Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Đợi đến khi các tướng sĩ bị bỏ lại ở nơi xa đằng sau, lúc dường như không thấy bóng dáng, Án Hà Thanh mới thu chặt dây cương thả chậm tốc độ, hắn đem dây cương bỏ vào trong tay Tiêu Dư An, từ trong ngực moi ra một vật.

Tiêu Dư An vẫn còn chưa phản ứng qua lại, thì bị Án Hà Thanh một tay từ đằng sau chuyển đến đằng trước, nhẹ nhàng nắm lấy cằm hướng đằng sau nghiêng đi.

“Đường! Đường! Nhìn đường!” Tiêu Dư An sợ đến giãy khỏi ngón tay Án Hà Thanh, đem đầu nhanh chóng xoay trở về.

“Không sao, tốc độ không nhanh, hơn nữa là đường bằng phẳng.” Án Hà Thanh nhẹ giọng nói, nhưng mà không có cưỡng cầu Tiêu Dư An quay đầu thêm, mà là đem vật trong tay chầm chậm đeo lên mặt Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An ngẩn người, dây cương trong tay hắn được Án Hà Thanh nhận lại không còn chịu hạn chế, thế là đưa tay đem vật trên mặt lấy xuống, giơ lên trước mặt bắt đầu quan sát.

Đó là một cái mặt nạ nửa mặt, không có trang trí rườm rà, hoa văn quấn quanh điêu khác ra xuôi theo mặt nạ triển khai, vừa đủ có thể che đi hơn nửa khuôn mặt của Tiêu Dư An, chỉ lộ ra cằm và môi, mặt nạ đó rất giống đồ chơi mua ở hàng bày trong chợ, nhưng mà làm công tinh xảo.

“Hửm? Đây là tặng ta sao?” Tiêu Dư An lắc lư cái mặt nạ đó, đeo lên rồi tháo xuống, tháo xuống rồi đeo lên.

“Lần này nam chinh Đông Ngô quốc, thúc phụ ta ở phương bắc củng cố thực lực Nam Yến quốc, cho nên không có theo đến, nhưng mà ta không rõ Nam Yến quốc sẽ có tướng sĩ khác nhận ra khuôn mặt của ngươi hay không, cho nên… …” Lời của Án Hà Thanh chưa dứt, Tiêu Dư An cười mở miệng: “Ta hiểu ta hiểu, thêm một chuyện không bằng ít một chuyện.”

Ngực chạy qua đại lộ bằng phẳng, chạy đến đường nhỏ tương đối khúc khuỷu, bước chân ngựa cũng theo đó mà tròng trành theo, Án Hà Thanh thu chặt cánh tay đem Tiêu Dư An hộ chắc ở trước người, nói: “Nếu như ngươi cảm thấy đeo rồi không tự tại, cũng có thể không đeo, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai khác làm ngươi bị thương lần nữa.”

“Không có, ta rất thích a, đa tạ.” Tiêu Dư An đem mặt nạ đeo lên, điều chỉnh đến một góc độ thoải mái, quay đầu muốn cho Án Hà Thanh xem.

Án Hà Thanh nói: “Ngươi đừng quay đầu.”

“A?” Tiêu Dư An quay được nửa đầu, vội vàng lại quay trở về đi nhìn đường, “Làm sao vậy?”

Án Hà Thanh nói: “Ta sẽ nhịn không được cưỡng hôn ngươi.”

Tiêu Dư An nói: “… … Ô, ồ, được, được, được thôi.”

Trầm mặc nửa buổi, Tiêu Dư An ấp úng mà hỏi: “Án ca ngươi có suy nghĩ qua xuất bản sách không?”

“Sách gì?”

“Tân tổng tài ngữ lục ba trăm câu.”

“… … Cái gì?”

“Không có gì, không có gì, ừm… … ta hình như đột nhiên lại muốn hát rồi! Án ca ngươi có thể để ngựa chạy nhanh chút được không.”

Hai chân Án Hà Thanh đụng vào bụng ngựa một cái, bỗng nhiên giương roi, ngựa ngẩng đầu hí một tiếng, bắt đầu chạy như bay.

Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng liền bắt đầu hát: “Để chúng ta được bầu bạn cõi hồng trần, sống hào sảng phóng khoáng, thúc ngựa phi nhanh như cơn gió, cùng tận hưởng nhân thế phồn hoa, đối rượu ca hát, hát cho con tim mừng vui, sục sôi cuồng nhiệt giữ chặt lấy năm tháng thanh xuân!”

(*trên là bài Động Lực Hỏa Xa các bạn có thể search google nghe thử)

Sau đó Tiêu Dư An đã bị đường núi gập ghềnh lắc đến sắp ói, vui sướng có hát ra hay không hắn không nhớ, còn dạ dày là thật sự sắp bị hát ra rồi.

Nhiều ngày sau, trong doanh trại Nam Yến quốc đã truyền khắp tin tốt hoàng thượng bình an vô sự quay về, và trong doanh trại cũng nhiều thêm một vị Tiêu đại phu.

Đường sá xa xôi, đường đi vất vả, nhưng Án Hà Thanh sau khi về đến quân đội, dường như không có nghỉ ngơi là đã bắt đầu chỉnh đốn phong khí của quân đội, bận đến chân không chạm đất.

Tiêu Dư An cũng không nhàn, tuy rằng gần ngày không có cùng Đông Ngô quốc giao tranh, nhưng trong doanh trại nhiều là thương bệnh tàn tướng.

Thế là ngày thứ nhất đến doanh trại, sau khi xuống ngựa hai người đã không có gặp mặt qua thêm, Tiêu Dư An ở quân lều giúp người khác băng bó đắp thuốc bận đến nửa đêm, ngoài lều truyền đến tiếng bước chân.

“Tiêu đại phu, Tiêu đại phu.” Trần phó tướng từ ngoài lều thò đầu vào gọi, “Ủa? Tiêu đại phu ngươi tại sao phải đeo mặt nạ vậy?”

Tiêu Dư An một tay bóc thuốc, một tay cầm lấy chậu, trong miệng còn ngậm theo vải băng, căn bản không có rảnh để ý hắn, nhìn hắn vẫy vẫy vật trong tay sau đó tiếp tục giúp tướng sĩ bị thương trước mặt trị thương.

Trần Ca đi đến, gãi gãi đầu hỏi: “Tiêu đại phu có cần giúp đỡ không?”

Tiêu Dư An đem vải băng nhét vào trong tay hắn, chỉ viết thương của thương binh: “Quấn lên! Quấn chặt rồi, cầm máu.”

“Ồ, được.” Trần Ca vội vàng tuân theo dặn dò của hắn, hai người loạn tay loạn chân, bận rộn được một trận, Trần Ca lau lau mồ hôi nói, “Đây cũng quá cực khổ rồi, trước đó nghe nói thị trấn phía đông có vị nữ đại phu diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần kỳ), cũng không biết tướng quân bọn họ có thể mời đến không, nếu như có thể, Tiêu đại phu ngươi chắc là sẽ được thảnh thơi một chút a.”

Tiêu Dư An cũng mệt đến không chịu được, người tựa ở dưới đất có hơi không có sức mà thu dọn vải bông dính máu, nghe thấy lời của Trần Ca, hỏi: “Vị nữ đại phu đó có phải gọi là Bạch Chỉ.”

Trần Ca kinh ngạc: “Đúng đúng đúng, Tiêu đại phu ngươi làm sao biết được?”

“Nàng không đến đâu.” Tiêu Dư An thu dọn xong vải bông, bắt đầu chùi vết máu bẩn trên tay mình “Hả? Tiêu đại phu sao lại nói vậy?” Trần Ca không hiểu.

Bởi vì nàng là do hoàng thượng các ngươi ngủ về!

Bây giờ hoàng thượng các ngươi cong rồi, cô nương người ta hà tất phải chạy đường xa như vậy đến doanh trại chịu khổ chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui