Giờ đây trán của Tiêu Dư An chảy máu, đôi môi trắng bệch, trên người mặc trong y đơn mỏng, toàn thân trên dưới đều là vết trầy xước, tùy tiện đụng một cái liền đau, cho dù có đẹp hơn đi nữa, cũng chỉ có thể là một bộ dạng thảm không tả nổi.
Cho nên trước đó mình vẫn là chết rồi? Sau đó lại trọng sinh rồi? Trọng sinh vào người cái vị vương gia Tây Thục quốc trước kia? Vậy cách cái chết của chính mình đã qua bao lâu rồi? Bây giờ hắn lại tại sao lại ở Nam Yến quốc?
Quá nhiều vấn đề nối đuôi nhau mà đến, Tiêu Dư An ôm lấy trán, có chút không biết phải làm sao mà quỳ ở nơi đó, thân thể hơi hơi run rẩy, cũng không biết là đau hay là lạnh, lại hoặc là cả hai đều có, thị nữ lúc nãy khuyên hắn quay về chạy đến, cầm theo cái ngoại y khoác lên trên người Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương, nô tỳ đưa người về tẩm điện.”
Tẩm điện mà Tiêu Dư An tạm trú nằm ở bên phía tây của hoàng cung, nơi đây thường được dùng để chiêu đãi khách khứa, cũng là nơi ở của ngoại sứ, thị nữ vì Tiêu Dư An đến Thái y điện lấy thuốc trị thương, giúp hắn xử lý băng bó vết thương ở trên trán, Tiêu Dư An tìm kiếm khắp nơi, vậy mà bị hắn tìm ra một cuốn sổ tay của nguyên chủ, Tiêu Dư An kết hợp nội dung nguyên tác, sổ tay và còn nội dung tán gẫu với thị nữ, rất nhanh đã hiểu ra là chuyện gì đang diễn ra.
Ba năm trước, Tây Thục quốc đã bắt dầu dần dần rơi vào trạng thái cắt cứ chính quyền, trước tiên là hoàng thượng của Tây Thục quốc vì bệnh mà băng hà, hoàng vị của Tây Thục quốc nhất thời không có người kế thừa, Tây Thục quốc là quốc gia nữ tôn, công chúa và hoàng tử đều có thể tham gia tranh đoạt chính quyền, quan hệ cung đình vô cùng phức tạp lại không có một người có thể giống như Tiêu Bình Dương vậy, có thể một mình nắm lấy quyền hành, quá trình nội chiến đã không ít lần xuất hiện qua tình huống cả hai bên cùng thiệt hại.
Giờ đây Tây Thục quốc lại gặp phải những chuyện hỗn loạn như thiên tai, bá tánh sinh nghi, Man Di xâm lấn, một quốc gia ban đầu vốn là ổn định, sống sờ sờ bị biến thành cục diện rắm rối.
Thời gian không qua ba năm, hoàng vị Tây Thục quốc từ một miếng bánh thơm lừng nóng hổi biến thành một củ khoai lang phỏng tay, những người vốn muốn có được hoàng vị ở trong nội chiến chết thì chết, bị thương thì bị thương. Tiêu vương gia kỳ thực là tính cách không tranh với đời, mong muốn một cuộc sống thong thả an nhàn, nhưng mà hiện giờ quốc gia đã đến thời khắc liên quan đến tồn vong, Tiêu vương gia không còn cách nào khác, một mình gánh lên gánh nặng.
Nào ngờ loạn trong này vẫn chưa giải quyết xong, giặc ngoài đã đến.
Nam Yến quốc sau khi thống nhất ba nước, bắt đầu đối với Tây Thục quốc nhìn chằm chằm như hổ đói, Tây Thục quốc từ lúc chiến bại tới nay, quốc thổ đã bởi vì Man Di xung quanh mà bị chia cắt rồi, cùng Nam Yến quốc đối đầu, căn bản chính là lấy trứng chọi đá!
Tiêu vương gia vì muốn bảo toàn Tây Thục quốc, tự tước vương vi công*, giáng tôn thị hảo*, biểu thị nguyện ý mọi năm triều cống Nam Yến quốc, chỉ cầu bảo toàn quốc thổ, không bị lấy đi danh xưng Tây Thục quốc.
(*tự tước vương vi công : Tự mình bãi bỏ ngôi vua của mình và trở thành công tước
*giáng tôn thị hảo : giáng chức xuống để biểu thị mình có ý tốt)
Nào ngờ Án Hà Thanh không chịu cái loại này, bày ra rõ ràng mà nói cái mình muốn là thiên hạ không phải nước lệ thuộc gì đó, Tiêu vương gia bó tay hết cách, chỉ đành tự mình ngàn dặm xa xôi đến Nam Yến quốc cúi đầu quy phục, có thể kéo thêm một ngày được một ngày.
Làm hoàng thượng là đến mức như vậy, thật là vừa uất ức vừa xót xa, vừa nực cười vừa đành chịu.
Lúc Tiêu vương gia đến Nam Yến quốc quy phục, cách sự kiện ám sát đã qua một năm, Án Hà Thanh sau khi nghe thấy tên họ của Tiêu vương gia, háo hức vô cùng mà đã cùng Tiêu vương gia gặp mặt một lần, sau đó mặt lạnh mà rời đi.
Tiêu vương gia dùng hết mọi cách để lấy lòng, nhưng vẫn như cũ không thể có được một ánh mắt của Án Hà Thanh, càng không phải nói khiến Án Hà Thanh bỏ đi ý định xuất binh, Tiêu vương gia đến bước đường cùng, tìm được một người, dưới sự giúp đỡ của người đó giữa đêm đi vào tẩm cung của Án Hà Thanh, rồi bỏ thuốc Án Hà Thanh, thông qua một đêm vui vẻ vì Tây Thục quốc cầu được một con đường sống.
Nhưng Tiêu vương gia sau khi bỏ thuốc Án Hà Thanh xong, lại cảm thấy chính mình trơ trẽn mất mặt, giống hệt với tiểu quan trong kỹ viện, phải dựa vào việc bị người ta thượng để đổi lấy lợi ích, áp bức nhiều năm trong nháy mắt đánh tan phòng tuyến của vị hoàng thượng này, làm hắn nổi lên suy nghĩ tự sát, dưới sự xúc động đã uống thuốc độc.
Rồi sau đó nữa, Tiêu tổng tài đã tỉnh lại.
Tiêu Dư An đóng lại sổ tay, lắc đầu vô cùng cảm khái mà than một hơi, thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”
Cũng không biết cái người giúp đỡ Tiêu vương gia mà trong sổ tay úp úp mở mở nhắc đến là ai? Vậy mà có thể khiến Tiêu vương gia nửa đêm đi vào tẩm cung của Án Hà Thanh, chắc hẳn là người có chức cao trọng quyền rất được tín nhiệm.
Hơn nữa vậy mà đã qua một năm, thời gian một năm này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, không biết Án Hà Thanh đã trải qua như thế nào.
Lấy ra bút và nghiên mực, tự mình thấm nước mài mực, mở ra trang cuối cùng của sổ tay ở trên đó viết hai chữ “GHI THÙ” thật lớn.
Ghi thù, hành vi bạo lực gia đình các loại, còn bảo hắn không được gọi mình là Án ca, được, không gọi, không bao giờ gọi nữa, mọe nó, hắn còn gọi thêm một câu Án ca nữa thì hắn chính là chó con!
Tiêu Dư An khí thế hùng hổ mà một cái đóng lại sổ tay, qua một lúc, lại lặng lẽ mở ra, ở trên đằng sau cái câu không gọi thêm một chữ ‘gâu’.