Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Lúc Án Hà Thanh tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm ở trong một sơn động khô ráo, bên cạnh là đống lửa được chất từ lá khô và cành cây, áo ướt trên thân bị cởi xuống bỏ xung quanh đống lửa hong khô, một cái ngoại y sạch sẽ đắp lên trên thân mình, Án Hà Thanh lấy lên xem qua một cái, phát hiện là ngoại y của Tiêu Dư An.

Hắn muốn chỗng người dậy, liền đau đến cau mày, ngực và lưng từng trận từng trận nhói đau, hắn vốn là đã bị thương, lại bị hung hăng đụng một cái như vậy, chỉ có thể là thương càng thêm thương.

Án Hà Thanh trì hoãn một hơi, quan sát xung quanh, ánh mắt một cái ngừng lại.

Bên cạnh hắn, Tiêu Dư An thân mặc trung y đơn mỏng ngồi ở bên cạnh đống lửa, khuỷu tay hắn chống thẳng trên đầu gối, bàn tay nắm thành đấm đỡ lấy đầu, đang ngủ gật, đầu lúc có lúc không mà gật, trông lên ngủ đến cực kỳ không ổn định.

Hình như là mơ thấy sự tình gì đó, mày của Tiêu Dư An theo đó mà cau lại, đột nhiên cả con người kinh sợ, trong mơ hét lớn một tiếng: “Án Hà Thanh!”

Tiêu Dư An bị chính mình sống sống từ trong mơ dọa tỉnh, sau khi hét xong cả con người sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Chết mợ! Hắn lúc nãy dùng giọng nói của chính mình hết ra tiếng rồi!

Tiêu Dư An cứng đờ người trông qua phía của Án Hà Thanh, rồi sau đó thở dài ra một hơi.

May mắn vô cùng là Án Hà Thanh chưa tỉnh, đây nếu như bị nghe thấy, Tiêu Dư An xin thề cho dù bên ngoài có đang mưa dao hắn cũng phải hướng động ngoài chạy.

Tiêu Dư An nhịn không được lẩm bẩm hai tiếng: “… … Hên là không bị nghe thấy.”

Rõ ràng Án Hà Thanh trông lên vẫn như đang ngủ say ngón tay hơi động đậy nhẹ đến không thế thấy.

“Tại sao lại vẫn chưa tỉnh… …” Tiêu Dư An đem ánh mắt rơi lên thân Án Hà Thanh, nhìn xiêm y đang đắp trên hắn không biết tại sao đã lướt xuống qua một bên, thế là đưa tay đem xiêm y kéo lên, lại sờ sờ trán của hắn thăm dò nhiệt độ cơ thể.

Lòng bàn tay của Tiêu Dư An đậy lên trên trán Án Hà Thanh, để một lúc khẳng định Án Hà Thanh không có bởi vì dầm mưa mà phát sốt sau đó, vừa muốn thu về, đột nhiên bị Án Hà Thanh nắm lấy cổ tay.

Tiêu Dư An toàn thân cứng đờ, nhìn thấy Án Hà Thanh chầm chậm mở mắt, đôi mắt bởi vì nửa mù mà hiện lên mờ mịt bất lực.

Tiêu Dư An hoang hoang mang mang mà dùng cái tay còn lại không có bị nắm lấy một trái tiểu hồng quả nuốt xuống bụng, đợi giọng nói biến đổi rồi sau đó ấp ấp úng úng mà nói: “Ngươi, ngươi tỉnh rồi a? Cảm thấy như thế nào, có chỗ nào đau không? … …”

Đau, chỗ nào cũng đau, Án Hà Thanh cảm thấy lưng của mình lúc này chắc là một mảng bầm tím, nhìn mà phát hoảng, hắn dậy không nổi, chỉ có thể như vậy mà nằm nghiêng: “Không sao, chúng ta đang ở đâu?”

Advertisement / Quảng cáo

Tiêu Dư An đáp: “Ta trước đó hái thuốc phát hiện cái sơn động, địa thế cao, không có tràn nước mưa vào, vừa vặn có thể dừng chân.”

Thấy Án Hà Thanh gật gật đầu, Tiêu Dư An thử đem tay mình từ trong tay Án Hà Thanh rút ra, lại một cái bị nắm chặt.

“Đừng đi.” Án Hà Thanh khàn cổ họng nói.

“Không có không có, không đi.” Tiêu Dư An nói lia lịa.

Án Hà Thanh thu mắt ‘ừm’ một tiếng, từ từ đem cổ tay Tiêu Dư An kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Giống như một ngọn lửa, từ trên môi Án Hà Thanh cháy đến cổ tay Tiêu Dư An, rồi cháy đến gò má của hắn, cuối cùng ở trên người hắn chạy loạn tứ tung, chạy đến đâu cháy đến nơi đó.

Tiêu Dư An bất ngờ rút tay về, suốt nửa ngày không lên tiếng.

Án Hà Thanh nhẹ đến không thấy mà giương nhẹ góc môi: “Xấu hổ rồi?”

Ai, ai, ai… … mẹ nó ai xấu hổ rồi!

A?? Ngươi, ngươi, ngươi beep nói ai xấu hổ chứ!

Hắn, hắn, hắn là người thuộc lòng bá đạo tổng tài ngữ lục! Tình cảnh nào chưa thấy qua a!? Câu nói cẩu huyết cũ rích nào chưa nói qua a! Có biết là tổng tài bá đạo đều là nói ‘thoải mái thì ngươi cứ kêu ra’ cái loại câu nói quy mô lớn này không a!

Không, không, không phải chỉ là hôn một cái cổ tay thôi sao? Ai, ai, ai xấu hổ chứ!!

Ngươi nói ai chứ! Nói ai a!!

Tiêu Dư An ỳ ục đáp: “… … Không, không có.”

Ý cười Án Hà Thanh càng sâu: “Ngươi cà lăm cái gì?”

Advertisement / Quảng cáo

Ai, ai, ai cà lăm chứ?

Được, được, được, ta cà lăm, là ta đang cà lăm, nhưng mà ta cứ cà lăm! Ta cứ, cứ, cứ cà lăm đó!!! Làm sao! Không phục ngươi đánh ta đi! Lại đây đánh ta nè!

Thấy Tiêu Dư An đang chọc chọc đống lửa không nói chuyện thêm nữa, Án Hà Thanh ngắm nhìn gương mặt hắn thông qua ánh lửa, sau đó nói: “Lạnh.”

“A? Lạnh sao?” Tiêu Dư An làm cho lửa cháy to thêm một chút, “Còn lạnh không?”

“Lạnh.”

“Không phải là sốt rồi chứ, nhưng mà lúc nãy sờ trán không có cảm thấy nóng a?” Tiêu Dư An khó hiểu, đem người di chuyển qua đó muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể của Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh đột nhiên đưa tay ôm lấy eo của Tiêu Dư An, đem hắn kéo vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy: “Không lạnh nữa.”

Tiêu Dư An: “… … Được, được rồi, không, không lạnh, thì, thì tốt.”

Là tự mình chọn lấy kịch bản nữ tam, có khóc cũng phải tiếp tục diễn xuống dưới.

-

Tác giả có lời nói

Án Hà Thanh: Ngươi một khi đã xấu hổ liền cà lăm.

Tiêu Dư An: Không có chứ.

Án Hà Thanh cúi đầu hôn người một cái: Ngươi một khi đã xấu hổ liền cà lăm.

Tiêu Dư An: Không, không, không có chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui