Ngôi nhà nhỏ của Giang Hồng Nguyệt là được chị Kiều đứng ra thuê giúp.
Cô ấy vốn là trẻ mồ côi nên chỉ sống có một mình.
Mấy lần Hạ Tuyết đến đây, ấn tượng của cô dành cho nơi này là vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Hôm nay Hạ Tuyết lại đến, rất nhiều ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của cô trợ lý nhỏ, vốn tưởng rằng Giang Hồng Nguyệt vì chuyện Mễ Ly đã làm nên bị sốc, tạm thời không chấp nhận được vì vậy cố gắng trốn tránh.
Tuy nhiên, có hụt hẫng đến đâu nhưng việc đột nhiên mấy tích này thật sự rất kỳ lạ.
Hạ Tuyết nhìn ổ khóa đã đóng bụi, báo sáng, sữa tươi vẫn chưa có dấu hiệu bị đụng đến.
Cô cẩn thận lấy tờ báo nằm dưới cùng lên, ngày tháng trên đó là hôm sau khi Giang Hồng Nguyệt đã biệt dạng.
Hạ Tuyết thở dài để tờ báo lại chỗ cũ, cô không biết nên làm sao để tìm ra cô trợ lý nhỏ, điện thoại đã khóa máy rất lâu rồi.
Hạ Tuyết cực kỳ lo lắng.
Bất chợt, một trong số các tờ báo nằm trên kệ rơi xuống, Hạ Tuyết cúi người để nhặt nó lên, đúng lúc phần tin tức về thi thể bị phân xác được cô nhìn thấy.
Không hiểu vì sao khi đọc mẫu tin tức này, trái tim của Hạ Tuyết lại đập liên hồi, sợ hãi.
Trong phần tin tức đó nói vẫn chưa tìm ra được đẩu của nạn nhân, nhưng một trong số các đặc điểm để người thân có thể đến nhận dạng là vết sẹo ở cánh tay trái, hình chụp vết sẹo rất rõ ràng, Hạ Tuyết mím môi, cầm chặt tơ báo suy nghĩ mấy giây rồi bỏ đi.
Cô phải đến sở cảnh sát một chuyến!
(...)
Hạ Tuyết ngồi trên taxi, cô không ngừng đọc đi đọc lại mẩu tin về thi thể được tìm thấy, mặc dù không được miêu tả rõ nét nhưng cô vẫn có thể hình dung ra thi thể đó bị cắt lìa từng bộ phận như thế nào, ngoài ra còn có một số thịt bị băm vụn, kẻ thủ ác chắc chắn rất hận nạn nhân.
Nhưng rõ ràng là Giang Hồng Nguyệt không hề có kẻ địch, cô ấy hiền lành hòa nhã, đâu có giống như cô.
Hạ Tuyết hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô cố gắng trấn an bản thân có thể đây chuyện trùng hợp, một vết sẹo không nói lên điều gì cả.
Chiếc taxi dừng lại trước sở cảnh sát thành phố.
Hạ Tuyết trả tiền, sau đó cất tờ báo vào túi xách rồi đi vào báo án.
Vì có vài gia đình cũng có con gái mất tích đang đến lấy DNA để xác minh về xác chết, nên Hạ Tuyết cũng tự an ủi mình, đó có thể không phải là Giang Hồng Nguyệt.
(...)
"Trợ lý của Hạ Tuyết mất tích rồi sao?"
Hà Lạc Tâm kinh ngạc khi nghe Lý Tiểu Thanh nói về chuyện xảy ra gần đây ở công ty.
Chuyện cũng đa hơn một tuần kể từ khi cô nghỉ phép đi thăm anh trai ở thủ đô.
"Đúng vậy ạ, mấy ngày hôm nay cô Hạ đó rất bận rộn, chật vật với mọi chuyện chỉ có một mình.
Nghe nói chị Mễ Ly ngỏ ý muốn cho cô ta mượn trợ lý nhưng bị cô ta từ chối.
Đúng là không biết tốt xấu!"
Lý Tiểu Thanh chua ngoa nói.
"Đã có ai đến nhà tìm Giang Hồng Nguyệt chưa? Điện thoại của cô ấy cũng không liên lạc được à?"
Hà Lạc Tâm không muốn để ý đến vấn đề khác, cô quan tâm chuyện Giang Hồng Nguyệt mất tích nhiều hơn.
Trong ký ức của cô, ở kiếp trước, Giang Hồng Nguyệt đã giúp đỡ cô rất nhiều mỗi khi Hạ Tuyết lại giở trò gì đó, tuy rằng ở kiếp này, mối quan hệ giữa cô và cô ấy có thay đổi nhưng không vì vậy mà làm cô có ấn tượng xấu.
"Hôm nay Hạ Tuyết đã xin nghỉ ở đoàn phim để đến nhà tìm Hồng Nguyệt rồi.
Đến giờ vẫn chưa nghe thêm tin gì, chắc là cô ta đã không gặp được cô ấy."
"Một người sẽ không vô duyên vô cớ mất tích đâu!" Hà Lạc Tâm thở dài: "Chị đi gặp chị Kiều một chút, em ở đây nếu có tin gì về Giang Hồng Nguyệt thì nhớ nói cho chị biết nhé!"
"Vâng ạ, dù sao em với Hồng Nguyệt cũng vào công ty cùng lúc, quan tâm một chút không có mất mát gì.
Em sẽ nghe ngóng giúp chị!"
"Cảm ơn em!"
Hà Lạc Tâm hài lòng, cô đứng lên rời khỏi phòng để đi gặp người quản lý.
Công việc của cô không thể bị đình trệ, một tuần nghỉ ngơi đã đủ rồi, bây giờ nên là lúc khởi động lại.
(...)
Tại bờ sông cách nơi phát hiện ra thì thể không xa lắm, một cái đầu người đang trôi dạt trên mặt nước, nó giống một quả bóng bị người ta dùng dao rạch nát, mùi hôi thối bốc lên khiến cho lũ kền kền thi nhau mổ xẻ.
Bầu trời hôm nay vô cùng u ám, mấy đen không biết từ đâu kéo đến giăng kín khắp nơi, ánh sáng le lói của mặt trời khó nhọc xuyên qua các kẽ hở, dòng nước trong gợn sóng báo hiệu một điềm không lành sắp đến.
Hà Lạc Tâm đứng ngoài hành lang gọi điện thoại.
Sau khi gặp chị Kiều để nhận công việc mới thì cô lặp tức gọi cho anh trai.
Anh của Hà Lạc Tâm là một cảnh sát ở thủ đô, hắn sẽ có cách giúp cô tìm người nhanh hơn là ngồi đây chờ đợi.
Cô cũng có nghe nói về một án chấn động mấy hôm nay, giống như Hạ Tuyết, cô có linh cảm không hay về an nguy của Giang Hồng Nguyệt, đặc biệt là đặc điểm vết sẹo trên cánh tay.
"Anh, mọi chuyện nhờ cả vào anh!"
Hà Lạc Tâm nói xong liền cúp máy.
Hà Lạc Tâm nhìn ra bầu trời xám xịt, cô đoán sắp có một cơn mưa tầm tả, khi bản thân đang gặp phải chuyện gì đó, khung cảnh xung quanh dường như cũng có cùng tâm trạng.
(...)
Lại qua thêm hai ngày nữa, Hạ Tuyết vẫn một mình vật lộn với công việc, hai ngày nay cô đã xin đạo diễn tăng thêm lượng công việc để nhanh chóng có thêm ngày nghỉ, Hoắc Đình Kiêu đã giúp cô tìm người, có thêm hắn hỗ trợ cũng đã khiến cô phần nào được yên tâm hơn.
"Hạ Tuyết, hai ngày nay cô làm việc không ngừng nghỉ, lại chỉ có một mình, cô có ổn không đó?"
Đường Nhược Hoa quan tâm hỏi.
"Cảm ơn chị Hoa, tôi vẫn ổn, mặc dù có hơi mệt một chút!"
Hạ Tuyết cười gượng đáp.
"Không có trợ lý thật sự rất phiền phức, nhiều ngày rồi trợ lý của cô chưa đến, cô có cần tìm trợ lý tạm thời không? Tôi có thể giúp cô!"
"Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng mà tôi vẫn chưa cần tìm trợ lý mới đâu.
Trợ lý nhỏ của tôi nếu biết tôi chưa gì đã tìm người mới sẽ buồn lắm!"
Hạ Tuyết cười đùa.
Mặc dù mấy hôm nay cô bận tối mặt nhưng vẫn đang chờ Giang Hồng Nguyệt quay lại, cô rất có lòng tin cô ấy sẽ không bỏ rơi cô.
Phía cảnh sát sau khi nhận được báo án vẫn chưa có tin tức gì, đó có thể xem như là một tín hiệu tốt.
"Nhưng một mình cô sẽ không lo liệu nổi đâu.
Đúng rồi, cô đã ăn cơm chưa? Tôi đặt cơm giúp cô nhé?"
Nhắc đến dùng bữa, bụng của Hạ Tuyết đột nhiên đói cồn cào, lúc này cô mới nhớ ra là cả ngày vẫn chưa có gì bỏ bụng.
"Vậy thì làm phiền chị rồi, chị không nhắc chắc tôi cũng quên mất mình vẫn chưa dùng bữa!"
"Không có gì đâu, cô chờ tôi một chút nhé!"
Đường Nhược Hoa nói xong liền đi tìm trợ lý của mình để nhờ cô ấy đặt cơm cho Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết một mình ngồi ở chỗ nghỉ, cô nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi cảnh quay tiếp theo.
"Hạ Tuyết, cô có thời gian nói chuyện với tôi không?"
Giọng của Hà Lạc Tâm đột ngột vang lên làm Hạ Tuyết còn tưởng mình đang nằm mộng.
Cô vội mở mắt, nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, sắc mặt cô ấy đang cực kỳ u ám.
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
Hạ Tuyết dè chừng hỏi.
"Cô...!có tin tức gì về trợ lý của cô chưa?"
Hà Lạc Tâm thăm dò hỏi.
Cô nắm chặt túi xách khó nhọc lắm mới có thể nói chuyện với Hạ Tuyết bình thường.
"Tôi vẫn chưa có tin tức? Sao vậy? Sao coi lại đột ngột quan tâm đến trợ lý của tôi vậy?"
Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
"Tôi..."
Hà Lạc Tâm mím môi, hơn nửa ngày trời cô vẫn không thể nào mở miệng nói với Hạ Tuyết chuyện cô vừa biết được cách đây không lâu.
Giang Hồng Nguyệt qua xác minh của anh trai cô - Hà Lạc Xuyên - là đã chết, cô ấy cũng chính là nạn nhân của vụ phân thây rầm rộ mấy hôn nay.
Mặc dù không rõ Hà Lạc Xuyên đã dùng cách gì để có DNA đối chiếu, nhưng tin này chắc chắn là thật.
Phía cảnh sát địa phương chắc sắp liên lạc với Hạ Tuyết.
"Cô nói đi, tôi vẫn đang chờ nghe đây!"
Hạ Tuyết thong thả mở chai nước uống một ngụm, dù quan hệ giữa cô và Hà Lạc Tâm không tốt, nhưng cô biết cô ấy có ấn tượng không tồi với trợ lý nhỏ của cô.
Hơn nữa Hà Lạc Tâm còn được tác giả ban cho một ông anh làm trong ngành cảnh sát tài giỏi, có thể cô ấy đã nhờ anh mình phụ một tay và có thể đã có tin tức.
"...!Trợ lý của cô, Giang Hồng Nguyệt chết rồi! Cô ấy đã bị ai đó giết chết, vụ án chấn mấy hôm nay...!cô ấy là nạn nhân đó!"
Hà Lạc Tâm cực kì khó khăn khi nói ra tin tức này.
Chai nước trên tay Hạ Tuyết rơi xuống đất, một vũng nước lớn loan lổ trên nền xi măng.
"Cô có ghét tôi cũng không nên trù ẻo trợ lý của tôi như vậy.
Cô có biết làm vậy là quá đáng lắm không?"
Hạ Tuyết cười lạnh hỏi.
"Tôi không có trù ẻo ai hết.
Đây là sự thật! Nếu cô không tin thì tự mình xem đi! Đây là tài liệu anh trai tôi vừa mới gửi!"
Hà Lạc Tâm đưa cho Hạ Tuyết một sắp tài liệu.
Hạ Tuyết vội vàng cầm lấy, điều đầu tiên cô lật xem là có phải nó được gửi từ trung ương hay không.
