Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Tiêu Dư An gần đến canh ba mới về đến phủ đệ, tuy rằng quá trình tranh chấp tương đối dài, nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, hắn thay thế Trương Trường Tùng đi là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Dư An không có quên Án Hà Thanh nói đêm nay có chuyện muốn nói với mình, nhưng mà hắn suy nghĩ cũng đã đến giờ này rồi, Án Hà Thanh chắc là đợi không được nên ngủ trước rồi, dẫu sao thật sự có chuyện cũng có thể ngày mai mới nói.

Nào ngờ lúc hắn đi xuyên qua sân vườn nhỏ, đi gần đến gian phòng phía đông, lại phát hiện trong phòng có ánh lửa sáng của nến dư.

Tiêu Dư An sững sờ, vội vàng đi qua đó đẩy ra cửa gian phòng.

Án Hà Thanh ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là thân ảnh của Tiêu Dư An, hắn chắc là đã đợi rất lâu, cây nến dường như sắp cháy hết, sáp nhỏ giọt xuống ngưng tụ trên giá để nến, méo mó khô nứt.

“Xin lỗi xin lỗi, cùng sư phụ nói chút chuyện, không nghĩ đến kéo đến lúc này, ngươi có phải là đã đợi rất lâu?” Tiêu Dư An liên tục xin lỗi.

“Không sao.” Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An, ngữ khí lãnh đạm, nhưng mà đầu ngón tay bất an mà nhè nhẹ gõ lên bàn, “Chí ít ta đợi được ngươi.”

“Ngươi là có chuyện nói với ta đúng chứ?” Tiêu Dư An ở bên cạnh Án Hà Thanh ngồi xuống, ngẩng đầu cười với hắn, “Vừa đúng ta cũng có chuyện nói với ngươi.”

Án Hà Thanh có chút vô cùng kinh ngạc mà hơi hơi giật mày: “Ngươi nói.”

Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, cho một cái động tác tay ngươi trước: “Không không không, vẫn là ngươi nói trước đi, ngươi cũng đã đợi lâu như vậy rồi.”

Án Hà Thanh gật gật đầu, âm thanh chậm rãi mà bình ổn: “Được, vậy ta nói trước.”

Hắn ngẩng đầu lên, đem ánh mắt rơi lên trên con ngươi của Tiêu Dư An, đôi ngươi đó dịu dàng mà theo nụ cười, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của Án Hà Thanh vô số lần, hắn không thích cái cơ thể này, không thích khuôn mặt này, hắn thích là nơi thâm sâu trong đôi ngươi này, cái người nói với hắn ta tên Tiêu Dư An.

Từ đó si tình viết ra là Tiêu Dư An, quyến luyến nhớ nhung là Tiêu Dư An, tham lam không còn hồi kết nữa, nơi tuyệt vọng không có con đường sống.

Án Hà Thanh nói: “Tiêu Dư An, ngươi nhìn ta.”

“A?” Thấy Án Hà Thanh nghiêm túc như vậy, Tiêu Dư An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, thu liệm ý cười, cùng Án Hà Thanh nhìn nhau.

Án Hà Thanh trông vào đôi ngươi đó, không còn che giấu cảm xúc của mình thêm nữa, hắn nói: “Ngươi còn nhớ cái ngày mưa lớn, ở trong căn nhà gỗ trên núi, ta đối với ngươi nói qua những lời gì không?”

Tiêu Dư An toàn thân cứng đờ, hắn thật sự không có nghĩ đến Án Hà Thanh sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Tuy rằng từ sau khi về đến thôn Đào Nguyên, hai người đều không hẹn mà cùng nhau đối với chuyện của những ngày đó ngậm miệng không nhắc, nhưng Tiêu Dư An cứ luôn ở trong lòng âm ỷ lo lắng Án Hà Thanh sẽ đến chất vấn hắn tại sao phải làm như vậy.

Xem ra nên đến vẫn là đến rồi.

Tiêu Dư An ở trong lòng lặng lẽ suy nghĩ câu từ giải thích, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi tại sao ta phải… …”

Án Hà Thanh mở miệng cắt lời hắn: “Có nhớ không? Những lời ta đã nói với ngươi.”

Tiêu Dư An giống như là sợ sẽ làm hắn tức giận, âm thanh rất nhẹ: “Nhớ.”

Án Hà Thanh hỏi: “Ta đã nói cái gì?”

Tiêu Dư An cúi đầu, đôi mắt bất an mà nhìn loạn xung quanh, nói: “Ngươi đem ta xem như Lâm Tham Linh, đối với ta biểu rõ tâm ý, cái gì đó, ta lúc đó giả thành Lâm Tham Linh là bởi vì… …”

Án Hà Thanh lần thứ hai cắt lời hắn: “Tiêu Dư An, ngươi ngẩng đầu nhìn ta.”

Tiêu Dư An không còn cách nào khác, ngoan ngoãn ngẩng đầu, vốn tưởng rằng sẽ ở trong đáy mắt Án Hà Thanh nhìn thấy nộ ý tràn đầy vì bị trêu đùa, nào ngờ đôi ngươi đó vẫn cứ lãnh đạm như trước đây, nhưng mà nơi sâu trong sự lãnh đạm, lại có một chút cảm xúc khác, nhưng cảm xúc đó đã từng bị Án Hà Thanh ẩn giấu đi rất tốt, giờ đây hắn hoàn toàn không che giấu mà để lộ, cho dù Tiêu Dư An có mù có không hiểu phong tình thêm đi nữa, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt Án Hà Thanh nhiều thêm một tơ thâm tình và quyến luyến.

Án Hà Thanh nói: “Những ngày đó, ta không có mù, ta biết đó là ngươi, câu nói đó, chính là nói với ngươi.”

Tiêu Dư An hít thở không thông, mở miệng đờ người suốt cả một phút sau đó, đột nhiên một cái chống bàn, bỗng nhiên đứng dậy hét lên: “Án Hà Thanh! Đùa cũng phải có chừng mực!”

Án Hà Thanh hơi hơi nheo mắt, cái tay bỏ ở trên bàn hơi hơi nắm lại: “Tiêu Dư An, ngươi nhìn ta, có nửa điểm ý đùa nào ư?”

Tiêu Dư An cười gượng hai tiếng: “Án ca ta biết, ngươi trách ta ở trên núi đã trêu đùa ngươi, ngươi đừng như vậy, ăn miếng trả miếng cũng không phải là như vậy a, ngươi còn không phủ nhận, trong sạch và danh dự sẽ mất đi đó, ta… …”

“Tiêu Dư An.” Án Hà Thanh lần thứ ba cắt lời hắn, “Ta thích ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui