Hoàng cung nước Lê, cung Vĩnh Yên.
Cung nhân vội vàng đẩy cửa cung ra, Nhị hoàng tử đang cùng Thần quý phi dùng ngọ thiện, thấy cung nhân hớt hải xông vào, không khỏi nhíu mày:
– Sao không có phép tắc gì vậy, hấp ta hấp tấp, nếu đụng vào mẫu phi thì sao.
Cung nhân nọ ngẩng đầu, vẻ mặt bối rối:
– Điện hạ, nương nương, xảy ra chuyện rồi.
Thần quý phi đã dùng thiện xong, ung dung lau miệng:
– Xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi bối rối như thế?
– Bên ngoài cung truyền lời, nói là trong phủ trưởng công chúa xảy ra chuyện, Thẩm Tòng Lễ công tử, chết rồi.
Thần quý phí vẻ mặt khinh thường:
– Chết thì chết, chỉ một người thuộc dòng thứ, cho thêm bọn họ chút bạc, đuổi đi là được, chỉ là không ngờ nha đầu Tô Uyển Linh kia vậy mà ra tay độc ác quá, giết người ngay tại chỗ.
– Không phải Tô tam tiểu thư giết, mà là Trường Dương quận chúa giết.
Nhị hoàng tử sững sờ, nghe thấy không đúng lắm:
– Liên quan gì đến Trường Dương quận chúa? Nàng ta với Tô Uyển Linh luôn bất hòa, sao có thể giúp Tô Uyển Linh được?
– Không phải giúp- Cung nhân đáp- Mà người Thẩm Tòng Lễ công tử xâm hại, chính là Trường Dương quận chúa.
Thần quý phi sợ đến ngã ngồi trên ghế, Nhị hoàng tử đứng bật dậy, đạp một cước:
– Tên cẩu nô tài, còn không chịu nói hết một lần, tại sao đang yên đang lành lại biến thành Trường Dương quận chúa, hạ nhân trong phủ trưởng công chúa không biết phân biệt người hay sao?
Cung nhân run rẩy lần nữa quỳ rạp xuống vị trí cũ, cầu xin:
– Điện hạ bớt giận, trưởng công chúa cũng đang điều tra, nhưng Khấu ma ma bên ấy nói người bà ta đánh thuốc mê quả thực là Tam tiểu thư Tô gia, chỉ là không biết tại sao mở cửa ra liền biến thành Trường Dương quận chúa, bây giờ người của Tấn Dương Vương phủ đã đón quận chúa về rồi, Tấn Dương Vương phi cũng đã vào cung cáo ngự trạng, việc này chỉ e không lành.
– Phải làm sao mới ổn đây, Hoàng thượng tin tưởng Tấn Dương Vương nhất, mỗi năm ban thưởng cho phủ Tấn Dương Vương còn nhiều hơn cả phủ Thành Vương, nếu phủ Tấn Dương Vương nhất định đòi lại công bằng, Hoàng thượng cũng sẽ giải quyết đến cùng, nếu tra đến chỗ chúng ta thì phải làm sao?- Thần quý phi hoảng hốt, nếu nhà khác còn đỡ, sao lại biến thành nhân vật vừa quý giá lại vừa khó giải quyết như Trường Dương quận chúa chứ.
Nhị hoàng tử đi qua đi lại vài vòng, trấn an nói:
– Trước tiên mẫu phi đừng loạn, Tấn Dương Vương phi đã nhập cung, chuyện này sẽ không để nha môn kinh đô điều tra đâu, chắc chắn sẽ rơi vào tay Hình bộ, Tôn đại nhân Hình bộ là người của chúng ta, dù sao Thẩm Tòng Lễ kia cũng bị Trường Dương quận chúa giết rồi, chúng ta đẩy hết tội danh lên hắn, đến lúc đó cứ nói là hắn háo sắc, nổi ý đồ xấu, người của Hình bộ sẽ không điều tra sâu thêm đâu.
