– Mẫu thân, Uyển Trí rốt cuộc có lỗi lầm gì mà người tức giận quá mức như vậy?- Tô Hoài Viễn vội vã chạy đến, mắt thấy con gái nhỏ đáng yêu của ông quỳ dưới đất, đau lòng không thôi, ngước lên lại thấy Tô Uyển Linh ngồi cạnh lão thái thái, lập tức nhíu mày.
Trong bản gốc, phủ Thượng thi không sống sót bao lâu, Tô Uyển Linh càng không có thứ hạng trong mười nữ nhân vai thứ, chỉ có thể là nữ xứng chốt thí mà thôi, quan hệ giữa Tô Uyển Linh và Tô Hoài Viễn cũng chỉ nói qua sơ lược, đại khái chính là Tô Hoài Viễn cảm thấy đứa con gái này không được tích sự gì, còn ngang ngược càn quấy, một đứa ít học, nên không hề thích nó.
Nhưng khi Tô Linh nhìn thấy Tô Hoài Viễn đối dãi khác biệt với hai người con gái, trong lòng lại có chút xót xa.
Cùng là con, khác biệt sao lại lớn như thế.
Tô Hoài Viễn thấy cảnh tượng này, liền nghĩ là cô hãm hại con gái bảo bối Tô Uyển Trí của ông mà thôi, trong mắt có ý trách móc, cũng có ý chất vấn, Tô Linh không sợ ông, đương nhiên chẳng thèm quan tâm ông.
Tô Hoài Viễn nhíu mày chặt hơn.
Tam nha đầu này càng lúc càng không ra gì, quá khứ tuy không có tiền đồ, thường xuyên gây họa, mặc dù có Thục phi nương nương và Từ thị che chở nó, nhưng khi thấy người phụ thân này liền bị dọa đến run lẩy bẩy, mà bây giờ, nó chẳng đếm xỉa câu hỏi của ông, thậm chí trong ánh mắt trong veo ấy còn chất chứa tia cười cợt.
Nó là có ý gì?
Ai cho nó lá gan này? Uyển Trí chỉ tốt bụng mang cho nó một bức tranh, nó không biết ơn thì thôi, còn đi cáo trạng với lão thái thái, đúng là ngày càng không ra thể thống gì, ngày càng không biết máu mủ tình thân.
Đứa nghiệp chướng này! Đúng là tức chết ông! Vừa mới bị người ta từ hôn, nó còn không biết kiểm điểm, chẳng biết xấu hổ, chẳng có chút khí chất tiểu thư đích xuất phủ Thượng thư nào.
Hồ di nương dẫn theo Đan Quế đứng chờ ở hoa viên, cuối cùng cũng gặp được lão gia, thấy lão gia không hiểu chuyện gì, nghĩ đến người của lão thái thái chưa thông báo, thế là đổi trắng thay đen khóc lóc kể lể một trận, lão gia luôn thương bà tin bà, đương nhiên tin tưởng, nổi giận đùng đùng dẫn bà xông vào Phúc Thọ viện.
Bà đi theo sau lưng lão gia, trông thấy nữ nhi mình quỳ trên đất run rẩy, liền biết nữ nhi không chịu nổi, may mà bà tới kịp.
– Hoài Viễn, bình thường con che chở mẹ con chúng cũng thôi đi, chuyện lần này không thể xem thường, con có biết nó đưa đồ gì cho Linh nhi không?- Tô Hoài Viễn sủng ái Hồ di nương, lão thái thái biết, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì Hồ di nương sanh con trai Anh Ca cho Tô Hoài Viễn.
Chính thất Từ thị mặc dù sinh hai con gái, dù có tiền đồ, không có con trai thì không được, con trai vẫn là gốc rễ gia truyền.
Nhưng chuyện này đâu thể xem thường, Tô Uyển Trí dụng tâm hiểm ác, nếu bức họa này thật sự xuất hiện trên thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, e rằng trên dưới phủ Thượng thư đều bị liên lụy, Thục phi nương nương lúc đầu chỉ có Thái hậu và Thần quý phi là kẻ địch trong cung, bức họa này một khi dâng lên, toàn bộ hậu cung đều sẽ đối địch với nàng, Tô Uyển Trí đến cùng là do một nữ nhân con nhà nghèo xuất thân thợ tỉa hoa dạy ra thôi, kiến thức vẫn còn rất nông cạn, chuyện như vậy cũng dám làm, nếu không trừng phạt, Tô gia sớm muộn gì cũng bại trong tay hai mẹ con chúng.
– Vũ Nhu nói với con, chỉ là một bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ, hai người họ chẳng qua ở mãi trong phủ, không biết điều cấm kỵ của quý nhân trong cung, mẫu thân làm gì nổi giận lớn như vậy, nếu người đã phát hiện, đem đồ vật đi hủy là được, Uyển Trí là có ý tốt, sao người lại chất vấn nó như thế?- Tô Hoài Viễn nghe thấy Hồ di nương nói mình bảo Uyển Trí đưa cho Tam nha đầu một bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ, không biết Tam nha đầu nói gì trước mặt lão thái thái, lão thái thái liền hung hăng sai người đưa Uyển Trí đến Phúc Thọ viện.
Hồ di nương không biết thế nào, nhưng ông lại biết làm sao.
Cấm kỵ trong cung ông rất rõ, trong bức Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ này, có tướng mạo như Quan Âm Tống Tử, đây tuyệt đối không thể xuất hiện.
Linh nhi này đã sớm biết mánh khóe trong bức họa, tại sao không trực tiếp vạch trần, mà còn mang đến cho lão phu nhân, tuổi còn nhỏ, tâm cơ thâm trầm như thế rồi.
Tô Hoài Viễn nhìn Tô Uyển Linh, càng nhìn càng chán ghét.
– Tô Uyển Linh, ngươi quỳ xuống cho ta, tuổi còn nhỏ mà đã hãm hại muội muội rồi, ngươi có biết tội ngươi chưa?
Trên mặt Tô Linh như hiện lên đầy dấu chấm hỏi, Thượng thư đại nhân, chuyện đến nước này ông còn che chở cho hai mẹ con họ à, với trí tuệ này của ông làm sao mà leo lên được chức Thượng thư vậy?
À, ta đã quên, là hãm hại người khác để lập công.
Tô Linh cười lạnh, không sợ cũng không quỳ:
– Nữ nhi chẳng biết mình có tội gì.
– Đúng là ngày càng hỗn xược, chẳng lẽ không ai dạy ngươi, lệnh phụ mẫu không thể trái, đừng nói ngươi đang phạm lỗi, cho dù không phạm phải sai lầm gì, ta là phụ thân ngươi, bắt ngươi quỳ thì ngươi phải quỳ- Tô Hoài Viễn thấy cô không nhúc nhích, giận đến dựng râu trừng mắt.
– Nếu phụ thân không đổ oan cho con, bắt con quỳ thì cũng được, nhưng người rõ ràng thiên vị muội muội, vậy con tuyệt đối không thể quỳ- Tô Linh đứng lên, quỳ xuống trước mặt lão thái thái, oan ức nói- Linh nhi xin tổ mẫu làm chủ.
Lão thái thái biết rõ ngọn ngành, nghe vậy liền vỗ đầu Tô Uyển Linh, an ủi:
– Cháu ngoan, đừng sợ, có tổ mẫu ở đây.
– Mẫu thân, sao người lại bảo vệ nó, đứa nhỏ này lúc nào cũng càn quấy, sao người lại tin tưởng nó?- Tô Hoài Viễn không hiểu, lão thái thái luôn không thích Tô Uyển Linh kia mà? Hôm nay sao lại quyết tâm làm chủ cho nó?
Tô Linh cúi đầu, trợn mắt toàn là tròng trắng, may mà cô không phải Tô Uyển Linh thật sự, nếu không, bị phụ thân mình đối xử như thế, trái tim cô sẽ nguội lạnh đến mức độ nào?
– Bởi vì đứa nhỏ này hoàn toàn không có tâm kế, nhận được bức Quan Âm cầu phúc đồ này, liền muốn lấy ra cho ta xem cùng, là bởi vì ta nhiều chuyện, hỏi xuất xứ của bức họa, nó mới nói ta nghe, bằng không đợi đến khi bức họa xuất hiện trong cung, hết thảy đã trễ rồi.
Hoài Viễn, con tỉnh táo lại cho ta, Hồ di nương nếu thật sự không biết cấm kỵ trong cung, tại sao đoán một cái liền biết ta vì bức họa này mà đưa Uyển Trí đi? Còn cố tình cản con, rõ ràng đã biết trước sự tình, mới làm bộ đáng thương lừa gạt con- Lão thái thái càng nói càng tức, thấy Tô Uyển Trí ngồi bên cạnh Hồ di nương, giận không chỗ trút- Ai cho ngươi đến đây? Đồ phụ nhân lòng dạ hiểm độc, Uyển Trí là đứa trẻ thông tuệ cỡ nào mà ngươi lại dạy nó thành ra như thế? Hãm hại tỷ muội, hãm hại Tô gia, biện pháp ác độc như vậy cũng nghĩ ra được, thì ngươi còn gì không dám làm?
Tô Hoài Viễn bị mấy câu nói của lão thái thái làm cho thanh tỉnh, mới rồi ông gấp gáp đến váng đầu, nhất thời chưa nghĩ được gì, Hồ di nương cố tình đứng đợi ở hoa viên ông phải đi qua, đi đến nói không biết chuyện gì, nhưng mở đầu câu chuyện liền nói đến bức họa kia, nếu thật sự không biết chuyện gì, sao lại liên tưởng được tới bức họa, rõ ràng trong lòng có mờ ám.
Hồ di nương biết lão thái thái nổi giận thật sự, không dám cãi lại, chỉ nắm lấy tay áo bào của Tô Hoài Viễn khóc đến thê lương:
– Lão gia, mẹ con thiếp thật không biết cấm kỵ trong cung gì hết, người phải tin tưởng Nhu Nhi!
Tô Hoài Viễn một phen giật lại tay áo, căm hận nói:
– Nàng muốn ta phải tin ngươi thế nào? Nàng luôn thông minh, biết rõ đương kim Thái hậu và Hoàng hậu không con, dù suy đoán cũng có thể đoán được vài phần, vậy mà nàng nói nàng không biết? Nàng là ác phụ, bản thân lòng dạ nhỏ mọn thì thôi đi, còn dạy hư Uyển Trí, nàng đúng là chết muôn lần cũng không hết tội.
.