Ngôi miếu đó vừa mới sửa chữa, không có danh tiếng gì, hương hỏa không (thịnh) vượng, hương khách tự nhiên cũng không nhiều.
Một vị tiểu hòa thượng chưa đến bảy tám tuổi mặc một bộ nạp y xám xanh, cầm một cây chổi trụi lông, ở trước bậc thềm của miếu thờ cái có cái không mà quét lá rụng, đại khái là bởi vì buồn chán, tiểu hòa thượng căng lấy cổ họng liền bắt đầu hát: “Thuở xưa có ngọn núi ya, trong núi núi có ngôi miếu ya, trong miếu có một tiểu hòa thượng ya… …”
Đột nhiên bên cạnh đến gần một người, cả mặt đầy ý cười mà tiếp một câu: “Trông thật là xinh xắn.”
Tiểu hòa thượng đó sững sờ, ngẩng mắt nhìn đi, nhìn thấy một vị nam tử tướng mạo cực đẹp, so với giọng nói và dáng điệu, càng hấp dẫn tiểu hòa thượng là, ánh sáng linh động ôn nhuận trong nơi sâu thẩm của đáy mắt nam tử đó.
Bên cạnh nam tử đó còn đi theo một vị nam tử đồng đạng tướng mạo phi phàm, phong thái hiên ngang, mày mắt soái khí, là tiêu sái thế gian hiếm có.
“Trông thật là xinh xắn?” Tiểu hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc của mình, “Vị thí chủ này, đoạn sau là tiếp như vậy sao?”
Tiêu Dư An nhìn tiểu hòa thượng bộ dạng ngốc nghếch ngờ nghệch, đáng yêu đến không được, nhịn không được đùa với hắn: “Là tiếp như vậy a, ngươi nhìn đọc cho ngươi nghe toàn bộ bài thơ nè.”
Nói rồi Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng hát: “Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng, trông thật là xinh xắn! Xinh cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân đến báo, đợi đến lúc sơn hoa lãng mạn, hắn cười ở trong bụi, hí, cười! Ở! Trong! Bụi!”
(*Lời bài hát từ khúc xinh cũng không tranh xuận là bài Bốc toán tử – Vịnh mai của Mao Trạch Đông mà Tiêu tổng chơi lầy ghép vào =))) Các bạn cứ tra bài gốc trên mạng nha, vì ở đây mình dịch theo ý mình.)
Tiểu hòa thượng gãi gãi đầu, niệm một câu a di đà phật, hỏi: “Thí chủ, tại sao ta cảm thấy cái ngươi nói, và cái sư huynh dạy ta, hình như có chút không giống a?”
Tiêu Dư An chọc chọc trán của hắn, nói: “Chúng ta phải thuận theo sự phát triển của thời đại! Đem lý thuyết và thực tiễn kết hợp, ở trong thời đại mới giữ vững kiên trì và trong phát triển… … khục, chạy lệch rồi, nói chung cái của ta mới phiên bản mới nhất, nào nào nào, ta dạy ngươi.”
Một vị lão phương trượng kịp thời mà xuất hiện, đã cản được Tiêu Dư An tiếp tục đầu độc tiểu đệ tử phật môn của nhà họ.
Lão phương trượng mặt mày hiền hậu dẫn Tiêu Dư An và Án Hà Thanh đi đến Đại Hùng Bảo điện, vừa đi vừa hỏi: “Hai vị thí chủ, thật ra là muốn cầu chuyện gì?”
Tiêu Dư An cười nói: “Đại sư, tại sao lại hỏi như vậy?”
Lão phương trượng hai tay chắp lại, nói: “A di đà phật, thế gian này thiện nam tín nữ, người nào không phải là trong lòng đều có chuyện đè nén chứ? Có cầu mới có tín, chuyện cầu càng khó càng thành kính.”
Tiêu Dư An tán thưởng: “Đại sư thật là người hiểu biết.”
Lão phương trượng nói: “Thí chủ khen nhầm rồi.”
Hai người đi đến trong điện, hương khói lượn lờ, một bức tượng phật bằng vàng hình dáng trang nghiêm ngồi ở trong đại điện, Tiêu Dư An và Án Hà Thanh một trái một phải quỳ trên đệm hương bồ, thành kính mà lạy ba lạy.
Gần đến lúc quay về phủ đệ, Tiêu Dư An nhịn không được lại đi đùa với tiểu hòa thượng, đáng tiếc tiểu hòa thượng phải gõ chuông, Tiêu Dư An chỉ đành hậm hực mà về.
Lúc quay về, Án Hà Thanh lo lắng thương tích ở chân của Tiêu Dư An, không cho phép Tiêu Dư An tự mình đi, kiên trì muốn cõng hắn quay về, Tiêu Dư An không còn cách nào chỉ đành để Án Hà Thanh cõng.
Hoàng hôn đêm tối, ánh chiều tà của mặt trời xuống núi, bóng hình của hai người rất dài.
“Án ca, ngươi đoán xem lúc nãy ta tham bái, trong lòng đang nghĩ cái gì?” Tiêu Dư An nằm sấp ở trên lưng của Án Hà Thanh, hai tay ôm lấy cổ của hắn, ý cười dạt dào.
Án Hà Thanh hỏi: “Nghĩ cái gì?”
Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, học theo ngữ điệu của kịch truyền hình, căng cổ họng hét: “Nhất bái thiên địa ~ ưm, cũng không biết phật tổ có nghe thấy không.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng cong lên góc môi.
“Án ca, lúc nãy ngươi cầu phật tổ chuyện gì vậy?” Án Hà Thanh vẫn còn chưa đáp lại, Tiêu Dư An lại tiếp tực nói: “Đợi chút, ta đoán thử, ngươi có phải là hy vọng vết thương của ta nhanh chóng lành trở lại?”
Án Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ta có thể sẽ què.”
Bước chân của Án Hà Thanh khựng lại.
Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Tuy rằng sư phụ không có nói với ta, nhưng cơ thể của ta, ta tự mình vẫn là biết, trước đó xác thực có chút hoảng loạn, sợ ta què rồi sau này đi lại sẽ chậm, trên đường đi tìm ngươi sẽ hao phí đi rất nhiều thời gian, nhưng mà ngươi đến rồi, ta liền không sợ cũng không hoảng nữa, què rồi thì què rồi, có thêm một lý do quang minh chính đại để ngươi cõng ta, như vậy mà nghĩ, trong lòng vậy mà lại có chút đắc ý.”
Án Hà Thanh: “Đừng nói bậy, khỏe trở lại.”
Sau cùng, lại bổ sung thêm một câu: “Chân không có chuyện gì ta cũng cõng.”
Tiêu Dư An cười đến hai mắt cong lên, vỗ vỗ vai của Án Hà Thanh: “Án ca, ngươi quay đầu.”
Án Hà Thanh nghiêng qua đầu, bị Tiêu Dư An hôn lấy môi, cho hắn một nụ hôn dịu dàng vài dai dẳng.
Một nụ hôn kết thúc,Tiêu Dư An liếm liếm góc miệng, nói: “Lúc trước trời đất lạnh giá, ở cung điện Bắc quốc cõng ngươi đi Thái y điện, không có nghĩ đến có thể đổi về ngươi cõng ta suốt cả cuộc đời, đáng giá, quá đáng giá rồi!”
Án Hà Thanh tự biết hắn không phải là một người thích cười, nhưng đáng tiếc lúc ở cùng Tiêu Dư An, góc miệng cứ luôn nhịn không được giương lên, còn không nguyện thu liễm.
Sau khi Án Hà Thanh cõng Tiêu Dư An đi được một đoạn đường, Tiêu Dư An đau lòng hắn mệt, không để hắn cõng nữa, nói hoặc là nghỉ ngơi hoặc là hắn tự mình đi, Án Hà Thanh chỉ đành tìm một nơi đất cỏ dại bên đường, để Tiêu Dư An ngồi đó.
Tiêu Dư An kéo Án Hà Thanh ngồi ở bên cạnh, thoải thoải mái mái mà nghiêng người nằm xuống, nửa thân trên gối lấy chân của Án Hà Thanh, bắt đầu đếm nhưng ngôi sao dày đặc dần dần xuất hiện trên bầu trời đêm: “Kiếp trước của ta không nhìn thấy được nhiều sao như vậy, cũng không có sáng như vậy.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, suy nghĩ nửa buổi, có chút do dự mà hỏi: “Ngươi trước đó nói, kiếp trước của ngươi trước khi phu thể thành thân, cần phải làm cái gì?”