Vào ngày sinh nhật thứ mười tám, Thẩm Thiến ngồi một mình trên sân thượng ngắm trăng cả đêm.
Không có ai đi tìm cô, chỉ có gió mới biết đến sự tồn tại của cô.
Trí nhớ của Thẩm Thiến ngày càng kém, cô vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ như bình thường.
Nhưng chỉ có cô mới biết hàng đêm mình không thể ngủ được.
Đôi khi ngay cả chính Thẩm Thiến cũng không cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Có lẽ, cho dù cô biến mất cũng không gây ra ảnh hưởng gì, bởi vì ba mẹ đã có chị Thẩm Hoa.
* * *
Thẩm Thiến phải cố lắm mới vào được đại học.
Nhưng khi lên đại học, sống cùng với đám người thích tự do, cô lại càng thích ở một mình và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Mãi cho đến một ngày bạn cùng phòng phát hiện ra vết thương trên cánh tay của cô và đưa cô đi khám.
Lúc đó, Thẩm Thiến mới biết mình mắc bệnh đã lâu.
Cô cầm tờ chẩn đoán trên tay, ngây người rất lâu.
Cuối cùng, cô quyết định ném nó vào thùng rác mà không thông báo cho người nhà.
Bởi vì, bị bệnh rất phiền phức và nó sẽ mang đến nhiều rắc rối cho gia đình cô.
* * *
Chị gái cô đã thi đậu vào cùng một trường đại học với anh Thịnh Chu.
Hai người họ là một cặp trai tài gái sắc nổi tiếng trong trường, được vô số người hâm mộ, chúc phúc.
Cuối cùng ba mẹ cô cũng không cần phải mệt mỏi nữa, vậy hà cớ gì Thẩm Thiến lại phải phá hủy cảnh đẹp này.
* * *
Vào ngày Thẩm Thiến tốt nghiệp, ba mẹ, chị Thẩm Hoa và cả anh Thịnh Chu đều ra bến xe đón cô.
Ba mẹ cầm hành lý cho cô, xe của Thịnh Chu đậu bên đường, chị đã phấn khích kéo cô sang đường, vừa đi chị vừa nhảy chân sáo, nhìn dáng vẻ nhảy nhót vui vẻ của Thẩm Hoa như thể chính cô ấy mới là người được trở về nhà.
Thẩm Thiến nghĩ, bọn họ vẫn còn quan tâm đến cô.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có cô là cười gượng.
Trong người cô mệt quá, cơ thể này đã trở thành gánh nặng.
Mỗi ngày, Thẩm Thiến đều phải cực nhọc chống đỡ thân thể này giống như gánh cả ngọn núi trên lưng.
* * *
Sau khi phát hiện ra nguy hiểm đằng sau, theo bản năng cô đã quyết định đẩy chị Thẩm Hoa ra.
Thẩm Thiến đã khắc cốt ghi tâm lời dặn của ba mẹ là luôn phải chăm sóc chị gái mình.
Và cô cũng không hối hận với quyết định đó.
Thần nói với Thẩm Thiến, đây là sứ mệnh của cô với tư cách là một nữ phụ.
Cô đã làm rất tốt và Người có thể hoàn thành tâm nguyện của cô.
Thẩm Thiến trầm mặc suy nghĩ thật lâu, đầu óc cô xoay chuyển rất chậm.
Cô cũng không biết bản thân muốn gì, chỉ khi nghĩ đến chị gái, nghĩ đến ba mẹ, trong lòng mới sinh ra một cảm giác khó chịu, nhưng cô không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Thiến trả lời: "Nếu có thể, xin Người hãy giúp con, cho con biết cảm giác được yêu bằng cả trái tim là như thế nào?"
Thẩm Thiến khao khát có một người như vậy.
Người ấy sẽ luôn quan tâm đến cô, sẽ tặng hoa cho cô và lựa chọn hàng đầu của người ấy luôn là cô..