Con dấu đỏ chót chói mắt của sở giám định thủ đô làm Hạ Tuyết run rẩy.
Cô lật lại trang đầu, dùng tốc độ nhanh nhất để xem qua tất cả thông tin có trong tài lại đó.
Hạ Tuyết vô cùng choáng váng, Hà Lạc Tâm không hề bịa chuyện với cô, thi thể đó trùng khớp với DNA của Giang Hồng Nguyệt, ngoài ra có thêm mấy đặc điểm nhận dạng nữa.
Điều này khiến Hạ Tuyết giống như phát điên lên, cô xé rách tài liệu đó rồi ném vào Hà Lạc Tâm.
"Cô nói dối, tất cả những thứ này đều là dối trá!"
Tiếng hét của Hạ Tuyết đã thu hút sự chú ý của mọi người, đạo diễn cho dừng cảnh đang quay lại, ông muốn lên tiếng nhắc nhở cô ấy giữ trật tự, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy lời nói tiếp theo.
"Nguyệt Nguyệt không thể nào chết được! Cô ấy vẫn bình an, chắc chắn là vẫn bình an vô sự trốn ở đâu đó thôi!"
"Hạ Tuyết, tôi biết là cô sẽ bị sốc, cô bình tĩnh lại trước có được không?"
Hà Lạc Tâm chân thành khuyên giải.
Dù không quá thân với Giang Hồng Nguyệt, cô còn không dám tin cái chết của cô ấy là sự thật huống gì là Hạ Tuyết.
Cô đã hỏi lại anh trai mình mấy lần mới dám đem tin này đến nói với Hạ Tuyết.
"Tôi đang rất bình tĩnh! Hà Lạc Tâm, tôi và cô có ân oán gì thì cũng là chuyện của chúng ta, đừng lấy người khác ra làm trò đùa! Cô nói Nguyệt Nguyệt đã chết? Vậy tại sao cảnh sát lại không báo chuyện đó với tôi? Rõ ràng đây là chuyện do cô bịa đặt mà có!"
"Sẽ không lâu nữa cảnh sát sẽ gọi cho cô.
Lúc anh tôi đưa tôi phần tài liệu này cũng đã gửi cho sở cảnh sát thành phố làm tư liệu đối chiếu."
"Chỉ làm tư liệu thôi phải không? Vậy chưa chắc đó là Nguyệt Nguyệt!"
"Có một số sự thật dù khó tin cũng phải chấp nhận!"
Hà Lạc Tâm lặp lại câu nói Hạ Tuyết từng nói với trợ lý của mình khi cô ấy không tin chuyện Mễ Ly đang muốn làm kẻ thứ ba.
Cô và Giang Hồng Nguyệt khi đó có khác gì nhau đâu chứ?
"Cô im miệng lại đi! Nguyệt Nguyệt vẫn còn sống! Cô ấy vẫn còn sống, cô có nghe rõ chưa?"
Hạ Tuyết mất bình tĩnh hét lớn.
Hà Lạc Tâm im lặng để cô tùy ý nổi điên, bây giờ tâm trạng của cô đang rất tồi tệ nên cô ấy không thèm chấp nhất.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Tuyết vội vã lục tìm trong túi xách, khi cô nhìn số hiển thị trên màn hình gọi đến, tâm trạng vốn đang kích động lại càng hoảng sợ nhiều hơn, thậm chí cô không dám nhận cuộc gọi đó.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Hạ Tuyết muốn tắt đi nhưng đã bị Hà Lạc Tâm đoạt lấy, cô nhanh tay bắt máy đồng thời cũng mở loa ngoài để Hạ Tuyết dù không muốn cũng phải nghe.
"Xin chào cô Hạ, tôi là cảnh sát Dương đây, tôi gọi cho cô là để báo một chuyện, chúng tôi đã tìm thấy phần đầu của thi thể, qua phục hồi rất giống với gương mặt của cô Giang Hồng Nguyệt, hy vọng cô có thể hợp tác đến trung tâm giám định pháp y để xác minh.
Chúng tôi rất lấy làm tiếc nếu đó thật sự là người cô đã báo mất tích, vì cô ấy thật sự đã chết rồi!"