Cẩm y lãnh diện thế vô song*, nếu cười một tiếng, nguyện vì đời này luân hồi lần nữa.
*Cẩm y lãnh diện thế vô song: Ý tả một người nam mặc áo gấm, hoặc có thể là cẩm y vệ gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp có một không hai.
Sở Bạch thân là thế tử của phủ Trấn Nam Hầu có danh tiếng tốt, nữ tử gặp qua hắn đều cảm mến.
Một nhân vật thuần khiết như mây không nhiễm bụi trần này, cuối cùng lưu lạc làm “trai bao” của công chúa, người kiêu ngạo đầy sức chịu đựng như vậy, lại suy bại thành bùn bị ép thành bụi, làm độc giả thương tiếc, đau lòng.
Tô Linh thừa nhận cô cố tình viết thảm như vậy, cô của trước kia, là một cái máy gõ chữ không có tình cảm.
Khi cô kéo tay Tô lão thái thái chạy vào Tương viện, nhìn thấy Sở Bạch bị đánh đến không còn hình người, từ phía sau lưng kéo dài xuống bắp chân máu me đầm đìa, áo trắng bị nhuộm đỏ cả một mảng lớn, hắn ghé vào trên ghế đẩu, sắc mặt nhợt nhạt, lại cắn răng không để phát ra bất kỳ một âm thanh nào, ánh mắt hung tàn nhìn tất cả mọi người, khi ánh mắt ấy kia đảo qua Tô Linh, cô không khỏi đánh cái rùng mình.
Cô bỗng nhiên có thể hiểu được các độc giả tại sao lại đau lòng hắn như vậy, một nhân vật không nhiễm bụi trần, lại phải chịu nỗi khổ đau đớn nhất thế gian.
Cô tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi.
May quá, vẫn chưa quá muộn.
– Từ thị, cô đang làm gì? Sở Bạch tốt xấu cũng là trước khi lâm chung, Tĩnh Ngọc giao cho ta chiếu cố, bây giờ cô lại phạt đòn nó trước mặt mọi người, nghe nói còn muốn đuổi nó ra khỏi phủ, có phải không để bà già này vào mắt đúng không- Lão thái thái nặng nề nện quải trượng xuống, mặt đá xanh phát ra tiếng vang khô khốc.
Từ thị thấy lão thái thái đến, liếc mắt nhìn sang Tô Linh đứng bên cạnh bà, sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh hành lễ với lão thái thái, mới nói:
– Mẫu thân, không phải con cố tình không nể mặt mẫu thân, tên tiểu tử này đúng là vong ơn phụ nghĩa, Tô gia chúng ta cho nó ăn nó uống, nó không cảm ơn thì thôi đi, Linh nhi té xuống hồ, vậy mà nó thấy chết không cứu, mẫu thân nói xem, loại này sao con có thể tha cho nó.
Lão thái thái vơi cơn giận hơn, ánh mắt hoài nghi nhìn Sở Bạch, lại quay đầu hỏi Tô Linh:
– Mẫu thân con nói có thật không?
Tô Linh đã sớm nghĩ xong lời giải thích, mặt vô tội nói:
– Mẫu thân đang nói gì vậy? Cái gì thấy chết không cứu, hôm Linh nhi rơi xuống hồ, không hề nhìn thấy biểu ca Sở Bạch mà.
– Linh nhi, con uống nhầm thuốc gì vậy, hai nha hoàn bên cạnh con nói lúc ấy tên lang sói này ở cách đó không xa, sao con lại bảo vệ cho nó- Từ thị sắc mặt khó coi, giọng hỏi cô mang đầy chất vấn.
Tô Linh sợ bà hoài nghi, cũng biết nếu như cứ một mực bảo vệ Sở Bạch sẽ khiến mọi người nghi ngờ, đành ấm ức nói:
– Con gái chỉ là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ mẹ không tin con.
– Từ thị, con gái ruột của cô mà cô còn không tin, đi tin hai đứa nha hoàn, cô còn nói không phải cố tình làm bà già này khó xử đi, có phải bởi vì ta đồng ý cho mấy mẹ con Hồ di nương vào phủ, nên cô lòng mang bất mãn, nói cho cùng cô cũng là vợ cả, lại có cáo mệnh Thượng Thư phu nhân trên người, sao chút lòng bao dung cũng không có, Ngũ nha đầu và Anh nhi dù sao cũng là huyết mạch của Từ gia, ta làm sao không cho chúng nhận tổ quy tông chứ- Lão thái thái nổi giận, trước mặt mọi ngưới nói ra mấy lời này, xem như là không cho Từ thị mặt mũi.
Trên mặt Từ thị đầy khó xử, nhưng lại không dám cãi lão thái thái, lại sợ bà nói ra mấy lời khó nghe hơn nữa, khiến chủ mẫu đương gia là mình mất hết thể diện, chỉ có thể tức giận nói:
– Mẫu thân đang nói gì vậy, con dâu làm sao lòng mang bất mãn được.
Đã giải thích rõ ràng rồi, là Sở Bạch thấy chết không cứu, không cần cần phạt ư, người đâu, đưa biểu thiếu gia về phòng, tìm đại phu đến trị cho nó.
– Dạ- Hai phủ vệ tiến lên, đỡ Sở Bạch dậy.
Hắn đứng không vững, gần như là bị kéo đi, từ đầu đến cuối, mặt hắn không chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lẽo như băng, có khuất nhục, có không cam lòng, có căm hận, nhưng chỉ vỏn vẹn một cái chớp mắt liền biến mất hầu như không còn, gần như không ai phát hiện, ngoại trừ Tô Linh.
Chỉ có cô biết, hiện tại Sở Bạch như con sói bị tách đàn, không còn hàm răng bén nhọn, một khi cho hắn môtị xíu cơ hội, hắn liền có thể trang bị thực lực của mình rồi phản công, hung hăng cắn lên cổ kẻ địch, dùng máu tươi hiến tế cho những khuất nhục hắn đã chịu trong quá khứ.
Tô Linh rất muốn đi cùng, nhưng lão thái thái và Từ thị đều ở đó, cô không thể trực tiếp bỏ đi như vậy, đành nói với lão thái thái:
– Tổ mẫu, nơi này gió lớn, Linh nhi đưa bà về phòng nha.
– Nha đầu nhà ngươi, nhặt về cái mạng trái lại hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn mẫu thân con đó.
Tô Linh ngượng ngùng cười, quay đầu liền trông thấy sắc mặt Từ thị càng thêm khó coi, biết lần này vì cứu Sở Bạch, nhất định đã đắc tội với Từ thị rồi.
Nhưng mà cô không để tâm, đắc tội với Từ thị tốt hơn so với đắc tội Sở Bạch, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của Tô Uyển Linh, dù tức giận thế nào, thì người mẹ cũng sẽ không so đo quá nhiều với con gái, không giống người kia, chính là muốn mạng người khác.
– Người đâu, kéo hai nha đầu miệng lưỡi vu cáo chủ tử ra ngoài bán đi- Từ thị vô cùng tức giận, không thể tính sổ với con gái mình, đành trút giận lên người hầu.
Hạ Vũ và Hạ Tuyết đang dưỡng thương trong phòng chờ tin tức, cha mẹ của hai cô thì chờ ở phía dưới, nghe tin con gái bị bán đi, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha:
– Phu nhân tha mạng, nể tình hai đứa còn nhỏ, phu nhân cho chúng một cơ hội đi.
– Đúng vậy đó phu nhân, nể tình lão nô hầu hạ người nhiều năm tận tâm tận lực như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, người hãy bỏ qua cho chúng đi mà.
– Người nào cầu xin, thì bán luôn ra ngoài- Từ thị phất tay áo, nổi giận đùng đùng quay người trở vào phòng.
Ông bà Hạ thấy Từ thị tàn nhẫn quyết tuyệt như vậy, biết bà uy nghiêm không thể mạo phạm, không dám cầu xin thêm.
Dù sao hai người họ ngoại trừ Hạ Vũ Hạ Tuyết, còn có hai đứa con trai và hai đứa con gái khác, giờ nếu cả nhà cùng bị liên lụy, thời gian sắp tới càng khó sống, dứt khoát ngậm miệng, ai bảo hai nha đầu chết tiệt kia không vâng lời, nhất định đòi cáo trạng, tam tiểu thư nếu thật sự muốn đối phó với biểu thiếu gia, còn cần hai đứa nó nhiều chuyện hay sao.
Chắc tam tiểu thư nghĩ thông suốt rồi, hai người họ cuối cùng vẫn có hôn ước với nhau, biểu thiếu gia mặc dù gia cảnh sa sút, nhưng lại tuấn tú lịch thiệp, dung mạo đó tìm khắp kinh đô không có mấy ai vượt qua, hai chúng nó cả ngày ở chỗ tam tiểu thư, vậy mà chút mắt nhìn người đó cũng không có, bị bán đi là đáng lắm, còn suýt nữa liên lụy cả nhà.
Cúi đầu xuống, thấy vợ ông vẫn còn đang gào khóc liền quát:
– Khóc gì mà khóc, là tụi nó tự làm tự chịu, xuống điền trang có gì không tốt, không phải chỉ khổ cực chút thôi sao, nhất định làm lớn chuyện lên, lần này hay rồi, suýt nữa liên lụy cả nhà, đúng là xui xẻo, đều do bà dạy dỗ con gái giỏi quá, còn có thể diện ở đây khóc lóc à, về nhà.
Tô Linh đưa lão thái thái về Phúc Thọ viện, lập tức viện cớ bận rộn xin về, ra đến bên ngoài, mới nhớ cô hoàn toàn không biết Sở Bạch đang ở đâu.
Tuy Tô phủ rộng lớn này là do cô viết ra, nhưng thật sự rơi vào trong đây, mới biết được phủ Thượng Thư mình tiện tay viết ra rộng lớn đến không tưởng tượng nổi, đi bên trong như mê cung, hoàn toàn không phân biệt được đông-tây-nam-bắc, lại thêm cô vốn mù đường, lớn tầm này rồi mà ra đường không biết phân biệt xung quanh.
– Xuân Vũ, em sang Ngô Đồng uyển của biểu ca nhìn một cái, xem có gì cần hỗ trợ không, nói với đại phu, bất luận thế nào cũng phải dùng thuốc tốt nhất, chữa khỏi cho biểu ca, biết không?- Tô Linh móc ra vài thỏi bạc vụn bỏ vào tay cô, dặn cô đi nhanh lên, tuyệt đối đừng nấn ná nữa.
Xuân Vũ ở trong phủ cũng được vài năm, một mực nghe nói tam tiểu thư không hề thích biểu ca có hôn ước với mình, không chỉ ép người ta phải từ hôn, còn trăm phương ngàn kế làm nhục hắn, hôm nay bỗng nhiêu nghe thấy tam tiểu thư quan tâm đến biểu thiếu gia, lập tức không kịp phản ứng.
– Còn thất thần ở đó làm gì, em đi nhanh đi, nếu chậm trễ, đại phu đi mất, xem ta đánh em thế nào- Tô Linh làm ra vẻ hung thần nói.
Xuân Vũ giật mình, đây quả nhiên vẫn là tam tiểu thư kiêu căng, hống hách, tàn nhẫn kia.
– Nô tì đi ngay.
Thấy Xuân Vũ xoay người chạy như thỏ, Tô Linh tranh thủ bám theo sau, khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến Ngô Đồng uyển của Sở Bạch.