Thần quý phi không mấy yên tâm:
– Nhưng nếu Hoàng thượng không giao án này cho Hình bộ, mà giao cho Hoàng thành tư thì sao, những người kia chỉ nghe lệnh Hoàng thượng, không nể mặt ai, ngộ nhỡ trong phủ trưởng công chúa có kẻ hèn nhát, khai ra chúng ta thì phải làm sao?
Nếu quả thực giao cho Hoàng thành tư xử lý, thì có chút phiền phức.
Nhị hoàng tử nghĩ, chợt nhớ đến một chuyện:
– Mẫu phi, nhi thần nhớ không nhầm hình như Trường Dương quận chúa thích Lý Đản phải không?
– Quả thực là thế- Thần quý phi gật đầu- Ý của hoàng nhi là?
– Nếu Trường Dương quận chúa thích, thì để Lý Đản cưới nàng ta đi, dù sao nàng ta cũng mất trong trắng rồi, không ai chịu cưới một nữ tử mất trong trắng đâu, nếu Trường Dương quận chúa đạt được tâm nguyện, chắc hẳn sẽ không làm lớn chuyện này thêm.
Dù sao trong chuyện này Trường Dương quận chúa là người bị hại, đối với phủ Tấn Dương Vương lại là vụ tai tiếng cực lớn, bổn điện không tin họ thà để phố lớn ngõ nhỏ trong bữa cơm tất niên bước sang năm mới còn đàm luận chuyện xấu của phủ Tấn Dương Vương.
Thần quý phi không tỏ rõ lập trường:
– Như vậy sao được, dù sao nữ tử thế này cưới về cũng chỉ chiếm một gian thiên điện mà thôi, hà cớ gì để tiểu tử Lý Đản kia được lợi, trên tay Tấn Dương Vương có tới hai mươi vạn quân Tấn Dương đấy, lại rất được Hoàng thượng tin cậy, nếu phải cưới, chi bằng hoàng nhi tự cưới nàng ta về thì càng tốt hơn.
– Mẫu phi, người tưởng nhi thần không muốn cưới nàng ta à, nhưng mà trong cung nhi thần đã có chính phi, nàng ta chỉ có thể làm trắc phi, phủ Tấn Dương Vương nào chịu ấm ức như vậy, sẽ không cam nguyện làm một trắc phi của hoàng tử đâu, huống hồ Nhiếp Tịnh Xu có chấp niệm với Lý Đản, lúc này, chúng ta không nên sinh sự thêm, trước hết dẹp yên chuyện này đã, chỉ là quả thực như lời mẫu phi nói, lợi cho Lý Đản quá.
Hai mẹ con chỉ đến hai mươi vạn quân Tấn Dương trong tay Tấn Dương Vương, nhưng lại không nghĩ Tam hoàng tử Lý Đản có chịu cưới Trường Dương quận chúa không còn trong sạch kia không, có lẽ tại vì trong mắt hai mẹ con họ, hoàn toàn không xem Tam hoàng tử là hoàng tử, chỉ xem như một người lệ thuộc bất cứ lúc nào cũng có thể lợi dụng.
Thần quý phi gật đầu:
– Nếu đã như thế thì cũng chỉ có thể làm vậy, người đâu, đi mời Gia phi.
***
Ngự thư phòng, tiểu thái giám lật đật đến báo:
– Khởi bẩm bệ hạ, Tấn Dương Vương phi cầu kiến.
Hoàng thượng từ trên ngự án ngẩng đầu:
– Tấn Dương Vương phi? Tiến cung không đến gặp Hoàng hậu, đến chỗ trẫm làm gì? Truyền.
Thái giám tổng quản phục dịch bên Hoàng thượng, Vũ Liên Anh, lập tức cao giọng truyền:
– Truyền Tấn Dương Vương phi tiếp kiến.
Tấn Dương Vương phi tuổi ngoài bốn mươi, không dịu dàng đoan trang như các phu nhân trong thành Kính Dương, mà mang theo mấy phần tư thái hiên ngang của người luyện võ, bà theo Tấn Dương Vương khá lâu, nên không phải là phụ nhân khuê các, bà mặc mệnh phục của cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, đi đến trước ngự tiền liền quỳ phịch xuống:
– Thần phụ xin Hoàng thượng làm chủ cho tiểu nữ.
Hoàng thượng thấy bà hành đại lễ như thế, trong mắt lại chứa bi thương cùng phẫn nộ, không khỏi kinh ngạc:
– Vương phi có chuyện gì? Trường Dương đã xảy ra chuyện gì?
Tấn Dương Vương phi dập đầu bi phẫn nói:
– Tiểu nữ đến phủ trưởng công chúa tham gia đại hội thưởng mai, lại bị người trong phủ công chúa xâm phạm, tiểu nữ tự thấy trong sạch đã mất, đòi treo cổ tự vẫn, bị thần phụ cản lại, thần phụ chỉ sinh mỗi đứa con gái này, đang yên đang lành đi tham gia yến hội của trưởng công chúa, lại mất trong trắng, kêu thần phụ phải đối mặt với Vương gia thế nào, phải đối mặt với liệt tổ liệt tông Nhiếp gia thế nào?
– Cái gì? Kẻ nào mà to gan như thế, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với quận chúa? Vũ Liên Anh, lập tức truyền cấm vệ quân, đến phủ trưởng công chúa bắt kẻ này cho trẫm- Hoàng thượng nghe vậy liền nổi trận lôi đình, sao ông không biết Nhiếp Chiêu Minh thương yêu đứa con gái bảo bối này thế nào, bây giờ lại bị như thế ở phủ trưởng công chúa Văn Xương, nếu không xử lý khéo léo, làm phủ Tấn Dương Vương hài lòng, chỉ e ông và Tấn Dương Vương sẽ nảy sinh hiềm khích.
– Dạ, nô tài đi làm ngay.
Vũ Liên Anh đang định đi, Tấn Dương Vương phi cười lạnh:
– Hoàng thượng không cần nhọc lòng, kẻ đó đã bị Xu nhi giết ngay tại chỗ, thi thể ở ngoài cổng thành, nếu Hoàng thượng muốn gặp hắn, chỉ có thể sai người khiêng tới.
Hoàng thượng giật mình, không ngờ kẻ này lại chết rồi, nhưng Tấn Dương Vương phi lại nói cho người khiêng tới, chắc hẳn người này không phải người tầm thường, trông thần sắc của Tấn Dương Vương phi, chắc hẳn đã tra rõ lai lịch người nọ, liền hỏi:
– Vương phi biết hắn?
Tấn Dương Vương phi lạnh lùng nói:
– Thần phụ sao quen biết kẻ bỉ ổi đó, thần phụ chỉ biết tặc tử này họ Thẩm.
Họ Thẩm?
Sự việc xảy ra ngay trong phủ trưởng công chúa Văn Xương, khuất tất phía sau, Hoàng thượng cũng đoán được đại khái, thế là sắc mặt tối đen, thấp giọng nói:
– Lập tức truyền Văn Xương tiến cung gặp trẫm, việc này xảy ra ở phủ Văn Xương, Văn Xương đương nhiên không thoát khỏi liên quan, trẫm muốn đích thân hỏi muội ấy.
Vũ Liên Anh lập tức đi ngay, Hoàng thượng lúc này mới nói với Tấn Dương Vương phi:
– Tấn Dương Vương phi hãy bình thân, việc này trẫm nhất định sẽ cho phủ Tấn Dương Vương câu trả lời thỏa đáng, Vương phi cứ yên tâm.
Người đâu, ban tọa cho Vương phi.
Trưởng công chúa Văn Xương mau chóng nhập cung, bước vào ngự thư phòng, thấy Tấn Dương Vương phi ngồi một bên, Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng, nàng chậm rãi bước tới, quỳ xuống trước ngự án của Hoàng thượng:
– Tham kiến hoàng huynh, không biết hoàng huynh vội vã triệu muội vào cung gấp như vậy, là vì chuyện gì?
Hoàng thượng tức giận nói:
– Là bởi vì chuyện gì, muội không biết à? Muội tổ chức đại hội thưởng mai, lại xảy ra sơ suất lớn như vậy, chẳng lẽ muội đình vờ như không biết?
Trưởng công chúa lập tức kêu oan:
– Thần muội oan ức quá, sau khi sự việc xảy ra, để đề phòng mọi người trong yến hội nói lung tung, làm hỏng thanh danh Trường Dương quận chúa, thần muội đã gọi hạ nhân tiễn khách, kẻ kia đã bị quận chúa giết chết tại chỗ, thần muội đành phải đưa quận chúa về phủ Tấn Dương Vương bình an, nhưng Vương phi không tin, một mực cho rằng đây là mưu đồ của thần muội, còn dẫn người hung hăng xông vào phủ đưa thi thể kẻ đó đi, thần muội cảm thông cho vương phi vì ái nữ gặp nạn, chỉ là đối với vu cáo của vương phi, thật sự cảm thấy rất oan uổng.
Trưởng công chúa ra vẻ tội nghiệp, nói gần nói xa đều là nói Tấn Dương Vương phi ỷ vào Hoàng thượng tin một phía liền lộng hành, dẫn người xông vào phủ công chúa, Tấn Dương Vương tuy là vương gia do Hoàng thượng đích thân phong hiệu, nhưng đến cùng vẫn chỉ là vương gia khác họ, nếu bàn về địa vị, vẫn có khác biệt với hoàng thân quốc thích chân chính, cho nên hành động lần này của Tấn Dương Vương phi có vài phần không biết trên dưới.
Tấn Dương Vương phi nghe vậy liền quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng:
– Khởi bẩm Hoàng thượng, thần phụ có dẫn người xông vào phủ công chúa, là vì trưởng công chúa không chịu giao ra hung thủ đã xâm phạm con gái của thần phụ, nên đành phải vô lễ, nếu không phải thần phụ đến kịp lúc, trưởng công chúa điện hạ đã mang giấu thi thể của hắn rồi, nếu không tìm thấy thi thể, thì sẽ không ai hoài nghi trưởng công chúa nữa.
Trưởng công chúa lắc đầu:
– Hoàng huynh, muội oan uổng quá, xảy ra chuyện lớn như vậy, thần muội sao có thể giấu thi thể được, thần muội chỉ là định đưa thi thể đến bãi tha ma, đâu thể cứ để xác chết trong phủ của muội được.
Về phần nghi ngờ của Tấn Dương Vương phi, thần muội càng bị hàm oan, người này tuy mang họ Thẩm, nhưng lại không phải họ hàng gần của Thẩm gia, bởi vì trong nhà có trồng trọt, một năm bốn mùa đều có rau quả cung ứng, cho nên thần muội liền bảo hắn cung ứng trái cây cho đại hội thưởng mai lần này, chỉ là không ngờ hắn lại dám cả gan làm loạn, vậy mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này, mặc dù muội không có liên quan gì, nhưng đúng là chuyện này xảy ra trong phủ của muội, xin Hoàng huynh trách phạt.
– Trưởng công chúa đúng là biết phủi sạch liên quan nhỉ, căn phòng ở tiểu viện đằng sau vườn mai kia, tại sao lại khác biệt với những chỗ khác, khắp nơi đều dán giấy đen, nếu không phải cố tình bố trí, để người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng không? Đáng thương cho con ta kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, để tên súc sinh kia vũ nhục, Hoàng thượng, xin người nhất định phải làm chủ cho Xu nhi, nếu vương gia biết được chuyện này, làm sao có thể an lòng bảo vệ thành Tấn Dương- Lời của Tấn Dương Vương phi có mấy phần uy hiếp, Hoàng thượng sao lại không nghe ra, ông nhíu mày, biểu cảm trên mặt rất khó coi.
Hoàng thượng thấp giọng nói:
– Vương phi yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ điều tra việc này, rốt cuộc là hứng thú nhất thời hay có người mưu đồ, trẫm đều sẽ tra rõ, sẽ không để Tấn Dương Vương lo lắng, cũng sẽ không hàm oan ai hết.
Vũ Liên Anh, truyền trưởng sử hoàng thành tư Lưu Lương tiến cung.
Vũ Liên Anh lập tức bẩm lại:
– Hoàng thượng, Lưu trưởng sử không ở kinh thành, Văn trưởng sử cũng đang bị thương, người xem.
– Vậy để Trần Đông tới tra, nếu Trần Đông cũng không ở kinh thành, thì để Phương Hạc tra, nhất định phải điều tra ra manh mối chuyện này.
– Dạ.
***
Năm thứ mười ba lịch Nguyên Đức Đại Lê, mùa đông.
Tuyết lớn đầy trời, gần đến năm mới, toàn bộ hoàng thành tuyết trắng mênh mông, như được bao phủ trong tấm áo bạc, sương lạnh đất lạnh, lại không thể che hết những câu chuyện trong các buổi trà dư tửu hậu của dân chúng trong thành.
Bởi vì tuyết rơi đột ngột, còn mang theo gió, người qua lại trên đường thưa thớt, người ra ngoài làm việc bị gió tuyết cản đường, thấy quán trà bên đường liền chui vào, hâm một bình trà nóng, vừa chờ gió tuyết tan, vừa nghe bàn bên cạnh nói chuyện phiếm nóng nhất kinh thành.
– Nghe chưa? Tần Vương muốn cưới Trường Dương quận chúa, hôn kỳ định vào đầu xuân, có lẽ không chờ kịp đến kỳ thi mùa xuân bắt đầu.
– Tần Vương nào?
– Là Tam hoàng tử đó, mẫu thân là Gia Phi nương nương.
– Trên Tam hoàng tử còn có huynh trưởng, huynh trưởng còn chưa phong vương, sao đệ đệ lại được phong vương sớm vậy?
– Vậy huynh chưa biết rồi, bây giờ nước Lê chúng ta chưa lập Đông Cung, những hoàng tử chưa được phong vương thì còn có hy vọng, cho nên Tam hoàng tử được phong vương như vậy, chứng tỏ vô duyên với hoàng vị.
– Nhưng mà Trường Dương quận chúa là ai?
– Ôi dào, Trường Dương quận chúa mà không biết, đích nữ của Tấn Dương Vương đang được Hoàng thượng sủng ái đó, năm nay vừa dọn đến kinh thành chúng ta.
– À, hóa ra là vị tham gia đại hội thưởng mai rồi bị… đó hã- Lúc người kia nói mắt liếc trái phải, cắt bỏ từ ngữ mấu chốt, nhưng người ngồi đối diện nghe hiểu.
– Vị huynh đài này đừng nói lung tung, hôm đó xảy ra chuyện ở đại hội thưởng mai chỉ là một tiểu cung nữ, bởi vì liên lụy thanh danh của Trường Dương quận chúa, nên đã bị đánh chết.
– Vâng vâng vâng, huynh đài nói đúng.
Nào nào nào, nếm thử vân vụ xuân này đi- Người kia tự biết không nên nói thêm, vội vã im ngay.
Chân tướng đằng sau, có rất nhiều phiên bản được lưu truyền trong bách tính.
Có người nói là Nhị hoàng tử muốn kéo Tấn Dương Vương xuống, nhưng Hoàng thượng không đồng ý, mới bắt tay với trưởng công chúa tự biên tự diễn màn kịch này, trước hết cho người hủy trong sạch của Trường Dương quận chúa, sau đó lại đề nghị cưới nàng, Tấn Dương Vương vì che đậy, đương nhiên sẽ đồng ý hôn sự này, kế hoạch ban đầu rất tốt, lại bất ngờ xảy ra sơ suất, càng không ngờ Tấn Dương Vương phi lại là người khí khái kiên cường như vậy, nói gì cũng muốn thay con gái lấy lại công bằng, Hoàng thượng không còn cách nào, chỉ có thể hạ lệnh tra rõ.
Hoàng thành tư vừa ra tay, ẩn tình bên trong đương nhiên bị lôi ra ánh sáng, dù sao đây cũng là bê bối của hoàng tộc, Hoàng thượng không cho phép lộ ra ngoài, lặng lẽ phạt Nhị hoàng tử, cấm túc hắn trong cung, đóng cửa cảnh tỉnh, còn hạ chỉ ban Trường Dương quận chúa cho Tam hoàng tử làm chính phi, đáng tiếc Nhị hoàng tử trù tính lâu như vậy, lại vô tình để đệ đệ mình được lợi, được Tấn Dương Vương tay nắm hai mươi vạn binh quyền làm nhạc phụ.
Chỉ sợ sau này trên triều, Tam hoàng tử sẽ không còn vô danh như xưa nữa, tuy được phong vương, nhưng cũng rất có triển vọng.
Còn có một dị bản chính là, trưởng công chúa thực ra muốn trừng phạt Tô tam tiểu thư nổi danh trên cung yến, chỉ là không biết đột nhiên xảy ra sơ suất gì, kết quả người kia liền biến thành Trường Dương quận chúa, nhưng dị bản này không có căn cứ xác thực, chỉ là trên phố có người nghe đồn, cho nên mọi người tin tưởng câu chuyện trước hơn.
Hai người nọ nhìn nhau cười, uống trà, đổi đề tài:
– Đã phong vương, thì phải chuyển ra khỏi cung, hôn kỳ đã định vào đầu xuân, vội vàng như thế, vương phủ không kịp tu sửa rồi.
– Cũng không phải, nhưng Tấn Dương Vương dường như không để ý, Hoàng thượng vì bù đắp, đã ban tòa thành xa hoa nhất thành Kính Dương cho Tần Vương làm vương phủ, bây giờ đang cho người của Công bộ gấp rút tu sửa, huynh trưởng của bạn ta là người hầu ở Công bộ, nghe nói đợt này rất bận rộn, cả cơm cũng không rảnh về nhà ăn.
– Làm khó đại nhân Công bộ rồi.
Hai người nói xong nhìn nhau cười, nhấp một ngụm trà, lại nói:
– Nhưng mà sắp tết, có người năm mới kết hôn, có người lại không sống được đến qua năm mới.
Vụ án Lại bộ Thị lang mua bán quan viên, Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh để hai vị thiếu sử Hoàng thành tư phải theo sâu sát, nghe nói liên quan rất rộng, rất nhiều quan viên bị bãi miễn chức quan, không chỉ có nhiều quan viên địa phương, mà ngay cả quan viên trong Hoàng thành cũng liên quan đến vụ án này, nhất thời, quan viên lo lắng, sợ bị liên lụy, thủ đoạn của Hoàng thành tư ai cũng biết đến, chỉ cần vào nơi đó, liền không thể toàn vẹn trở ra, cho nên rất nhiều người bị Hà thị lang khai ra đều nhận tội ngay.
– Vụ này từ lúc thụ lý đến lúc kết án chỉ mất vỏn vẹn một tháng, Hoàng thành tư này đúng là biết dùng thủ đoạn, vậy mà lại điều tra ra nhiều quan viên đến thế, thật sự lợi hại như vậy sao?
– Nghe nói phụ trách vụ án mua bán quan viên lần này là hai vị thiếu sử, có một người đã từng lập công ở tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, được đặc cách vào Hoàng thành tư, thủ đoạn phá án và tra tấn đều vô cùng tuyệt diệu, tuổi tác không lớn, lại ngoan độc như vậy, giống như sinh ra để dành cho Hoàng thành tư vậy, rất được trọng dụng.
– Huynh đài sao lại biết nhiều như vậy?
– Thì do có nhiều bằng hữu thôi.
– Thất kính thất kính rồi.
Người tránh gió tuyết kia nghe tin nóng đầy cả lỗ tai, nhìn ra bên ngoài, tuyết lớn đã ngừng, vội ném vài đồng tiền lên bàn rồi ra cửa, người này dáng vóc nhỏ thó, mặt mũi non nớt, chính là Xuân Lục.
Xuân Lục đi thu mua lông dê giúp Tam tiểu thư, hôm qua là đông chí, nhà nhà đều giết dê nấu canh sủi cảo nhân thịt dê, tiểu thư nói lông dê không ai dùng, nên sai hắn đi thu mua lại.
Lông dê dơ dáy, quả thực không ai dùng, hắn đi từng nhà mua lại lông dê, rất nhiều người tưởng hắn điên mà đánh đuổi, đương nhiên những người này đều giàu có quyền quý, dân chúng bình thường nghe nói lông dê cũng có thể bán lấy liền nên đều đồng loạt đi bán, rất nhiều hạ nhân ở gia đình sang quý lén mang lông dê ra bán, hắn đánh xe ngựa đến, theo giờ hẹn tới nhà thu lông dê.
Cùng lúc đó, phủ thượng thư, Ngọc Trà viện.
Mấy chuyện lớn trong thành Kính Dương, Tô Linh đã sớm biết, là Tạ Phương Tung viết thư báo cho cô biết, còn kêu cô sau này cẩn thận hơn, nhất định phải đề phòng trưởng công chúa, Trường Dương quận chúa xảy ra chuyện trong đại hội thưởng mai, mặc dù cuối cùng được Tam hoàng tử chủ động cưới nàng làm phi để dẹp yên chuyện này, nhưng trưởng công chúa vẫn bị Hoàng thượng trách phạt, con người trưởng công chúa có thù ắt báo, lần này thất bại, chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù lại.
Tô Linh rất tán đồng.
Cô hiểu trưởng công chúa Văn Xương hơn bất cứ ai, mặc dù chuyện này rõ ràng do các nàng ấy tính kế cô, cô đã sớm đề phòng, nhân tiện mượn cơ hội trả thù Nhiếp Tịnh Xu.
Dù Nhiếp Tịnh Xu mất trong sạch, nhưng được gả cho Lý Đản, sẽ cho rằng bản thân gặp họa được phúc, đáng tiếc con người Lý Đản, lạnh tình lạnh tim, xem nữ nhân như y phục, huống chi còn là bộ y phục từng bị người khác mặc qua.
Thời gian khổ cực của nàng ta chỉ vừa mới bắt đầu.
Về phần trưởng công chúa, Nhị hoàng tử bị trách phạt rồi cấm túc, trưởng công chúa cũng bị Hoàng thượng trách phạt theo, trong thời gian ngắn chắc sẽ không trả thù đâu, nếu có, ít nhất cũng phải sang năm.
Nhưng Tô Linh không sợ, binh đến tướng chặn, chỉ cần Sở Bạch không ở bên cạnh nàng ta, cô sẽ có biện pháp ứng phó.
Nhưng hiện tại, cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tô Linh ở trong phòng, trong phòng có đốt than, cửa đóng chặt, Tô Linh mặc áo mình tự làm, ngồi trên thảm lông dê tự dệt, tay nắm tay dạy Xuân Hi và các nha hoàn nhị đẳng dùng len lông dê đan thành khăn quàng cổ, bít tất, găng tay các loại.
Xuân Hi rất khéo tay, dạy một lần đã biết, mấy nha hoàn nhị đẳng thì học lâu hơn, nhưng cũng học được.
Ban đầu cô không định dùng len lông dê, mà định dùng len bằng bông vải, nhưng Xuân Lục ra ngoài một vòng, mới biết nước Lê lớn thế này nhưng lại không có bông, loại cây bông vải này chỉ có ngoài biên ải mới có, nhưng vì sản lượng thấp, người trồng nó không nhiều, cho nên bách tính ước Lê không phải không thèm mặc áo bông, mà là vì không có để mặc.
Mấy nhà giàu trong kinh thành thường dùng loại bông từ cây bông gòn, không sai, chính là mộc miên.
Đây là loại cây thân cao, bốn mùa khác biệt, vào xuân cây cam hồng, mùa hè lá xanh bóng râm mát, mùa thu lá rụng đìu hiu, mùa đông trọc nhánh.
Lúc hoa nở có màu đỏ cam, bởi vì hoa lá không gặp nhau, còn có rất nhiều sự tích được lưu truyền, nên cây bông gòn còn được gọi là cây anh hùng.
Nhưng bởi vì cây bông gòn hiếm có, cho nên chỉ dồn vào gối đầu hoặc đệm chăn, bình thường chỉ có nhà giàu mới dùng nổi.
Đương nhiên còn có sợi tơ tằm, nhưng càng hiếm hơn, bình thường đều dệt tơ tằm thành gấm vóc quý giá, dùng nó để làm thành chăn tơ tằm, chắc chỉ có nhà quyền quý.
Cũng may Tô Linh phát hiện ra nước Lê có rất nhiều dê, loài động vật kêu be be be be, tính cách hiền lành ngoan ngoãn, lông còn đặc biệt nhiều, đặc biệt ấm.
Dân nước Lê nuôi loại dê này để giết thịt ăn, bởi vì không ai nuôi diện rộng, lại thấy lông dê rất dơ, nên không ai dùng nó để làm thành y phục.
Tô Linh cảm thấy bản thân đã đánh hơi được một cơ hội kinh doanh rồi.
Những ngày này, cô thử nhồi lông dê giữa lớp vải, làm thành áo nhồi lông vừa dày vừa ấm, khá thành công, mặc lên người không chỉ giữ ấm, còn không quá cồng kềnh.
Sau đó lại thử se lông dê thành sợi, dùng cây trúc làm que đan, làm ra được loại len từ lông dê khá giống thời hiện đại, sau đó đan ra bít tất và khăn quàng cổ, thảm len các loại, khiến cô mừng rỡ.
Tô Linh biết sức của một người không thể thành nghiệp lớn, cho nên gọi hết tất cả nha hoàn nhị đẳng trong viện đến, theo cô học đan áo len, cho nên toàn bộ nha hoàn của Ngọc Trà viện, ngày thường ăn cơm xong không làm chuyện gì khác, đều đi theo tiểu thư nhà mình học đan áo, Tô Linh thấy đám nha hoàn học được ít nhiều rồi, chắp tay sau lưng đi tuần tra, cảm giác như bản thân là bà chủ phường đan thủ công đang đi thị sát công việc.
– Ai da, Linh nhi à, vội vàng thế- Bức rèm dày bị người đứng ngoài vén lên, Tô Linh theo tiếng gọi quay đầu nhìn, là Dương thị vén rèm bước vào, Tô Linh nhíu mày, người bên ngoài lại không thông báo có người đến?
Tô Linh lập tức bước ra nghênh đón, chắn người bên ngoài:
– Nhị thẩm, sao lại có thời gian đến đây?
Dương thị bị Tô Linh chặn lại, vẫn không cam lòng đưa đầu vào xem, dường như nghe được phong thanh gì, đặc biệt chạy tới chứng thực, nhưng chủ nhân không cho bà vào trong xem, ở giữa lại có tấm bình phong, Dương thị đành chịu, nhiệt tình lôi kéo tay Tô Linh, thân thiết nói:
– Linh nhi, con với nha hoàn trong viện đang bí mật làm gì à?
Tô Linh chủ động rót trà cho bà, nhàn nhạt đáp:
– Trời đang lạnh mà, nên con sai nha hoàn làm mấy bộ y phục chống lạnh thôi.
Dương thị nghe vậy liền cười:
– Linh nhi, vậy thì con không phải rồi, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện tốt sao lại giấu Nhị thẩm chứ, ta nghe nói con dùng lông dê làm thành y phục, còn se ra một loại sợi rất mới lạ, gọi cái gì mà len lông dê, dùng mấy thanh tre là có thể làm ra các đồ vật ly kỳ cổ quái, vô cùng ấp áp, còn đang định mang ra ngoài bán, không biết có phải là thật không?
Tô Linh bưng trà lên, cười lạnh:
– Viện của Nhị thẩm cách Ngọc Trà viện của người cháu gái này xa như vậy, không biết Nhị thẩm là nghe ai nói?
***Lời tác giả
Ngay cả bản thân tôi cũng tưởng đây là truyện nữ chủ, đừng nóng vội nha, đợi xử lý xong Tô Uyển Trí và Xuân Vũ, sau đó sẽ tới cảnh của nam nữ chính.