Tịch Li như cũ không có để ý tới thiếu nữ kiêu căng kia, không nhanh không chậm trên tay cầm thịt nướng ăn.
Nàng không cần phải quan tâm nàng công chúa bệnh kia.Đông Lăng Sương Nhiễm thấy Tịch Li vẫn như cũ không có để ý tới mình, trên mặt không khỏi biến sắc.
Cầm lấy roi cài bên hông, hướng Tịch Li mà hét lên một trận chói tai, kình phong hướng về Tịch Li định cầm thịt nướng tay ném đi.Tịch Li lắc mình né tránh, thịt nướng trong tay cũng không có rơi xuống.
Đông Lăng Sương Nhiễm thấy mình dùng roi thất bại, không tránh khỏi tức giận, cầm lên tay nhị roi.Tịch Li không muốn thêm phiền toái cành không phải nàng sợ phiền toái.
Phiền toái đã tìm tới cửa mà né tránh lại không phải phong cách của nàng.Thọ sơn tụ lực, gào thét một nắm lấy chiếc roi hỏa hồng.
Chân đứng dậy, đôi tay dùng lực kéo về phía trước, roi lập tức thành một cái thẳng băng.Đông Lăng Sương Nhiễm mặt lập tức đỏ lên, trông rất đẹp mắt.Tịch Li thấy nàng còn muốn giãy giụa, vì thế đành phải một ít sức, đem đá dưới chân liền hướng nàng ném vào.
Tức khắc, Đông Lăng Sương Nhiễm tay nắm roi đến đau, không khỏi thất thanh thét chói tai, roi trong tay cũng bởi vì đau đớn mà buông.Mọi người nghe thấy tiếng Đông Lăng Sương Nhiễm kêu đau, sôi nổi quay đầu nhìn về phía bên này.
Kỳ thật khi Đông Lăng Sương Nhiễm đến đây, cũng đã có người chú ý động tĩnh, chỉ là một bên là công chúa vương triều, một bên là thiên phú trác tuyệt thiên tài, hai bên đều là người bọn họ không thể trêu, cho nên đều im lặng yên lặng quan sát thái độ.Nhưng khi Đông Lăng Sương Nhiễm một tiếng kêu to, những người khác liền hướng ánh mắt nhìn sang.“ Hỗn láo! điêu dân to gan, dám đối đầu bổn cung! Bổn cung muốn đem ngươi băm thành trăm mảnh!”Nghe công chúa nói, người được mẫu phi nàng phái theo bên cạnh để bảo vệ lập tức liền xúm lại đây.Tịch Li sắc mặt có chút không tốt, nhìn phía kia công chúa ánh mắt giống như hàn băng, lạnh lẽo vô tình.“Ha hả! Ta thật muốn nhìn xem ngươi đem ta băm thành trăm mảnh như thế nào đây!”ở nơi xa, nhóm Tiên sư đang trông giữ tiên thuyền biết nơi này xảy ra chuyện, nhưng bọn họ cũng chưa vội nhúng tay vào.
Thiên tài khó tìm, nhưng Tu tiên giới cũng không phải không có.
Tu tiên giới trước nay không phải thiếu thiên tài, nhưng thiếu chính là người có thể sống xót hơn nữa trưởng thành hơn, trở thành thiên tài thật sự.Ở Tu Tiên giới, mỗi ngày đều có thiên tài ngã xuống, cho nên đi vào Tu Tiên giới, ngươi liền phải rõ ràng, không có thực lực tuyệt đối, ngươi liền phải học được cách khom lưng cúi đầu, nhún nhường khi cần.Cây to đón gió, quá cứng dễ gãy.Mà bọn họ chỉ cần bảo đảm sinh mệnh Tịch Li không gặp nguy hiểm, những chuyện khác có thể lựa chọn bàng quan.Đây là mệnh lệnh do tông môn hạ đạt.
Thiên tài đều có ngạo khí, gặp chút chuyện như thế này là rất cần thiết.
Tu tiên không phải chỉ cần tu vi ngươi không có một chút thông minh sẽ dễ dàng thất bại.Tuyệt đối không có thực lực đối mặt nguy hiểm, mà phải có đầu óc thông minh để giải quyết nguy hiểm.Tịch Li đương nhiên là biết điểm này, nhưng là nàng nhưng không muốn ăn nói khép nép, nén giận.Nhìn thế cục rõ ràng vô pháp thiện, cho nên nàng cảm thấy tiên hạ thủ vi cường.Trên chân dùng sức đảo qua, lập tức nhấc lên một trận cát bay đá chạy.
Chính tại thời điểm này, lợi dụng thời gian ngắn ngủi, Tịch Li thả người nhảy lên.
Bắt giặc bắt vua trước, Con dao trên tay rất nhanh hướng về phía Đông Lăng Sương Nhiễm, chân bộ sức lực, trở tay một cái, động tác lưu loát nhanh chóng, đây chính là kết quả nàng luyện tập mấy năm.Nhưng với thân mình nhỏ bé này, mới là một hài đồng 6 tuổi so với hài tử khác vẫn là phải cao hơn một chút.
Ngày thường nàng lên núi săn thú để có chút thịt ăn đồng thời kết quả của rèn luyện hang ngày, tuy rằng đã có một ít kinh nghiệm của kiếp trước nhưng hiện tại lại không thể sử dụng được toàn lực.Cho nên nàng biết rõ đối với những thị vệ đó nàng không tương xứng, nhất cử đánh bại Đông Lăng Sương Nhiễm.
Nàng thấy rõ, những thị vệ đều là người biết võ, thân thể nàng đối phó với một hai người còn miễn cưỡng huống chi bọn họ bên kia có đến 8 người, nàng muốn thắng tất cả chỉ là nói mộng..