Ăn cơm xong, Tô Linh chủ động giúp Xuân Vũ dọn dẹp bát đũa, làm Xuân Vũ sợ hết hồn, cô đành ngồi xuống, hưởng thụ đãi ngộ tiểu thư nhà quan vênh mặt hất hàm sai khiến:
– Dọn dẹp xong để sang một bên đi, em biết nhóm lửa không?
– Nô tỳ biết- Xuân Vũ gật đầu.
– Được, vậy em đến phòng bếp nhóm lửa nấu nước pha trà cho biểu thiếu gia đi, rồi sắc thuốc cho biểu thiếu gia uống.
Xuân Vũ nghe vậy lập tức cầm thuốc đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mỗi Sở Bạch và cô.
Sở Bạch ăn cơm xong không muốn đi ngủ, kêu cô cầm quyển sách đến cho hắn đọc, cô nghe lời, tiện tay cầm một quyển ngay trên bàn, bìa sách có hơi cũ, nhưng ngay cả một nếp gấp cũng không có, nhìn ra được bình thường chủ nhân quyển sách rất yêu quý nó.
Sở Bạch đọc sách, cô rảnh rỗi không có chuyện làm, lại cảm thấy bầu không khí giữa cả hai yên tĩnh quá thì có chút kỳ quái, thế là cô đứng lên, nói:
– Muội đi xem Xuân Vũ nhóm lửa.
Sau đó chạy biến đi như một làn khói.
Sở Bạch nhìn theo bóng lưng cô, không lên tiếng.
Tô Linh ra ngoài, trông thấy bàn đá mẻ góc, nhớ đến rõ ràng cô đã dặn quản gia đến tu sửa rồi, sao lại không có động tĩnh vậy.
– Xuân Vũ, em đi tìm Tô quản gia chưa?
– Dạ rồi, nhưng Tô quản gia nói ông ấy không quyết định được, tất cả ăn mặc chi tiêu trong phủ đều do phu nhận định đoạt.
Xem ra Sở Bạch thân phận thấp kém, Tô quản gia có lẽ không muốn dây vào, hoặc không muốn làm, phải hỏi ý chủ, mới đẩy chuyện này lên người Từ thị.
Đang nghĩ ngợi có nên đến tìm Từ thị van nài không, Xuân Hi chầm chậm bước tới, khom người nói:
– Tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư qua đó một chuyến.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
– Có chuyện gì?- Tô Linh đoán được đại khái nguyên nhân Từ thị mời cô qua, nhưng vẫn hỏi dò.
Xuân Hi lắc đầu nói không biết.
– Vậy ta đi, em ở lại Ngô Đồng Uyển hầu hạ biểu thiếu gia, nhớ tuyệt đối không được thất lễ, nếu không thì cẩn thận da em đó- Tô Linh phát hiện bản lĩnh đe dọa người khác của cô ngày càng thành thục, nhưng có vết xe đỗ của Hạ Vũ rồi, cô không dám sơ suất nữa, tránh để mấy tiểu nha đầu không biết sống chết này đẩy xuống vực thẳm.
– Dạ- Xuân Hi rùng mình đáp.
Khi Tô Linh đến Đông viện, Từ thị vừa mới dùng cơm xong, đang bảo người hầu dọn bàn, thấy cô bước vào, vô thức mỉm cười rồi chợt nhớ tới cái gì đó, nụ cười trên mặt liền biến mất.
– Mẫu thân- Tô Linh ngoan ngoãn hành lễ.
Từ thị chậm rãi bưng chén trà lên uống, nghe vậy cũng không nhìn cô, giọng nói vô cùng lãnh đạm:
– Nghe nói hôm nay Ngô Đồng uyển gặp hỏa hoạn, chuyện là thế nào?
– Đã dập rồi, cũng không có cháy vật gì- Tô Linh biết đây là cách hỏi khác của Từ thị xem có phải cô đến Ngô Đồng uyển hay không.
Nắp trà trong tay Từ thị khép lại, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người cô:
– Linh nhi, đột nhiên tại sao con lại thân thiết với thằng con hoang đó quá vậy, chuyện hôm nay, con tốt nhất phải cho ta một lời giải thích rõ ràng, tại sao con phải giúp lão thái thái làm mẫu thân khó xử?
Tô Linh thấy dáng vẻ của bà chắc đang tức giận, quá khứ trong phủ Thượng Thư rộng lớn này, ngoại trừ Tô Hoài Viễn và lão thái thái, ai ai cũng kính sợ bà, chưa từng mất mặt như ngày hôm nay, lại còn bởi vì con gái ruột của mình.
– Mẫu thân, nữ nhi làm vậy cũng là vì người mà- Thấy ánh mắt Từ thị nhìn sang, cô vẫn trấn tĩnh nói tiếp- Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, phụ thân đã lâu không đến chỗ người.
Người rõ ràng là vì thanh danh của phủ Thượng thư, nhưng phụ thân lại bị Hồ di nương mê hoặc, hiểu lầm người, khiến người nhận hết ấm ức, lão thái thái lại vì người quá mức nuông chiều con gái, nên có thành kiến với người, từ đó trở đi, ngược lại khiến Hồ di nương được lợi.
Tô Linh giương mắt, thấy sắc mặt Từ thị hơi thả lỏng, nói tiếp:
– Tổ mẫu ban đầu đặt nặng việc phân chia chính thứ, lại đối xử với Ngũ muội muội còn tốt hơn cả cháu ruột là con, không phải bởi vì Tô Uyển Trí biết lấy lòng tổ mẫu hơn con, trước kia nữ nhi chỉ là không muốn làm, chứ không phải thua kém Tô Uyển Trí kia, nghĩ đến còn vì vậy mà liên lụy mẫu thân, nữ nhi cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Từ thị nghe nữ nhi nói vậy, cảm thấy rốt cuộc con gái cũng trưởng thành rồi, biết mẫu thân khó xử, nhưng bà cũng chẳng phải nữ nhân vô tri, dựa vào mấy câu nói lọt tai của con gái mà vội tin theo.
Từ sau khi Tổ Uyển Linh tỉnh dậy, thái độ đối với tên tiểu tử ở Ngô Đồng uyển kia quả thực long trời lở đất, hồi trước thì tránh như tránh tà, gây khó dễ cho người ta, bây giờ lại che chở cho hắn, thái độ trước sau y như hai người.
– Linh nhi, con kể chi tiết với mẫu thân xem, có phải con hối hận muốn từ hôn rồi?
Biết Từ thị hiểu lầm, vội vàng đáp:
– Mẫu thân, nữ nhi lần này đi qua quỷ môn quan một lần, thấy được chuyện tương lai.
– Chuyện tương lai gì?- Từ thị hoài nghi.
Tô Linh nghĩ ngợi, sắp xếp lại ngôn từ, nhỏ giọng nói:
– Phụ thân và tỷ tỷ lại có chủ ý muốn Bát hoàng tử vào làm chủ Đông cung?
Từ thị nghe vậy kinh hãi, mau kêu bọn hạ nhân lui ra ngoài, cũng bảo Nguyệt Mai đi ra sau cùng đóng cửa lại.
– Sao con biết được?- Việc này vẫn còn trong mưu tính, người biết rất ít, bà lại càng chưa từng đề cập trước mặt cô, Linh nhi sao lại biết được?
– Mẫu thân, chẳng phải con đã nói, con thấy được tương lai sao- Tô Linh không muốn nói thật, nhưng muốn để Từ thị và lão thái thái tin tưởng, thì nhất định phải nói ra chút gì khiến họ tin phục mới được.
Từ thị nhíu mày, khẩn trương vò khăn tay, bán tín bán nghi:
– Vậy con thấy gì?
– Con thấy tình hình vô vọng, máu chảy thành sông, thấy Thái hậu cố tình để mặc con từ hôn, nhìn biểu ca bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư, sau đó chết dưới đao của hắc y nhân, Thái hậu nương nương nhân lúc này mượn cớ, Ngự Sử vạch tội, Hoàng thượng ra lệnh tra rõ, kéo theo một loạt vụ án cũ bị lôi ra, có liên quan đến bản án của Nguyên Phi-Tô Linh từ từ nói đến đây, mắt quan sát Từ thị, quả nhiên bà nghe tới hai chữ Nguyên Phi, biến sắc.
– Con gái à, con còn nhìn thấy gì nữa?- Từ thị hoảng hốt chụp lấy bả vai cô.
Tô Linh cảm thấy nói đến đây cũng đủ lắm rồi, liền dừng lại, ra vẻ không nhớ nổi:
– Con không nhớ rõ, con chỉ nhớ chết rất nhiều người, phụ thân hình như bị tống giam, chúng ta cũng đều bị nhốt, tỷ tỷ thì bị biếm vào lãnh cung, mẫu thân, Nguyên Phi kia là người thế nào? Tại sao Hoàng thượng lại thịnh nộ như vậy, chẳng phải Hoàng thượng rất thích tỷ tỷ sao?
Tay Từ thị run nhè nhè, sự tình năm đó, không ai biết cả.
Chẳng lẽ thật sự Linh nhi có duyên kỳ ngộ? Nếu không phải vậy, việc tuyệt mật như thế sao con bé lại biết được, dù sao Nguyên Phi này, chính là điều cấm kị của hoàng thất nước Lê, người của năm đó hoàn toàn không hề biết sự tồn tại của con người này.
– Linh nhi, con đã kể chuyện này cho lão thái thái biết chưa?- Từ thị rất lo lắng.
– Chưa- Tô Linh lắc đầu- Tổ mẫu không thích Linh nhi, sợ nói ra tổ mẫu không tin con, cho nên con nói con bị rơi xuống hồ gặp được hồn ma của cô cô, cô cô muốn sau khi con tỉnh lại, phải đối xử tốt với biểu ca, tổ mẫu liền tin, còn nói sau này sẽ đối đãi tốt với biểu ca hơn, nói người chọn cho biểu ca vài người hầu lanh lợi, tu sửa lại nơi ở hoang tàn của huynh ấy, mẫu thân, có phải con nên nói thật với tổ mẫu không?
Từ thị vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay cô:
– Không, Linh nhi làm tốt lắm, chuyện này, con tuyệt đối không được nói với ai, Nguyên Phi kia, tuyệt đối không được nhắc đến, biết chưa?
Tô Linh vẻ mặt ngây thơ, ngoan ngoãn gật đầu.
– Vậy chuyện phái người đến nội viện của biểu ca lo liệu?- Tô Linh cẩn thận từng chút một, bởi vì mấy câu nói đó là cô tự bịa ra, lão thái thái không hề nói chuyện này.
Cũng may Từ thị vì chuyện Nguyên Phi quá thất kinh, phiền loạn không có hoài nghi gì, nói:
– Đó chẳng phải chuyện lớn gì, coi như cho lão thái thái cái ơn vậy, chỉ mong lòng bà ấy đừng có thiên vị là được.
Đông Hương, cầm thẻ bài của ta đi tìm Từ quản gia.
Đông Hương chậm rãi bước tới, nhận lấy thẻ bài trong tay Từ thị, Tô Linh hớn hở ra mặt:
– Mẫu thân, con nhà Xuân quản sự vẫn chưa được phân công công việc, Xuân Hi làm việc đắc lực, đến xin con, nhờ con tìm một công việc cho đệ đệ của em ấy.
– Cũng không phải không được, nó muốn đến đó thì để nó đi đi.
Con trở về đi, mẫu thân thấy hơi mệt- Trong đầu Từ thị đều là lời nói của Tô Linh, đã sớm quên mất mục đích gọi Tô Linh đến.
Tô Linh cũng không đi vội, chờ Đông hương cầm lệnh bài đi, xác định không gọi về, cô mới từ từ nói:
– Mẫu thân, nữ nhi càng nghĩ, càng thấy hôn sự này tuyệt đối không thể từ.
Không chỉ không thể từ, chúng ta còn phải đối xử tốt với biểu ca hơn.