– Đa tạ mẫu thân- Cuống họng Tô Linh khàn đặc, không cần cố gắng ra vẻ yếu đuối, cũng may là cô đã thiết lập cho Từ thị một bề ngoài mạnh mẽ nhưng lại là người mẹ hiền, cực kỳ bao che khuyết của con cái, tưởng rằng mình một khóc hai quấy ba thắt cổ là có tác dụng, làm sao biết được trong lòng Từ thị còn có kế hoạch khác.
– Phu nhân, đại phu đến rồi- Đông Hương dẫn đại phu đến, Từ thị tranh thủ lui sang một bên, để đại phu chẩn trị.
Lão thái thái nghe tin cũng cấp tốc chạy đến, vừa vào đã nện quải trượng quát lớn:
– Từ thị, cô xem bản thân quản lý cái nhà này làm sao, náo loạn thế này còn ra thể thống gì nữa, bình thường dung túng Linh nha đầu tiếp cận Tam hoàng tử, nếu Tam hoàng tử có lòng cũng liền thôi, nhưng hết lần này đến lần khác Tam hoàng tử chẳng thèm đoái hoài đến, hành vi đó của nó chẳng những vứt bỏ thể diện của Thái hậu nương nương, còn quét sạch mặt mũi của Thượng thư phủ ta, bây giờ nó hiểu chuyện như vậy, hà cớ gì cô phải ép buộc nó, cớ gì cô phải liên lụy Thái hậu càng thêm ghét bỏ đại nha đầu?
Từ thị gạt lệ không đáp, lão thái thái ở trước mặt đại phu quát mắng bà, tuy rằng đại phu là danh y thường xem bệnh cho quan to hiển vinh, biết cái gì nên nói cái gì không, nhưng hành động này của lão thái thái lại không chừa lại cho bà chút xíu mặt mũi nào, giờ phút này bà không rảnh bận tâm xung quanh, mặc kệ lão thái thái đi.
Lão thái thái thấy con dâu không đáp, thầm nghĩ chắc chịu nhận lỗi rồi, hài lòng không quát nạt nữa, từ từ đến gần hỏi đại phu tình tình của Tô Uyển Linh.
– Đại phu, Linh nha đầu thế nào?
– Hồi lão thái thái, tình hình Tam tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ là tỳ vị suy yếu, khí huyết không đủ, chỉ cần tẩm bổ nhiều hơn, thì có thể không uống thuốc vẫn tự khỏi được.
– Vậy là tốt, vậy là tốt!- Lão thái thái niệm a di đà phật rồi nói.
Tô Linh cũng nghĩ thầm, vậy tốt rồi vậy tốt rồi, may mà vị đại phu này không vì tham tiền mà mở đơn thuốc Đông Y đắng nghét cho cô, tẩm bổ, cái này thật hợp tâm ý của cô.
Từ thị nghe xong, rốt cuộc nhớ đến nữ nhi mình đã nhịn đói hai ngày hai đêm, lập tức dặn Đông Hương:
– Đông Hương, đi gọi nhà bếp đưa mấy món đã làm cho tiểu thư lên đây, phải nhanh.
Tô Linh mở cờ trong bụng, cuối cùng cũng không cần chịu đói nữa rồi, nhưng trên mặt vẫn làm bộ yếu ớt nói:
– Mẫu thân, nữ nhi không muốn ăn.
Từ thị sờ lên mặt cô:
– Không được, không muốn ăn cũng phải ăn.
Tô Linh cho rằng mình nhịn nói suốt hai ngày hai đêm, nhất định có thể ăn hết một con trâu, kết quả mới ăn một chén cơm liền no kinh khủng, cô đã cảm nhận được cái gì gọi là càng đói thì càng ăn không được bao nhiêu, trên tivi chiếu những người đang cực đói có thể ăn liền mấy chục tô mì, quả thật là khoa trương đến không thể khoa trương hơn, trừ phi cô là Mật Tử Quân* xuyên qua.
*Mật Tử Quân: Tên thật là Trương Du Mật, sinh ra ở khu Cát Xuyên, Trùng Khánh, là người dẫn trên trình trên mạng.
Bởi vì chỉ tốn 16 phút 10 giây để ăn hết mười tô mì gà mà nổi tiếng.
Tô Linh nghỉ ngơi hai ngày, ăn uống ngày càng tốt hơn, rất nhanh có thể vui vẻ nhảy nhót, chỉ là trên cổ luôn hằn vết dây, trông rất xấu, cô chỉ có thể kéo cao cổ áo để che nó đi.
Cũng may trời đang thu, nếu không chẳng phải sẽ ngạt chết à.
Xuân Hi nhận bữa trưa hôm nay về, đầy cả hai hộp, Từ thị đúng là rất yêu thương đứa con gái này.
– Tam tiểu thư, vừa rồi nô tì trên đường trở về gặp Đông Hương tỷ tỷ, tỷ ấy nhờ nô tì chuyển lời lại cho tiểu thư, phu nhân nói tiểu thư đã khỏe rồi, ngày mai bắt đầu đi học tiếp.
Tô Linh nghe như sấm sét giữa trời quang!!!
Cô đã học hành gian khổ trong thế giới hiện thực mấy chục năm, vất vả lắm mới học xong, giờ còn phải học nữa, đúng là muốn mạng mà!
Cô lập tức không có tâm trạng ăn cơm, làm bộ yếu ớt vịn bàn:
– Ai da, hình như đầu ta hơi đau, em đi bẩm lại với mẫu thân ta, nói tiểu thư nhà em vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, vẫn cần thời gian tịnh dưỡng.
Xuân Vũ thấy bộ dạng tiểu thư nhà mình hệt như không còn thiết sống gì, cười nói:
– Tiểu thư, người là nữ tử, mỗi ngày chỉ cần học nửa ngày thôi, buổi chiều chỉ cần theo các tiên sinh học đánh đàn học nữ công, không cần học cả ngày.
– Cái gì? Còn phải học đánh đàn học nữ công?- Tô Linh lập tức bó toàn thân- Hiện giờ toàn thân ta đều đau.
– Tiểu thư, nào có ai rủa mình như vậy, cũng không nên nói bậy à- Xuân Vũ lật đật ngăn cô nói lung tung.
Tô Linh mặt đưa đám không để ý tới cô nữa.
– Vậy biểu thiếu gia có đi không?- Tô Linh chợt nhớ tới Sở Bạch, hắn thích đọc sách như vậy, chắc rất thích đi học, trong tiểu thuyết của cô, lúc này Sở Bạch đã bị đuổi ra khỏi phủ, hoàn toàn không có cơ hội đi học, đằng sau phát sinh chuyện gì ngay cả tác giả là cô cũng không biết, chẳng biết là tốt hay xấu.
– Nghe Lục đệ của nô tì nói, phu nhân bảo biểu thiếu gia chữa thương xong thì lên Lộc Sơn Thư Viện luyện võ, cũng không nói sẽ cho biểu thiếu gia đi học chữ- Lục đệ của Xuân Vũ chính là Xuân Lục.
Từ thị sao lại tốt bụng như vậy? Bà ấy lại muốn làm gì?
Nhưng làm vậy chính là hắn muốn giết người, bà liền đưa dao cho hắn nha, bà đưa một con sói hoang bẩm sinh vào đúng ổ sói, bà còn tự vui vẻ cho rằng hắn chỉ là con cừu nhỏ sao.
Sau này nếu Sở Boss thật sự vào quân doanh, cô làm sao có thể ôm đùi hắn tăng độ yêu thích?
Mẹ ruột của ta ơi!
Không được không được, nhất định phải nhanh, phải cà độ thiện cảm hơn năm mươi phần trăm mới được, chí ít làm hắn đừng hận cô nữa, với tính cách của Sở Bạch, ngươi đối với hắn không tốt, hắn muốn ngươi trả lại gấp nghìn lần, ngươi chỉ cần đối xử với hắn tốt một phần thôi, hắn cũng sẽ trả lại ngươi ba phần, điều kiện tiên quyết chính là hắn cảm thấy ngươi thật lòng đối đãi tốt với hắn, đến tột cùng phải làm sao để hắn cảm thấy mình thật lòng đối tốt với hắn nhỉ?
Ba quân tướng sĩ ba tháng đầu năm đều sẽ đến thư viện** tuyển chọn nhân tài, với tư chất của Sở Boss, được tuyển chọn cũng không phải không thể.
**Thư viện là cơ cấu giáo dục Trung Quốc cổ đại, xuất hiện sớm nhất vào thời kì Đường Huyền Tông là Lệ Chính Thư Viện của Đông Đô Tử Vi thành Lạc Dương.
Chế độ giáo dục chính thức do Từ Châu Hi sáng lập, phát triển hơn vào thời Đại Tống.
Lúc ấy, các phú thương, học giả tự gom góp tiền, xây học xá tại những nơi yên tĩnh như rừng núi, hoặc đợi học điền (ruộng công dùng trong giáo dục, lợi ích thu dùng cho giáo dục) thu hoạch, lấy đó làm kinh phí.
Bây giờ sắp đến tháng chạp, nói cách khác, thời gian để cô công phá Sở Boss chỉ còn lại ba tháng ngắn ngủi, muốn mạng cô à!
Tô Linh cảm thấy nhất định phải cẩn thận suy nghĩ mới được.
Nhưng trước mắt, cô cần phải đến thỉnh an lão thái thái.
Tuy rằng nhiệm vụ công chiếm chủ yếu là Sở Bạch Đại Đại, nhưng vẫn còn nhiệm vụ thiết yếu, chính là công chiếm được Tô gia lão thái thái.
Bởi vì, đầu tiên cô phải sống an nhàn ở phủ Thượng thư đã, sau đó mới sống sót được.
Dù sao dựa theo nguyên tác cô viết, Tô Uyển Linh vì quá kiêu căng hợm hĩnh nên thường xảy ra tranh chấp với Tô Uyển Trí, mỗi lần người bị phạt đều là Tô Uyển Linh, hết cách rồi, ai bảo bình thường người già đều thích nghe lời của mấy đứa hiểu chuyện cơ chứ.
Nói đến vị Ngũ muội muội Tô Uyển Trí do Hồ di nương ở Tây viện sinh ra này, trong truyện của cô không hề là vai phụ mờ nhạt, cô ả kế thừa cả dung mạo lẫn thủ đoạn của mẫu thân mình, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng trở thành Tam hoàng tử phi.
Lúc thực lực Sở Bạch lớn mạnh, thực hiện huyết tẩy phủ Thượng thư, chỉ có cô ả tránh được kiếp nạn, nhưng lại tìm đường chết đối địch với nữ chính giành giật nam chính, cuối cùng vẫn chết dưới tay sứ giả hộ hoa Sở Bạch đại boss.
Tô Uyển Trí tuổi nhỏ nhưng tâm cơ phi thường, Tô Uyển Linh này vốn chịu không ít thiệt thòi trên tay ả, Thượng thư đại nhân nhìn thế nào cũng thấy đích nữ này không thuận mắt, công đầu thuộc về ả ta.
Khi Tô Linh giẫm sương ban sớm đến Phúc Thọ viện, Tô Uyển Trí cùng đệ đệ của ả là Tô Liên Anh đã đến, hai người họ ngoan ngoãn đứng trước cửa chờ lão thái thái thức dậy, hiếu thảo như thế, ngay cả ma ma cận thân của lão thái thái cũng kính trọng họ, gật đầu cười nói với họ:
– Lão thái thái đang rửa mặt, Ngũ tiểu thư và Tam thiếu gia đứng ngoài cửa lâu rồi, chi bằng vào trong ngồi nghỉ trước, ngày mùa thu gió lạnh lắm, đừng để bị nhiễm phong hàn.
Tô Uyển Trí dịu ngoan mở miệng:
– Tạ Vương ma ma, chúng ta đứng ở cửa đợi là được, đợi lát nữa tỷ tỷ đến, chúng ta sẽ cùng nhau vào.
Hiếu thảo, không giành công lao, quả nhiên là đứa trẻ ngoan, đáng tiếc, chung quy vẫn là thứ nữ.
Bonus hình thư viện thời xưa: