– Hoàng huynh, huynh nhìn muội làm gì, không phải nói để hoàng muội hô ngừng à, ôi, trùng hợp vậy sao, vừa vặn rơi vào tay Tô gia Tam cô nương, xem ra hôm nay mọi người có phúc được xem rồi- Trưởng công chúa Văn Xương hiếm khi cười ôn òa như thế- Tô tam cô nương, mời.
Xem ra không trốn được rồi, Tô Linh quay đầu, lập tức bắt gặp nụ cười đắc ý chưa kịp thu lại của Tô Uyển Trí, thấy cô ngoảnh lại, Tô Uyển Trí vội nói:
– Tỷ tỷ, muội cũng rất mong chờ.
Tô Linh nhìn vẻ đắc ý trên mặt nàng ta, chậm rãi đứng lên:
– Muội cho rằng mua chuộc nha hoàn bên cạnh ta, học lén vũ đạo của ta, liền khiến ta xấu mặt trên cung yến à? Không biết muội muội có từng nghe qua một câu, chưa đến cuối cùng, thắng bại chưa định, muội có phải vui mừng quá sớm rồi không?
Nụ cười trên mặt Tô Uyển Trí đông cứng lại, nhíu mày thật chặt:
– Tỷ có ý gì?
Chẳng lẽ ả còn có chiêu gì đó?
Không thể nào, ba ngày này ả một mực luyện vũ đạo này, hoàn toàn không có thời gian luyện tiết mục khác.
Thế nhưng trông ả bình tĩnh như thế, hiển nhiên là có mờ ám rồi.
Tô Linh cho nàng ta nụ cười cao thâm bí hiểm, quay đầu, cung kính thi lễ:
– Người đời đều biết, tiểu nữ lục nghệ không tinh, nhưng nhân dịp mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, trưởng công chúa lại có nhã hứng đến vậy, tiểu nữ liền to gan thử một lần, nhưng mà trước khi biểu diễn, tiểu nữ có một thỉnh cầu.
– Hửm, ngươi có thỉnh cầu gì?- Hoàng đế hỏi.
– Tiểu nữ cần một vị nhạc công trong cung hỗ trợ.
– Nhạc công trong cung chưa từng gặp ngươi, dù muốn giúp ngươi, nhưng trong thời gian ngắn cũng khó kết hợp ăn ý, ngươi thật sự vẫn cần họ hỗ trợ à?- Hoàng thượng không hiểu lắm, không biết cô muốn làm gì, nhưng hiển nhiên đã bị khơi lên mấy phần hứng thú.
– Đúng vậy, tiểu nữ biết nhạc công của Tư Âm Phường đều đợi ở Thiên Điện, tiểu nữ muốn tự đi chọn người.
– Hoàng tổ mẫu, người cảm thấy sao?- Hoàng đế hỏi Thái hoàng Thái hậu.
– Ai gia thấy nha đầu này dường như có chủ ý, chi bằng nghe nàng đi, nhìn có vẻ sẽ làm ra chuyện gì đó- Thái hoàng Thái hậu ở góa nhiều năm, đã lâu rồi chưa từng gặp qua người nào thú vị như vậy.
– Vậy nghe theo lời Thái hoàng Thái hậu, ngươi đi đi.
Mọi người xì xầm bị Tô Linh khơi gợi hứng thú, không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, Trường Dương quận chúa nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Linh, hừ lạnh nói:
– Giả thần giả quỷ, tự cho mình thông minh.
Ánh mắt Tạ Phương Tung sáng rực, tràn đầy chờ mong.
Sau một khắc, tiếng đàn du dương bỗng chốc vang lên, như tiếng trời từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
– Trăng sáng có tự bao giờ, nâng cốc hỏi trời xanh, không biết trên cung khuyết, đêm nay là năm nào?
Tiếng hát trong trẻo truyền cảm cất lên làm da đầu mọi người như tê như dại, để người khác không khỏi muốn nhìn xem tiếng hát này là của người phương nào.
Mọi người theo tiếng hát ngẩng đầu, một thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, hệt như tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm, da thịt thiếu nữ trắng hơn tuyết, khuôn mặt như họa, đẹp tựa hoa đào đầu cành, xinh như hồng mai trong gió tuyết, hay hơn cả là tiếng như chim oanh, giai điệu đẹp đẽ, làm cho người ta nghe đến mê mẩn, ngắm đến say lòng.
Thiếu nữ ấy vững vàng tiếp đất, môi son khẽ mở:
– Ta muốn cưỡi gió bay đi, chỉ sợ nơi quỳnh lâu điện ngọc, ngự nơi cao khó tránh lạnh lẽo, nhảy múa vờn bóng trăng, nào sánh bằng nhân gian.
Trăng treo bên góc lầu son, xuyên qua song cửa, soi bóng người không ngủ.
Trăng giận gì người thế, vì sao luôn tròn vào những lúc ly biệt.
Người có vui buồn tan hợp, trăng có mờ tỏ tròn khuyết, việc này từ xưa đã khó vẹn toàn, chỉ mong người dài lâu, ngàn dặm cùng thuyền quyên.*
*Nguyện người dài lâu – Đặng Lệ Quân
Thiếu nữ che mặt bằng khăn thêu, mắt đẹp như tơ, theo tiếng đàn linh hoạt nhảy múa, như hồ điệp chao lượn trên hoa, như tơ liễu đón gió tung bay, bước chân nhẹ nhàng, làn váy theo động tác nhảy múa chấp chới khiến thiếu nữ ấy như một đóa hoa sen đương nở rộ, trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, cao sang mà không yêu tà, quý phái thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
Đám công tử trong thành Kính Dương vừa rồi còn cho rằng vũ đạo của Tô gia Ngũ tiểu thư là nhân gian khó kiếm, không ngờ tài múa của Tô gia Tam tiểu thư còn cao hơn một bậc, thêm vào nhan sắc nàng vốn đã nhỉnh hơn Tô Uyển Trí, tình cảnh này, khúc ca này, điệu múa này càng khiến cảnh đẹp ý vui, khiến cô như chim hoàng oanh ra khỏi sơn cốc, một ca khúc không biết do ai sáng tác, du dương êm dịu, dư âm vang vọng mãi bên tai, nhất thời còn xem đến ngây dại.
– Trăng treo bên góc lầu son, xuyên qua song cửa, soi bóng người không ngủ.
Trăng giận gì người thế, vì sao luôn tròn vào những lúc ly biệt.
Người có vui buồn tan hợp, trăng có mờ tỏ tròn khuyết, việc này từ xưa đã khó vẹn toàn, chỉ mong người dài lâu, ngàn dặm cùng thuyền quyên.
Tạ Phương Tung thấy ánh mắt như sói như hổ của đám thế gia công tử, hận không thể móc hết mắt chúng ra.
Tam hoàng tử nhíu mày, nghiến răng tức giận:
– Chiêu ong dụ bướm, không biết xấu hổ.
Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu xa xa nhìn Tam hoàng tử, thấy hắn nhìn thiếu nữ giữa đài không chớp mắt, hận đến nghiến răng, ánh mắt oán độc nhìn Tô Uyển Linh, khăn trong tay sắp đứt thành hai mảnh.
Trưởng công chúa Văn Xương thì không như vậy, khó có được vẻ mặt thưởng thức như bây giờ, dường như không ngờ Tô Uyển Linh vậy mà có thể bộc lộ tài năng, mang đến bất ngờ kinh ngạc, nàng không khỏi quay đầu nhìn Sở Bạch đang trên hành lang bên ngoài, quả thật bắt gặp thần sắc hắn mê ly, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt đen láy cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt, lại cực lực che giấu, không khỏi bật cười.
Hay cho một Tô Uyển Linh tài năng không để lộ, giỏi cho một Sở Bạch mạnh miệng nói ta không hề thích Tô Uyển Linh.
Khúc nhạc kết thúc, Tô Linh nhón chân, nhún người bay khỏi đài, đám người lưu luyến vọng theo bóng hình màu trắng xinh đẹp kia biến mất ngay tại ngoài cửa, giống hệt như ban nãy chỉ là một giấc mộng, là giấc mộng đẹp đẽ về một tiên nữ kiều diễm trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm mà thôi.
– Hay- Không biết là người nào đột nhiên khen một tiếng, tất cả mọi người lập tức sôi trào.
– Vốn tưởng rằng vũ đạo của Tô gia Ngũ cô nương đã độc đáo phá cách, thế gian hiếm có rồi, không ngờ Tam tiểu thư ca múa lại động lòng người đến thế, từ khúc này hình như chưa từng nghe, là giai điệu thần kỳ trời đất hiếm có, khúc này chắccchắc có ở trên trời, nhân gian khó nghe được mấy lần.
– Đúng đó, đúng đó, không ngờ nàng ấy lại tài hoa đến thế, dung mạo khuynh thành, không biết vì lý do gì mà Tam hoàng tử được giai nhân cỡ này yêu mến lại nhiều lần cự tuyệt, giờ chắc đang hối hận đến phát điên lên.
– Nghe nói vị Tam cô nương này mới vừa hủy hôn, chúng ta có cơ hội rồi.
– Quay lại, quay lại, Tô tam cô nương quay lại rồi, huynh nhìn xem có nam tử nào đi sau lưng nàng ấy kìa, không biết là người phương nào, lại có diễm phúc được đồng hành cùng Tô tam cô nương thế này.
– Nhìn lạ mặt lắm, chắc là nhạc công mà Tam cô nương mới tìm được.
Tô Uyển Trí nhìn đám công tử thế gia dưới đài kia, từng người đều dùng ánh mắt nóng rực để nhìn Tô Uyển Linh, hoàn toàn quên mất lúc trước đã mắng mỏ ả như thế nào, bây giờ lại tâng bốc ả, đây rõ ràng là vinh quang nàng nên nhận được, vốn tưởng học lén vũ đạo của ả, rút củi dưới đấy nồi, liền có thể đẩy ả vào đường cung, ai ngờ lại khiến ả biến nguy cơ thành sức mạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Uyển Trí thảm đến không còn nét cười, tức giận sắp phát điên lên, hai tay giấu dưới lớp váy run lên bần bật.
Tiện nhân, tiện nhân, Tô Uyển Linh cái đồ tiện nhân.
– Tiểu nữ Tô Uyển Linh tham kiến Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu cùng các vị nương nương chủ cung.
– Thảo dân Ly Mặc, tham kiến Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu cùng các vị nương nương chủ cung.
Tô Linh cùng Ly Mặc quỳ xuống.
– Miễn lễ, bình thân đi, đây chính là vị nhạc công mới đệm đàn cho ngươi à?- Thái hoàng Thái hậu bảo hai người đứng lên, nhìn nam tử phía sau Tô Linh, y khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, là một mỹ nam hiếm có, trên người mặc trường sam màu xanh biếc, nổi bật lên phong thái thanh nhã của y, lại lờ mờ có mấy phần quý khí của thế gia công tử, không hề giống nhạc công bình thường.
– Thưa phải- Tô Linh đáp.
– Từ khúc này là do vị nhạc công đây sáng tác à?- Thái hoàng Thái hậu nhìn nhạc công kia, hỏi.
– Không phải vậy- Ly Mặc đáp- Khúc này là do vị cô nương này sáng tác.
Thái hoàng Thái hậu nghe vậy thì rất kinh ngạc.
– Ngươi nói từ khúc này là Tô Uyển Linh sáng tác, vậy sao ngươi lại đàn được?
Nha đầu này biết viết nhạc?
– Lúc nãy Tô cô nương có hát một lần cho thảo dân nghe, thảo dân đương nhiên sẽ đàn được- Ly Mặc đáp.
– Chỉ nghe qua một lần đã đàn được, ngươi đang khoác lác à- Nhiếp Tịnh Xu giọng điệu mỉa mai, nàng không tin có người chỉ mới nghe qua một lần đã đàn được từ khúc, mới vừa rồi nghe hắn tấu đàn, hệt như đã diễn tấu qua vô số lần, trôi chảy mạch lạc, làm sao có thể là lần đầu tiên đàn.
Tô Linh lại không nhịn được cười.
Người khác có lẽ không được, nhưng công tử Ly Mặc này lại có thể.
Ly Mặc, vốn là Nam Cung Ly Mặc, người giang hồ xưng tụng là công tử si đàn, là Tam công tử Nam Cung thế gia đứng đầu năm đại gia tộc lớn của nước Tề, không màng công danh không thích mỹ nhân, chỉ yêu mỗi đàn, vì đàn thậm chí trốn khỏi nhà, vì một bản cổ cầm mà có thể xông vào núi đao biển lửa.
Giờ phút này công tử Ly Mặc đang ở trong hành cung nước Lê, cũng bởi vì nghe nói nội cung Tư Âm Phường của nước Lê có cất giấu một phần cầm phổ cổ thất truyền đã lâu, cho nên khi trong cung chiêu mộ nhạc công, hắn liền ứng tuyển, định sẽ ở trong cung một tháng, đọc xong hết tất cả cầm phổ, sau đó phất tay áo, biến mất tăm mất tích.
Lúc nãy cô bị trưởng công chúa Văn Xương nhắm vào, trong lòng biết chắc sẽ không tránh khỏi, cảm thấy nên nghĩ đối sách ngay lập tức.
Quý phi túy tửu của Tô Uyển Trí vốn do cô nghĩ ra, mặc dù tươi đẹp có thừa, mới lạ độc đáo, nhưng không có nhạc cụ đệm vào lời ca thì sẽ không có linh hồn, cho nên cô bèn nghĩ đến dùng đàn đệm nhạc.
Trong thiên hạ nếu bàn về người đánh đàn giỏi nhất, ngoại trừ Nam Cung Ly Mặc thì không tìm ra người thứ hai, vừa khéo, vị Tam công tử này giờ đang ở ngay trong hoàng cung, cô còn sợ bản thân tính sai thời gian, mới vừa nãy đến Thiên Điện tìm một vòng, đúng là tìm được.
Phàm là người có chút tài năng, liền cậy tài khinh người, càng đừng nói đến nhân vật như Nam Cung Ly Mặc, năm ngàn cấm quân đều không thể ngăn lại hắn, cô muốn ép buộc là điều không thể, nhưng cô có thể uy hiếp hắn mà, bởi vì cô biết thân phận hắn, coi như hắn không sợ cấm quân hoàng thành đi, nhưng hắn lại sợ không xem hết được cầm phổ, chỉ có thể nghe cô điều khiển.
Không thể không nói, bản lĩnh nghe rồi sẽ không quên của vị này, quả nhiên tuyệt diệu, lúc đó cô chỉ hát một lần, vậy mà hắn đã ghi nhớ, còn đàn đến thuần thục như thế, phảng phất như đã diễn tấu qua ngàn lần, cũng tăng không ít điểm cho vũ đạo của cô.
Tô Linh cảm kích nhìn về phía Nam Cung Ly Mặc, Nam Cung Ly Mặc liếc cô một cái, dường như không muốn qua lại quá nhiều, Tô Linh cũng không giận, dù sao cô cũng đã đạt được mục đích, về phần vị công tử này, cô cũng lười quản.
Nam Cung Ly Mặc nào chịu thua:
– Chư vị nếu không tin thì có thể thử một lần, vị cô nương vừa nãy có hát một khúc, chư vị và ta đều là lần đầu tiên nghe thấy, ta có thể đàn tấu lại, đáp án nghe rồi sẽ biết.
– Người đâu, mang đàn lên đây, Ly Mặc, nếu lời ngươi nói là thật, trẫm sẽ ban thưởng- Hoàng thượng có chút kích động, nhớ đến công tử si đàn của gia tộc Nam Cung nước Tề, nghe đồn cầm nghệ của y cao minh, tiếng đàn có thể dẫn dụ ngàn con chim đến, liên tiếp khiêu chiến nhạc công các nước, không ai có duyên gặp được.
Nếu người này thật sự nghe rồi liền không quên, có thể xem là một thiên tài cầm nghệ, chỉ cần chiêu mộ hắn vào cung, đến lúc đó nước Tề có phái công tử si đàn đến khiêu chiến, thì sẽ không thua quá khó coi, nếu may mắn thắng được, cũng là hy vọng của nước Lê.
Cung nhân đặt đàn lên, Nam Cung Ly Mặc hất trường bào, ngồi trước thất huyền cầm, hai bàn tay hắn đặt lên trên dây đàn, quả thật diễn tấu bài Quý phi túy tửu không sai nốt nào.
Dưới đài mọi người đang ăn dưa liền sắp không ăn được, đêm nay có quá nhiều điều khiến họ rung động.
Vốn tưởng Quý phi túy tửu của Tô Uyển Trí đã là cực hạn, không ngờ Tô Uyển Linh còn có một khúc kinh thiên, dư âm văng vẳng mãi bên tai, bây giờ nhạc công nghe qua liền không quên diễn tấu, liên tục rung động thế này, làm người khác không dung nạp xuể.
Nguyên Đức đế vui vẻ nhướng mày:
– Tốt, quá tốt rồi, Tô Uyển Linh, sao ngươi lại biết hậu cung Tư Âm Phường lại có một nhân vật cầm kỹ siêu quần thế này?
Nam Cung Ly Mặc cũng muốn biết, nhìn thẳng Tô Linh.
– Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ chỉ là đến Tư Âm Phường hỏi thử có ai vừa nghe qua một lần đã có thể đàn được từ khúc, vốn dĩ chỉ ôm tâm thế cầu may, không ngờ lại thật sự có kỳ tài như thế- Tô Linh mở to mắt nói dối.
Nam Cung Ly Mặc tuyệt đối không tin, nữ nhân này bước vào Tư Âm Phường liền trực tiếp tìm hắn, vạch trần thân phận của hắn, còn uy hiếp hắn, nếu không giúp nàng, thì nàng sẽ báo hắn là gian tế Tề quốc.
Nữ nhân ghê gớm này.
Hắn tự thấy bản thân giấu diếm thân phận vô cùng tốt, ngay cả người trong cung cũng không tra ra được thân phận hắn, nữ nhân này rốt cuộc sao lại biết được?
Đôi mắt ấy thanh tịnh như mặt hồ, lại giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, khiến đối phương không chỗ che thân.
Nữ nhân này, đúng là đáng sợ.
– Nha đầu ngươi vận số tốt đấy, tùy tiện tìm một cái lại tìm được nhân tài thế này, thưởng, ai cũng có thưởng- Tâm trạng Hoàng thượng vô cùng tốt, vung tay lên, hỏi Tô Linh- Ngươi muốn được ban thưởng gì?
– Ban thưởng gì cũng được ạ?- Ánh mắt Tô Linh lấp lánh.
Thục phi sợ cô đắc ý quên mình, vội lên tiếng ngăn cản:
– Linh nhi, không được lỗ mãng.
– Không sao, để nàng ta nói- Hoàng thượng xua tay, ngăn Thục phi lại, bất luận là vàng bạc châu báu, ngọc khí phỉ thúy, đều thưởng.
– Vậy tiểu nữ không muốn gì hết, chỉ cầu một ân điển- Tô Linh suy nghĩ một lát rồi nói.
– Ân điển gì, nói ra nghe thử?- Không muốn gì khác, chỉ cần ân điển, Hoàng thượng không biết nha đầu này muốn làm gì, hôm nay quả thực nàng đã mang đến cho mọi người quá nhiều bất ngờ và ngạc nhiên.
– Từ xưa hôn nhân đại sự của nữ nhi đều nghe lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, nhưng tiểu nữ muốn cầu Hoàng thượng ân điển, được tự chủ hôn sự, bất luận là gả hay không, gả cho ai, đều phải do tự tiểu nữ làm chủ.
Tô Linh không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được thần sắc phức tạp của Tạ Phương Tung vào lúc này, sắc mặt khó coi, mất mác đến không còn hình dáng, nhưng không có cách nào, cô làm thế, chính là đề phòng tiểu tử này làm loạn.
Hoàng thượng nhướng mày, nhớ đến lời đồn đãi không tốt kia, ánh mắt lập tức sắc bén, nhìn về phía Tô Linh cũng mang vài phần khó chịu:
– Vậy ngươi muốn gả cho ai?
Tô Linh nghe giọng điệu Hoàng đế đột nhiên trở lạnh, liền biết Hoàng đế đã hiểu lầm, lập tức đáp:
– Tiểu nữ chỉ là muốn gả cho một người tri kỷ toàn tâm toàn ý đối đãi với tiểu nữ, chỉ cần đôi bên tình nguyện, mới có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn.
Nếu như gả cho người khác lại không phải là người mình thương, vậy quãng đời còn lại còn có ý nghĩa gì, nếu như gả cho người không thích tiểu nữ, mà tiểu nữ cứ cố ép gả cho hắn, vậy cả đời sẽ phải cô độc.
Đôi bên tình nguyện mới có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn?
Trong đầu Nguyên Đức đế bỗng nhớ tới nữ nhân ấy, luôn thích đứng dưới mái hiên xem cá bơi đáy nước, ánh nắng chiếu lên gò má nàng, óng ánh long lanh, trắng trẻo không tì vết, nghe thấy tiếng động nàng chợt nghiêng đầu, dịu dàng gọi:
– Lục lang, chàng đến rồi.
Mười tám năm trôi qua, đã mười tám năm không nhớ đến nữ nhân ấy, nha đầu Tô Uyển Linh này, vậy mà lại khiến ông nhớ tới nữ nhân phủ bụi trong trí nhớ nhiều năm, cũng là nữ nhân mà ông không muốn đề cập đến nhất.
– Thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, trẫm y theo ngươi.
– Tạ Hoàng thượng.
Tô Linh hài lòng trở về chỗ ngồi, Giang Nguyệt cô cô tiếp tục chủ trì đại hội đánh trống truyền hoa, nhưng có dư vị vô tận của màn biểu diễn Tô Linh để lại, mọi người không mấy hứng thú với các tiết mục sau đó, có kẻ phóng đãng hơn, rướn cổ nhìn đến chỗ ngồi của Tô gia, Tạ Phương Tung nhìn bóng dáng màu trắng xinh đẹp kia, bực tức rót cho mình một chén rượu đầy.
Chất lỏng cay nồng trôi qua cổ họng, nhưng không bằng đau đớn mãnh liệt trong tim hắn, nàng biết tâm ý của hắn, cho nên cố ý cầu ân điển này với Hoàng thượng, chính là không muốn gả cho hắn.
Tạ Phương Tung à Tạ Phương Tung, uổng cho tấm chân tình của ngươi, đáng tiếc người ta không thích ngươi, tránh cũng tránh không kịp.
Tạ Phương Tung bực dọc rót thêm chén rượu, Dương Dung từ xa xa nhìn đến, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cô nhìn Tạ Phương Tung thất vọng rót rượu, lại đưa mắt nhìn Tô Uyển Linh vượt xa quá khứ, bỗng nhiên bật cười, cười đến chua chát, cười đến nghiêng ngả.
Nàng cầm bầu rượu trên bàn, bắt chước dáng vẻ của Tạ Phương Tung rót rượu cho mình, uống vào mới phát hiện rượu mạnh quá mức cay nồng, cay đến cổ họng đau đớn, cay đến nước mắt tuôn trào.
Dương Độ thấy thế, giật lấy chén rượu của nàng:
– Không biết uống rượu thì đừng uống.
Dương Dung lại giật rượu về, nói:
– Ai cần huynh lo, huynh đi quản Diệp đại tiểu thư của huynh đi.
Tô gia ngồi hàng đầu, một tiểu cung nữ bưng bầu rượu đến châm, lại trượt chân, run tay một cái, Tô Linh không kịp chuẩn bị, bị rượu đổ hết vào người, tiểu cung nữ sợ đến quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy:
– Xin tiểu thư thứ tội, nô tỳ không phải cố ý.
– Linh nhi không sao chứ- Từ thị lo lắng hỏi, trên cung yến, dung nhan không chỉn chu là điều tối kỵ, bà lo lắng xem xét một phen, phát hiện y phục cô ướt hết, từng mảng rượu lớn loang ra váy áo trắng.
Tiếng kêu sợ sệt thu hút các quý nhân trên cao, Thái hậu nương nương liếc mắt nhìn, giọng mang ý trách móc:
– Hoàng hậu, con chọn cung nữ thế nào vậy, hầu hạ cũng không xong, tay chân vụng về, làm ướt hết váy của nha đầu Tô gia rồi.
Cung yến lần này do Hoàng hậu tổ chức, cung nữ phạm lỗi, Thái hậu trách phạt, Hoàng hậu chỉ có thể ngậm cục tức này, giận dữ nói:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ Tô tam cô nương đi thay y phục đi.
Tiểu cung nữ run rẩy, nghe vậy lập tức tạ ơn:
– Tạ hoàng hậu nương nương, Tô tam cô nương, nô tỳ dẫn người đi thay y phục khác, mời người đi bên này.
Tô Linh hết cách, đành phải đứng lên đi theo tiểu cung nữ, hai tỷ muội Xuân Hi lập tức đi theo.
Nhiếp Tịnh Xu nhìn theo bóng lưng chủ tớ ba người, nhếch miệng lên tràn ra nụ cười như ý.
***Hậu trường***
Độc giả: Ta hỏi ngươi, nam chính đâu rồi?
Tác giả: Thì đang đứng dưới mái hiên đấy.
Độc giả: Đưa dao cho ta.
Tác giả: Uầy, đừng nóng vội, đừng nóng vội.