Trong mắt chị tôi hiện lên một ánh sáng nhu hòa.
Ba tôi đặt bát đũa trên tay xuống, vẻ mặt tươi cười nói: "Tham gia đi, tội gì mà con không tham gia.
Cùng lắm thì ba đến đón chị Hoa Hoa tan học.
Còn Thiến Thiến hãy tham gia cuộc thi."
Giữa ba và mẹ, có lẽ ba quan tâm tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi rất sợ ba.
Mỗi khi ba quan tâm đến tôi, một nỗi sợ hãi cứ le lói trong lòng.
Buổi tối, chị gái muốn ngủ chung giường với tôi, hai chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng không người nào ngủ được.
Đột nhiên chị tôi thở dài: "Thật hâm mộ những người có thể học tiết thể dục, còn có thể đi thi đấu.
Chị giống như phế vật, không được phép làm gì cả."
Tôi quay sang nhìn chị, nhưng cũng không nói gì.
Thật ra, tôi cũng rất hâm mộ chị ấy.
Tôi hâm mộ chị vì chị nhận được sự quan tâm và bảo vệ của tất cả mọi người.
Nhưng lời này tôi không thể nói ra, chị đã bị bệnh bẩm sinh.
Nếu tôi còn cố chấp muốn lấy nốt đi tình yêu của chị thì tôi cũng thật quá đáng.
"Em giỏi thật đấy, giá mà học lực của chị bằng một nửa học lực của em thì tốt biết mấy."
"Ừm, em rất giỏi."
Chị ấy trở mình, ở trong màn đêm nhìn tôi chăm chú.
"Cho nên Thiến Thiến, em muốn làm gì thì làm, chị sẽ không gây phiền phức cho em."
Trái tim tôi như bị đánh trúng, đau đến chua xót.
Tôi không cần suy nghĩ đã phản bác lại: "Chị không gây phiền phức cho em."
Chị gái tôi rất ưu tú, vẫn luôn đứng nhất.
Chính chị ấy đã không ngại mệt mỏi mà dạy tôi cách làm bài.
Vì thế, chị ấy không phải là một người phiền phức.
Tôi tìm kiếm trong chăn, bắt lấy bàn tay chị, mỉm cười nói: "Em thích chị nhất."
* * *
Tôi biết, ba mẹ quan tâm đến chị nhiều hơn, nhưng chị sẽ luôn nhớ đến tôi.
Đáng lẽ tôi phải chăm sóc chị ấy, nhưng hồi học tiểu học, khi tôi bị các bạn nam trong lớp gọi là cô hầu nhỏ.
Chị ấy đã dũng cảm chắn trước mặt tôi, không chịu nhúc nhích.
Còn tôi chỉ biết hoảng sợ kéo tay chị, khuyên: "Chị! Đừng tức giận, chúng ta kệ các bạn ấy đi."
Nhưng chị kiên quyết không nghe, còn ném cuốn sách trong tay về phía bọn họ, rồi dõng dạc tuyên bố: "Em ấy là em gái của tôi, không phải là một cô hầu nhỏ.
Nếu các cậu dám tùy tiện đặt biệt danh cho em ấy thì tôi sẽ mách giáo viên các cậu muốn chọc tôi phát bệnh."
Chị Thẩm Hoa vẫn luôn bảo vệ tôi.
Giáo viên tiếng Anh đã bắt đầu huấn luyện cho tôi, nhưng bài học đầu tiên không liên quan đến tiếng Anh.
Cô giáo đã yêu cầu tôi đứng dựa vào tường, rồi vén tóc mái của tôi ra.
"Em phải có phong thái của người lên diễn thuyết, không được sợ hãi.
Sau này, em nhớ ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi, biết không?"
* * *
Sau giờ học, tôi phải ôm tài liệu giáo viên đưa.
Lúc rời khỏi văn phòng, tôi thấy một nam sinh đang dựa lưng vào tường.
Anh vốn đang ngắm sân trường, nhưng vào thời điểm thu hồi tầm mắt, anh đối diện với ánh mắt của tôi.
Thịnh Lãng đứng thẳng người, bước về phía tôi: "Tuần này đến phiên anh trực nhật, chúng ta cùng về nhà nhé."
Tôi đi theo sau, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào gót chân của anh, đầu óc tôi chậm chạp hoạt động.
"Không phải, cô giáo dặn em không được cúi đầu sao?"
Không biết anh đã quay lại từ lúc nào, đột nhiên dừng lại đứng ngay trước mặt tôi, khiến tôi giật mình.
Tôi nhìn anh, không nhịn được muốn cúi đầu lần nữa.
Đột nhiên, Thịnh Lãng giơ tay gõ đầu tôi.
"Sao em giống con ốc sên thế? Gặp chuyện gì cũng trốn vào trong vỏ."
Tôi trả lời anh: "Ốc sên mang theo nhà bên người, lúc nào muốn trở về cũng được."
Thịnh Lãng đưa tay ra sau đầu, xoay người đi về phía trước, "Ốc sên có làm được hay không? Anh không quan tâm.
Nhưng nếu em tiếp tục cúi đầu thì nhất định sẽ thua anh."
Tôi ngẩn người tại chỗ, lập tức hoàn hồn đuổi theo anh.
Tôi không nghĩ đến chuyện thắng thua, chỉ là tôi giấu mình đã lâu rồi bất ngờ bị người ta phát hiện.
Họ kỳ vọng vào tôi, tôi cũng không muốn để họ thất vọng.
Thịnh Lãng nhìn tôi nhiều thêm vài lần.
"Sao anh có cảm giác em đột nhiên vui vẻ vậy?"
Tôi không nói với anh, sự tồn tại của họ khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
* * *
Trong hai tuần huấn luyện, thời gian rảnh của tôi đều bị lấp đầy bởi tiếng Anh.
Có điều, tôi không cảm thấy ghét môn tiếng Anh nữa.
Hai ngày trước cuộc thi, cô giáo yêu cầu tôi sửa tóc mái, đừng để tóc che mắt.
Tôi về nhà soi gương, tự lấy kéo tỉa tóc.
Từng sợi tóc rơi xuống, tôi chải lại tóc mái một lần nữa.
Bây giờ, tóc đã không thể che mất đôi mắt của tôi.
Vừa thử cúi xuống, không còn vật che chắn, tim tôi đập có chút nhanh.
Và tôi vẫn chưa thích ứng được sự thoáng đãng, trống trải phía trước.
Tôi bước ra khỏi phòng, đi vào bếp tìm mẹ, hỏi mẹ có cần tôi giúp gì không? Mẹ đưa lưng về phía tôi vừa xào rau vừa nói: "Con mau làm bài tập đi, mẹ không cần con giúp đâu."
Tôi sờ tóc mái, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, ba đã đi làm về.
Ông nói mình vừa đi chợ mua mẻ tôm sông.
Tôi chạy tới nhận lấy túi tôm, ba vuốt ve mái tóc của tôi, ông định nói: "Thiến.."
Chưa dứt câu, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi.
Tôi giật mình, ba chưa kịp thay giày đã lao vào phòng chị.
Trong phòng, chị tôi đang ôm ngực ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.
* * *
Tiếng xe cứu thương kinh động đến những người trong tòa nhà.
Ba mẹ tôi cuống cuồng đưa chị lên xe cấp cứu.
Tôi cũng muốn đi theo, nhưng do dáng người nhỏ bé nên không theo kịp tốc độ của họ.
Tôi đã bị đám đông nhấn chìm.
Lúc xuống được cầu thang, chiếc xe đã đi rồi.
Thịnh Chu kéo tay tôi hỏi: "Chị gái em phát bệnh sao? Tại sao cô ấy đột nhiên phát bệnh?"
Thịnh Lãng đẩy anh ấy ra: "Anh hung dữ như vậy làm gì? Làm sao em ấy biết được."
Tôi lắc đầu, mím chặt môi, đến nước mắt cũng không thèm lau.
Thịnh Chu đã hạ giọng xin lỗi, nhưng tôi vẫn lắc đầu.
Tôi chỉ biết chạy về nhà, ngồi canh giữ bên chiếc điện thoại.
Tôi chưa kịp đóng cửa, Thịnh Lãng đã tiến vào.
Anh đứng bên cạnh tôi an ủi: "Thẩm Hoa sẽ không sao đâu.
Em đừng lo lắng quá! Không phải cô ấy còn nói muốn xem trận đấu của em sao."
Từng giọt nước mắt cứ rơi liên tục xuống màn hình điện thoại, trên màn hình đen đã phản chiếu hình ảnh khuôn mặt của tôi.
Làm sao tôi lại không lo lắng, tôi vẫn luôn lo lắng.
Tôi sợ một ngày nào đó, mình sẽ không còn chị gái..