Xuyên Thành Nữ Xứng


Từ thị không đồng ý, tổ tiên Tô gia có chút đỉnh sản nghiệp, nhưng những sản nghiệp này hằng năm thu được bao nhiêu chứ, đa phần đều là đóng góp của nhà bà và các môn sinh của lão gia, không vậy thì sao đủ cả nhà chi tiêu.
Bà liền muốn cự tuyệt, Tô Linh lại hấp tấp kéo ống tay áo của bà.
Từ thị hoài nghi nhìn cô, Tô Linh vội viết chữ lên lòng bàn tay bà.
Từ thị ngờ vực nhìn cô.
Tô Linh dùng khẩu hình miệng nói:
– Mẫu thân, tin con.
Mắt Từ thị tối xuống, giũ ống tay áo, lập tức trấn tĩnh lại, im lặng hồi lâu, mới lên tiếng:
– Mẫu thân, người đã nói vậy, con dâu không dám nhận, đây đều là con dâu không chưởng quản gia đình này nổi, hôm nay ở trước mặt hai vị đệ muội, con dâu trả quyền chưởng quản nhà này lại cho mẫu thân, người muốn tự quản cũng được, muốn giao cho nhị đệ muội hay tam đệ muội quản cũng tốt, tự người quyết định.
Dương thị nhướng mày, không ngờ còn nhận được ngạc nhiên này, nếu mẫu thân giao quyền chưởng quản gia đình cho bà, chẳng phải bà muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy à, bà khẩn trương bóp vai cho lão thái thái:
– Mẫu thân, tuổi tác người đã lớn, không nên quá khổ cực, nếu đại tẩu mệt rồi, con có thể đảm đương thay.
Chân mày lão thái thái nhướng lên, nhất thời khó tin nhìn Từ thị.
Tuy bà đã già, nhưng mắt bà không mù, mặc dù dung túng lão nhị, nhưng bà cũng biết, với bản lĩnh và sự khôn khéo của Từ thị, có Từ thị quản cái nhà này, lão nhị có thất bại nữa thì cũng không táng gia bại sản.


Dù sao, lần này bà cứ đồng ý cho lão nhị đi, bà cũng có khó xử của mình, nếu lão nhị lại không thành công, sau này hắn có đến đòi tiền nữa, bà cũng dễ dàng từ chối hắn, ai ngờ Từ thị lại lên tiếng phản đối ngay, làm bà leo lên rồi cũng không xuống được nữa.
Bà chỉ là nói một câu cay nghiệt thôi mà, Từ thị lại không muốn quản cái nhà này nữa.

Tô gia có ba người con dâu, Từ thị là người khôn khéo tài giỏi nhất, nhưng cũng ngang ngược xấc xược.

Dương thị trông thì khôn lanh, thật ra nông cạn lắm, Dương gia năm đó phát tài chẳng qua là mèo mù với chuột chết, không phải vậy thì gia nghiệp to lớn thế làm sao nói bại liền thua sạch trong tay lão nhị chứ.

Chu thị thì nhu nhược nhát gan, ai cũng có thể leo lên đầu Chu thị.

Cho nên quản lý cái nhà này, nhất định phải là Từ thị.
Nếu Từ thị không muốn làm nữa, chẳng lẽ kêu bà già này đến làm à?
Lão thái thái bóp trán, giọng nói buồn bã:
– Thôi thôi, cô đừng nói lẫy nữa, không cho thì không cho, ta cũng mệt rồi, các ngươi về hết đi.

– Mẫu thân!- Dương thị trừng mắt, không cam lòng nhìn lão thái thái, Từ thị đã lên tiếng nói không quản nữa, lão thái thái lại còn kêu Từ thị quản tiếp, còn bảo không cho tiền nữa, có phải già nên hồ đồ rồi không.
– Cô ngậm miệng lại cho ta.

Dương thị ở lại, những người khác về đi- Lão thái thái sắc mặt mệt mỏi, phất tay bảo mọi người giải tán.
Tô Linh lẫn trong đám người ra khỏi Phúc Thọ đường, cô đương nhiên biết lão thái thái tại sao giữ Dương thị lại, dù sao nếu không dỗ ngon dỗ ngọt một chút, nhị lão gia quậy lên bà cũng không đỡ nổi, có lẽ lấy tiền quan tài của mình ra rồi.
Cô hiểu lão thái thái, lão thái thái thương con là đúng, nhưng đại phòng cũng là con ruột bà, bà và Từ thị có căng thẳng, nhưng không có nghĩa bà sẽ để cho Tô phủ suy bại.

Cho nên vào lúc đó, cô mới viết một chữ “lui” xuống tay Từ thị.
Lấy lui làm tiến!
Đáng tiếc, mẹ chiều con hư!
Một người mẹ thiếu sự công bằng, càng khiến gia đình không yên, càng làm anh em bất hòa!
Lão thái thái không còn lựa chọn nào khác.
Lần này, Từ thị không xung đột chính diện với lão thái thái, nhưng lại toàn thắng, bà hẳn đã biết, tỏ ra yếu kém ở thời điểm thích hợp, có lẽ sẽ nhận được kết quả hoàn toàn trái ngược.

Bị quậy một trận, giờ đi học của các cô cũng gần đến, Từ thị miễn cho các cô đến thỉnh an mình, bảo các cô đi thẳng đến học đường, Tô Linh cam chịu, nhớ đến học chữ còn phải học nữ công liền bó toàn thân.
Tô Uyển Trí ngồi sau lưng Tô Linh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt suy tư.
Buổi sáng, ở Phúc Thọ viện Từ thị suýt nữa đã xung đột với lão thái thái, kết quả Tô Uyển Linh viết gì đó vào tay Từ thị, Từ thị lại như biến thành người khác, hiểu được yếu thế, đây không hề là tính cách của Từ thị, nhưng nếu nói là do Tô Uyển Linh, cô càng thêm hoài nghi, dù sao cá tính của Tô Uyển Linh có hơn chứ không kém cạnh Từ thị, tuy Từ thị ngang ngược, nhưng ít ra còn có tâm kế, còn Tô Uyển Linh lại là người cực kỳ ngu xuẩn.
Người trong phủ đều đồn rằng sau khi Tô Uyển Linh rơi xuống hồ liền biến thành người khác, chẳng lẽ còn trở nên thông minh hơn?
Tô Linh ngán ngẩm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có ánh mắt từ đâu nhìn chằm chằm cô, khiến cô lạnh dọc sống lưng, quay đầu lại, liền bắt gặp Tô Uyển Trí mặt mũi đang tràn đầy tính toán và ngoan độc đột nhiên biến thành ý cười dịu dàng:
– Tam tỷ tỷ, trước đó mấy hôm khi tỷ rơi xuống hồ, muội rất lo lắng, nhưng không khéo là lúc muội bị bệnh, nếu không phải sợ lây bệnh cho tỷ, muội thế nào cũng muốn đến thăm tỷ.
Tô Linh nhìn mặt cô, ngoài cười nhưng lòng không cười:
– Thật à?
– Đương nhiên là thật- Tô Uyển Trí bị cô nhìn đến căng thẳng, nhưng ngoài mặt bình tĩnh đáp- Muội làm sao dám lừa tỷ chứ.
Cô ả cười đến chân thành, nếu cô là Tô Uyển Linh thật, lúc này e rằng đã tin sái cổ rồi, sẽ chị chị em em thân mật với cô ả, đáng tiếc quá đi, Tô Uyển Trí là nhân vật do cô tạo ra, trong lòng Tô Uyển Trí nghĩ gì, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.
– Tiên sinh đến- Tiểu nha hoàn đứng bên ngoài cao giọng thông báo, Tô Linh ngồi thẳng người, không để ý tới Tô Uyển Trí nữa.
Tô Linh thiết kế việc học của chị em Tô gia rất nặng nề, cầm kỳ thi họa, thơ phú, nữ công đều phải học, mục đích chỉ là muốn lục nghệ của nữ tử Tô gia đủ cả, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân thể nghiệm quá trình này, càng không ngờ mỗi ngày đều bị nữ tiên sinh mắng thậm tệ.
Cô dù sao cũng là sinh viên loại ưu học hành gian khổ suốt hai mươi năm, đến nơi này lại trở thành học sinh cá biệt, thấy nữ tiên sinh xem chữ viết của cô đến giận run người, vứt lại một câu: “Gỗ mục không chạm trổ được”, suýt nữa phất tay bỏ đi, Tô Linh thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cô thậm chí không dám quay đầu lại, sợ Tô Uyển Trí không kịp thu hồi thần sắc đắc ý của ả, vậy thì xấu hổ lắm!
– Tô Uyển Linh, trở về chép phạt một trăm lần “Nữ giới”, lúc nào chữ viết dễ nhìn rồi, hẳn đến học tiết của ta.
Một… một trăm lần?

Tô Linh cảm thấy nữ tiên sinh nếu có râu, có lẽ đã bay lên trời rồi.
Cô cầm lấy chữ của mình xem thoáng qua, ừ… bản thân cũng nhìn không nổi.
Hết cách, hồi nhỏ còn đi học, cô không hề có hứng thú với cầm kỳ thi họa, ngược lại rất hứng thú với đánh đấm, thế là ba mẹ cô liền chiều theo, báo danh cho cô vào lớp võ thuật.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không biết gì, cô biết thổi sáo, bởi vì mê mẩn nam chính trong mấy bộ phim truyền hình, cô phấn khởi đi mua sáo, kết quả luyện một thời gian thì phát hiện nhân vật trong phim thổi sáo đẹp tuyệt, nhưng thổi ở ngoài đời, hoàn toàn không đẹp, hàm phồng lên, mặt mũi không quá dữ tợn là tốt rồi, đây chính là nguyên do vì sao các cô nương cổ đại hay học đàn.
Cho nên nữ tiên sinh dạy những môn này, cô hoàn toàn chẳng biết gì, viết chữ bằng bút lông cũng không biết, chỉ có thể xem là một người mù chữ.
Không được không được, cô không phải Tô Uyển Linh thật, cô là Tô Linh mà, mục đích của cô là muốn công chiếm Boss Sở Bạch, tại sao lại phải lãng phí thời gian ở đây học hành, bị những người này khinh khi, lòng tự trọng bị đả kích, khiến cho cô có chút suy sụp.
Học xong, Tô Linh là người đầu tiên thu dọn đồ đạc rời khỏi học đường, không cho Tô Uyển Trí có bất cứ cơ hội nào chế nhạo mình.
Trở về phòng, cô liền đóng cửa không ra ngoài, tập trung suy nghĩ cách ứng phó với tình trạng khốn khó trước mắt.
Từ thị nghe nói chuyện trong học đường, vốn định trách phạt cô, nhưng cô nhất định không chịu mở cửa, cho rằng cô là vì ngày mùa đông rơi xuống nước vẫn chưa khỏi bệnh, cho nên mới không bằng lúc trước, lại chịu quở trách cả ngày ở học đường, mất mặt, giọng nói liền dịu dàng không ít:
– Linh nhi, chắc do rơi xuống hồ còn chưa khỏi bệnh, tổn thương đầu óc, không sao đâu, mẹ đi tìm đại phu tốt nhất cho con, nhất định có thể trị khỏi, con đừng lo lâu quá, mau mở cửa ra.
Tô Linh bị làm ồn đến không nghĩ gì được, nhủ thầm, cái gì mà tổn thương đầu óc, sao không nói thẳng ra là bị sốt đến ngu người?
Khoan đã, chưa dứt bệnh!
Có rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận