoắc Đình Kiêu thản nhiên đi đến cánh cửa, trước lúc bước qua cánh cửa đó, hắn quay đầu nhìn Hạ Tuyết lần nữa, bất kể kết quả giữa hắn và Trương Tử Sơn thế nào, hắn cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện.
Hạ Tuyết nhìn theo bóng dáng đã khuất của Hoắc Đình Kiêu càng thêm bồn chồn lo lắng.
Phía sau cánh cửa đó chắc chắn là hố tử thần đang chờ đợi chồng sắp cưới của cô.
Phía bên kia cánh cửa, Trương Tử Sơn ngồi chễm chệ trên ghế sofa vừa uống rượu, vừa chờ đợi Hoắc Đình Kiêu xuất hiện.
Trên bàn trà đã được bày sẵn mô hình khối gỗ nhiều màu sắc.
Đây là trò chơi dành cho Hoắc Đình Kiêu, bất kể là trò này khiến hắn thua hay thắng thì Hoắc Đình Kiêu buộc phải bỏ mạng.
Tiếng giày da chậm rãi vang lên trên sàn nhà lạnh lẽo, Trương Tử Sơn nhìn Hoắc Đình Kiêu đang đi tới, hắn lặng lẽ kích hoạt thiết bị dẫn nổ hẹn giờ dưới gầm bàn, tất cả những quả bom được cài đặt ở nơi này đồng loạt đếm lùi thời gian phát nổ.
Mười phút!
Đó là quãng thời gian còn sống của Hoắc Đình Kiêu, Trương Tử Sơn vô cùng thoả mãn với điều đó.
"Tổng giám đốc Hoắc, mời anh ngồi."
Trương Tử Sơn tỏ ra lịch sự nói.
"Đừng phí thời gian, nói đi, anh muốn sao mới buông tha cho Tiểu Tuyết?"
Hoắc Đình Kiêu nhàm chán hỏi
Hắn định châm điếu thuốc để hút rồi lấy lại tinh thần nhưng bất ngờ lại bị Trương Tử Sơn ngăn cản.
"Đừng vội, anh sẽ biết sớm thôi.
Đúng rồi, gần đây sức khoẻ tôi không tốt, tổng giám đốc Hoắc sẽ không phiền nếu tôi tịch thu gói thuốc lá và bật lửa của anh chứ?"
Trương Tử Sơn vừa nói, vừa cầm lấy gói thuốc lá và bật lửa của Hoắc Đình Kiêu cười hỏi.
"Không phiền, nơi đây anh làm chủ, anh muốn thế nào thì tôi chiều theo thế ấy!"
Hoắc Đình Kiêu nhún vai.
"Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc đã hợp tác." Trương Tử Sơn lại cười: "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tôi chỉ muốn chơi cùng tổng giám đốc Hoắc một trò chơi thôi.
Nếu anh thắng, anh có thể rời khỏi đay cùng Tiểu Tuyết, nhưng nếu anh thua.
Anh phải để mạng của anh và đám người ngoài kia lại.
Tổng giám đốc Hoắc có dám chơi với không?"
"Dĩ nhiên là tôi sẽ chơi cùng anh.
Tiểu Tuyết còn đang chờ hôn lễ giữa tôi và cô ấy mà.
Làm sao tôi có thể khiến cô ấy thất vọng được."
Hoắc Đình Kiêu cười đáp.
"Vậy phải xem anh có thể thắng tôi không đã!"
Trương Tử Sơn cũng cười.
Nhưng đằng sau nụ cười đó lại đằng đằng sát khí khi nghe câu "chờ hôn lễ của tôi và cô ấy" của Hoắc Đình Kiêu.
Người chiến thắng, người kết hôn với Hạ Tuyết chỉ có thể là Trương Tử Sơn hắn mới đúng.
"Anh muốn cùng tôi chơi trò gì nào?"
"Anh có thấy mấy khối gỗ trên bàn không? Anh biết trò chơi rút gỗ chứ? Chúng ta lần lượt rút, người nào làm sập mô hình gỗ này trước thì người đó thua."
"Đơn giản vậy à?"
Hoắc Đình Kiêu nhướng mày nghi hoặc hỏi.
"Đúng thế, đơn giản vậy thôi.
À mà để tôi nhắc thêm cho anh một chuyện, trong đây có mấy khúc gỗ điều khiển vách ngăn giữa cái lồng giam con hổ với Tiểu Tuyết, nếu như anh hoặc tôi lỡ rút trúng mấy miếng gỗ đó thì phiền lắm đó!"
Trương Tử Sơn mỉm cười.
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng Hoắc Đình Kiêu ngầm hiểu đây là đe doạ, không cần biết kết quả thế nào, tuyệt đối hắn không thể lấy tính mạng của Hạ Tuyết ra đùa cợt được
"Cảm ơn tổng giám đốc Trương đã nhắc nhở.
Tôi sẽ cẩn thận."
Hoắc Đình Kiêu cười đáp.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi!"
Trương Tử Sơn nói xong liền rút khối gỗ đầu tiên ra, hắn là người thiết kế ra trò chơi này nên biết rất rõ khối gỗ nào là chìa khoá mở vách ngăn giữa con hổ và Hạ Tuyết, đồng thời cũng biết làm sao để chiến thắng Hoắc Đình Kiêu.
Để bày ra trò chơi này, hắn đã thử không biết bao nhiêu lần với nhiều cách rút khác nhau.
Nhìn nét mặt tự tin của Trương Tử Sơn, trong lòng Hoắc Đình Kiêu đã thừa biết bản thân có bao nhiêu phần thắng, dù kết quả thế nào thì việc cứu mạng Hạ Tuyết là điều ưu tiên trước hết.
Mấy thanh gỗ chìa khoá phải né tránh để không rút trúng chúng, tuy nhiên việc phán đoán thanh gỗ nào là thanh gỗ chìa khoá lại là một vấn đề nan giải.
Hoắc Đình Kiêu và Trương Tử Sơn lần lượt rút các thanh gỗ.
Ở bên ngoài, Hạ Tuyết không biết đằng sau cánh cửa đó xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết là từ khi Hoắc Đình Kiêu đi vào thì vách ngăn đang dần được nâng lên từng chút một.
Tiếng gầm của con hổ ngày một rõ ràng hơn.
Ở bên trong, Hoắc Đình Kiêu và Trương Tử Sơn vẫn thay nhau rút gỗ.
Hoắc Đình Kiêu đã rút trúng thanh gỗ chìa khoá hai lần và Trương Tử Sơn rút trúng thanh gỗ ấy một lần.
Thời gian dần dần trôi qua từng phút một.
Giới hạn mười phút chỉ còn hai phút nữa mà thôi.
Hoắc Đình Kiêu lại rút trúng thanh gỗ chìa khoá, lưng áo sơ mi của hắn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt tuân tú cũng đanh lại vì lâm vào thế khó.
Ngược lại, Trương Tử Sơn vô cùng ung dung tự tại, hắn thản nhiên rút các thanh gỗ để làm khó Hoắc Đình Kiêu, nhìn vào những gì đang biểu hiện trên gương mặt của hắn ta thì hắn chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình.
Thêm hai thanh gỗ chìa khoá nữa được rút ra, lần này là Trương Tử Sơn cố ý chứ không phải vô tình như lần trước nữa, hắn muốn làm Hoắc Đình Kiêu phải rối loạn, bởi vì thông qua màn hình máy chiếu, hắn ta đang thấy rất rõ những gì diễn ra bên ngoài, nhất là cái lồng giam giữ Hạ Tuyết.
Thời gian còn lại một phút, Trương Tử Sơn liên tục nhìn đồng hồ đeo tay.
Điểm này khiến Hoắc Đình Kiêu chú ý từ lúc trò chơi bắt đầu, không cần nghĩ quá nhiều cũng biết ngoài việc tạo ra trò chơi nhảm nhí này thì có lẽ tên đó còn sắp đặt một cái bẫy khác.
Thứ liên quan đến thời gian lại khiến Trương Tử Sơn không cho hắn châm lửa khi muốn hút thuốc thì chỉ có thể là bom thôi.
Xem ra tên họ Trương này muốn giết hắn cho bằng được.
Cây kim giây đang chạy về phía con số mười hai trên đồng hồ, Hoắc Đình Kiêu vẫn tỏ ra như không biết gì tiếp tục chơi với Trương Tử Sơn.
Cùng lúc này ở bên ngoài cánh cửa, Hạ Tuyết lùi về sát góc hộp khi con hổ đã chui qua được nửa người, không bao lâu nữa nó sẽ vồ đến ăn thịt cô thôi.
Hoắc Thiên Ân cầm chặt điện thoại, hắn đã nhờ đó phía cảnh sát chuẩn bị ứng phó với tình huống xấu nhất.
Từ khi quen biết Hạ Tuyết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng cho cô ấy đến mức không dám thở mạnh.
Mỗi khi vách ngăn được nâng lên một chút là tim hắn lại đập mạnh một nhịp.
Trương Tử Sơn rất giỏi làm người khác sợ hãi, lần trước là hù doạ Hạ Tuyết, bây giờ đến lượt anh em của hắn.
Vách ngăn được nâng lên thêm một nấc nữa, con hổ đã hoàn toàn tự do qua lại giữa hai bên, nó đánh hơi mùi của Hạ Tuyết không chần chừ mà vồ đến.
Cùng lúc này, một chấn động lớn xảy ra khiến căn nhà hoàn toàn sụp đổ.
(...)
Một năm sau.
Nghĩa trang vẫn trang nghiêm tĩnh lặng, Hạ Tuyết đặt bó hoa cúc trắng lên mộ của Giang Hồng Nguyệt, cách mấy ngày nữa là ngày giỗ đầu của cô ấy.
Mọi chuyện đã trôi qua gần một năm rồi nhưng đối với Hạ Tuyết lại giống vừa xảy ra hôm qua vậy.
Thời gian cô xuyên sách chỉ vỏn vẹn một năm nhưng quá nhiều sự kiện xảy ra thay đổi hoàn toàn cốt truyện.
Mặc dù cô đã thay đổi số phận thành công, nhưng cái giá phải trả vô cùng lớn.
Một trong số đó là việc cô rút lui khỏi làng giải trí toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Hoắc Đình Kiêu đang hôn mê trong bệnh viện.
Sau ngày định mệnh đó, Hạ Tuyết được Hoắc Thiên Ân cứu khỏi cái lồng giam trước khi căn nhà hoàn toàn sụp đổ.
Ba ngày sau khi tỉnh lại, cô mới biết tình hình của Hoắc Đình Kiêu và Trương Tử Sơn.
Một người bị thương, một người chết.
Đây hoàn toàn không phải cái kết mà cô mong muốn, bởi vì cô còn muốn Trương Tử Sơn trả giá nhiều hơn nữa vì những gì hắn đã làm.
Cái chết đơn giản là cái kết quá nhẹ nhàng cho hắn, trong khi Hoắc Đình Kiêu có nguy cơ trở thành người thực vật triệt để nếu hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Chuyện lùm xùm lúc trước cũng được hai nhà Hoắc - Hạ đứng ra giải thích cặn kẽ, cùng với việc Hoắc Thiên Ân ra mặt đính chính.
Những tin đồn không hay về cô đã không còn nữa, thỉnh thoảng vẫn có người hâm mộ hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của cô.
Cuộc sống của cô đang bình yên lắm, nếu lúc này Hoắc Đình Kiêu có thể tỉnh lại thì sẽ càng trọn vẹn.
"Hạ Tuyết, cô đang ở đâu vậy?"
Giọng của Hoắc Thiên Ân gấp gâp hỏi qua điện thoại khi Hạ Tuyết vừa bắt máy.
Hình như hắn đang vui lắm, trong giọng tỏ rõ vẻ vui mừng phấn khởi.
"Tôi đang ở nghĩa trang, anh tìm tôi có việc gì à?"
"Đúng vậy, việc mừng lắm.
Hạ Tuyết, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi, ngồi xong rồi thì nghe tôi nói đây.
Anh tôi tỉnh lại rồi! Hạ Tuyết, anh tôi tỉnh lại rồi!"
Bốp!
Chiếc điện thoại trên tay Hạ Tuyết rơi xuống, cô không rõ bản thân hiện tại thế nào, cũng không biết sau đó cô làm sao có mặt ở bệnh viện, điều duy nhất Hạ Tuyết vẫn còn nhận thức được là cô đã ôm chầm lấy Hoắc Đình Kiêu khóc lớn.
"Tiểu Tuyết, đừng khóc, anh vẫn ở đây!"
-End-