Chỉ còn hai mươi bốn giờ nữa lượt bình chọn trên mạng sẽ kết thúc.
Số phiếu vote của Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm luôn ở vị trí ngang bằng với nhau.
Fan của cả hai vẫn không ngừng kêu gọi mọi người bình chọn cho thần tượng của họ bằng các video cắt ra từ các bộ phim, những phân cảnh đặc sắc đều được edit chỉnh sửa vô cùng hoàn mĩ.
Hạ Tuyết nhấn vào các video đó, cô xem lần lượt các vai diễn từ lúc nguyên chủ diễn cho đến bản thân diễn, sự tiến bộ, thay đổi trong cách diễn xuất rất rõ rệt.
May mà nguyên chủ là diễn viên mới, nét diễn có thay đổi cũng chẳng sao, điều đó chỉ chứng minh là Hạ Tuyết đang tiến bộ.
"Em xem mấy đoạn phim này nhiều lần lâm rồi, vẫn còn muốn xem tiếp nữa sao? Em không thấy chán à?"
Hoắc Đình Kiêu đặt đĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, vươn tay ôm chầm lấy cô, cười hỏi.
Từ lúc xuất hiện bình chọn, mỗi ngày Hạ Tuyết đều ngồi ở nhà lên mạng, theo dõi tình hình trên bảng xếp hạng.
Các bình luận, các video của fan up lên mạng đều được cô xem không sót cái nào, chẳng những vậy, cô còn xem tới xem lui không biết ngán.
"Mấy video này là sản phẩm do fan của em làm ra, em có xem bao nhiêu lần cũng thấy thích." Hạ Tuyết híp mắt cười nói: "Tổng giám đốc Hoắc, chắc anh sẽ không vì em chuyên chú xem video mà nổi cơn ghen đâu nhỉ?"
"Anh không trẻ con như em nghĩ đâu.
Anh sẽ không tùy tiện ghen tuông với mấy vật vô tri vô giác!"
"Ồ, em còn tưởng vì em xem video không để ý đến anh nên anh giận dỗi, còn định sẽ dỗ dành anh nữa, nhưng xem ra là em nghĩ sai rồi.
Tổng giám đốc Hoắc rộng lượng như vậy thì em xem tiếp đây!"
Hạ Tuyết nói xong lại dán mắt vào điện thoại.
Điều này khiến cho Hoắc Đình Kiêu cảm thấy không vui vẻ gì, rõ ràng là cô biết hắn đang so đo với mấy video trên mạng, vậy mà hắn chỉ giả vờ một chút cô liền không thèm để tâm.
Cô vợ sắp cưới này của hắn đúng là rất giỏi dày vò hắn.
"Vậy em xem đi, anh lên thư phòng làm việc!"
Dứt lời, Hoắc Đình Kiêu buông Hạ Tuyết ra định đứng lên rời khỏi phòng khách, nhưng hắn còn chưa đứng vững đã bị Hạ Tuyết kéo lại, đẩy ngã xuống sofa, cô còn tinh nghịch nằm lên người của hắn.
"Tổng giám đốc Hoắc luôn rộng lượng từ bao giờ lại trở nên nhỏ mọn, hay so đo với người và vật vậy?"
Hạ Tuyết cười đùa hỏi.
Lần trước vì chuyện của Trương Tử Sơn hắn đã nổi cơn ghen một lần, sau đó hình như cơn ghen này mỗi lúc một nặng, chỉ cần cô chú ý đến chuyện khác, Hoắc Đình Kiêu sẽ giận dỗi, biểu hiện hệt như mấy thanh niên mười bảy, mười tám tuổi lần đầu nếm trãi mùi vị của tình yêu.
"Khó khăn lắm anh mới có được em, không so đo nhỏ mọn sẽ dễ khiến em rơi vào tay kẻ khác!"
Hoắc Đình Kiêu không phủ nhận đáp.
"Nhìn em giống như người dễ phản bội lắm à? Tổng giám đốc Hoắc không có lòng tin với bản thân hay không có lòng tin với em vậy?"
"Anh không có lòng tin với bản thân.
Đến bây giờ anh vẫn không tin được em đồng ý ở cạnh anh còn sắp kết hôn nữa."
"Vậy anh tự tin lên một chút, em sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.
Lúc trước em cố chấp mới mù quáng chạy theo Hoắc Thiên Ân, bây giờ em không giống vậy nữa, em biết ai tốt, ai không tốt với mình mà."
"Anh biết là em đã thay đổi rồi.
Em trở nên tốt hơn vì vậy xung quanh mới có thêm người chú ý.
Thật ra em có biết không, bây giờ Thiên Ân luôn dõi theo em đó! Còn có tên họ Trương kia nữa, sau này anh lại không biết sẽ xuất hiện thêm người nào nữa, anh rất sợ lỡ như có người ưu tú hơn anh xuất hiện sẽ cướp mất em đi."
"Em không dễ bị người ta cướp đi đâu.
Em chung tình lắm đấy!"
"Thật vậy sao?"
"Thật mà, Đình Kiêu, anh tin em đi, ngoài anh ra em sẽ không yêu hay kết hôn với ai khác!"
"Ừ..."
Hoắc Đình Kiêu nhỏ giọng.
Lời nói của Hạ Tuyết hắn không biết phải tin mấy phần, lúc trước, cô cũng nói là yêu Hoắc Thiên Ân nhưng sau đó lại dễ dàng từ hôn, vứt bỏ toàn bộ tình cảm của quá khứ đó.
Mặc dù điều này khiến hắn rất vui vẻ nhưng đồng thời cũng làm hắn lo lắng không yên.
Không phải hắn không tin Hạ Tuyết chỉ là...!Hoắc Đình Kiêu thở dài một cái, có lẽ hắn đã quá sợ hãi nên đâm ra nghĩ nhiều rồi chăng? Hắn phải tin tưởng Hạ Tuyết, bằng không sau này mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng, sợ hãi sẽ ảnh hưởng lớn đến tình cảm của cả hai.
Hạ Tuyết không nói thêm gì nữa, cô nhìn Hoắc Đình Kiêu đang tránh né ánh mắt của mình, rõ ràng hắn không dám tin tưởng vào những gì cô nói.
Thật ra cũng phải thôi, theo những gì tác giả đã viết trong nguyên tác, nguyên chủ vốn đâu có yêu hắn, thậm chí đến khi cô ấy chết đi cũng chưa từng dành chút tình cảm nào cho Hoắc Đình Kiêu.
Những lần cô và cô ấy gặp gỡ trong giấc mơ cũng nói lên chuyện nguyên chủ vô cùng căm ghét hắn.
Hạ Tuyết kìm nén tiếng thở dài.
Cô xui xẻo xuyên thành nữ phụ thì đành chấp nhận chuyện nam phụ chưa tin tưởng vào tình yêu của cô, dù sao ngày tháng cũng còn dài, cô sẽ từ từ chứng minh bản thân mình cho hắn thấy.
Hạ Tuyết cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi của Hoắc Đình Kiêu, nụ hôn vừa an ủi vừa khẳng định này hy vọng sẽ làm hắn vơi đi sự hoài nghi trong lòng mình.
Rất nhanh Hoắc Đình Kiêu đã đáp lại.
Không những vậy, hắn còn xoay người đảo ngược vị trí với Hạ Tuyết rồi tiếp tục hôn cô.
(....................)
Buổi lễ trao giải diễn ra vào tối ngày kế tiếp.
Số lượt vote đã chính thức khép lại vào một ngày trước.
Trước khi cổng bình chọn bị khóa, số phiếu của Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm vẫn ngang bằng với nhau, giây cuối vì buồn ngủ nên Hạ Tuyết đã bỉ lỡ, chính vì vậy cô không hề biết kết quả vote cuối cùng, nhưng không vì vậy mà Hạ Tuyết cảm thấy thất vọng, cô đã cố gắng rất nhiều, dù cho tối nay kết quả có ra sao cô cũng không hề thất vọng.
Hạ Tuyết nhìn bản thân trong gương, bộ lễ phụ màu xanh lam này là do Hoắc Đình Kiêu nhờ trợ lý mang đến.
Đây là bộ váy áo được thiết kế riêng dành cho cô, bộ lễ phục này rất đẹp, không quá kín đáo cũng không quá hở hang càng làm cho thêm quyến rũ.
Hạ Tuyết cầm đôi giày cao gót ở trong hộp, cô cẩn thận mang vào.
Đôi giày này cũng là được đặt làm riêng cùng với bộ lễ phục, vì vậy mà chúng rất hợp với nhau.
Hạ Tuyết ngắm bản thân mình lần nữa, khi đã thấy hài lòng, cô mới bỏ đi.
Tuy nhiên, khi đi gần đến cửa thì lòng bàn chân lại đau nhói.
Không chần chờ gì nhiều, Hạ Tuyết vội ngồi xuống sofa, cởi đôi giày cao gót ra và xem xét lòng bàn chân.
Một vết cắt dài dưới lòng bàn chân khiến cho Hạ Tuyết kinh ngạc.
"Anh Anh!"
(....................)
Lần này Hà Lạc Tâm ngồi cùng xe với Hoắc Thiên Ân đến dự lễ trao giải.
Mối quan hệ hợp tác giữa cả hai vẫn luôn tồn tại, tuy rằng gần đây luôn có mấy lời đồn cô được bao nuôi nhưng Hà Lạc Tâm không để ý.
Ở trong ngành này, chỉ cần có quan hệ tốt với người bên trên chắc chắn sẽ không tránh khỏi tin đồn thất thiệt.
Hà Lạc Tâm không muốn chú ý những chuyện vớ vẩn, cái cô cần tập trung là buổi lễ trao giải lần này, cũng như Hạ Tuyết, cô cũng muốn bản thân mình đoạt giải.
Chiếc xe sang trọng vừa đậu lại, rất nhiều phòng viên đã bao vây sẵn sàng tác nghiệp.
Hoắc Thiên Ân lịch sự đưa tay để Hà Lạc Tâm nắm, trong cùng một khung hình, cả hai người nhìn rất xứng đôi.
Ánh đèn flash chớp nháy liên tục.
(..................)
Đường Nhược Hoa đã có mặt từ sớm, cô ta ngồi ở vị trí của mình nhìn chằm chằm vào cái ghế trước mặt.
Đó là chỗ của Mễ Ly, vì cả hai cũng được đề cử giải diễn viên chính xuất sắc nên sự căm ghét của cô ta dành cho ả càng tăng thêm mấy bậc.
Đường Nhược Hoa cũng biết tối nay Mễ Ly sẽ không để Hạ Tuyết được yên, chuyện ả ta tranh giành tình cảm với Hạ Tuyết vốn không liên quan gì đến cô ta, nhưng do ả vừa bám lấy Trương Tử Sơn, vừa muốn dây dưa với Hoắc Đình Kiêu nên Đường Nhược Hoa rất chướng mắt.
Chẳng thà ả ta giống như Hạ Tuyết biết tạo khoảng cách với Trương Tử Sơn, thì dù ả và hắn có hợp tác, giao dịch gì đi nữa, cô ta cũng chẳng thèm để ý.
Đằng này ả ta lại...
Đường Nhược Hoa càng nghĩ càng nổi nóng, sau đêm nay, cô ta đã chuẩn bị một món quà dành cho Mễ Ly, khi nhận được món quà này chắc chắn rằng ả sẽ rất thích.