Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

“Hoàng thượng, hoàng thượng người làm sao vậy? Tại sao lại phải trốn? Người muốn đi đâu?” Hồng Tụ hoang mang kéo lại Tiêu Dư An đang lục tung xung quanh.

Tiêu Dư An dừng lại động tác, bình tỉnh mà nhìn lại châu báu vừa moi ra trên tay mình.

Đúng vậy, hắn có thể đi đâu?

Tiêu Dư An ổn định lại tinh thần, đứng dậy, ngữ khí như tìm chết hỏi Hồng Tụ: “Ngươi đã đối với hắn làm những gì?”

Hồng Tụ níu chặt môi dưới, hai tay giao ở trước bụng, cúi đầu đáp: “Hồi hoàng thượng, nô tỳ vốn là dự định muốn dạy dỗ tốt cho hắn làm thế nào để hầu hạ hoàng thượng, nhưng mà vẫn chưa kịp làm gì, cho nên hôm nay chỉ có thể trút thuốc trước tiên.”

“Vậy vết roi là do chuyện gì?”

“Trong lúc giới nghiêm ban đêm, hắn tự ý đi lại quanh quẩn trong Cảnh dương cung, cho nên bị phạt.”

“Ngoài những thứ này thì sao?”

“Hết rồi.”

Tình hình hình như vẫn còn có thể cứu được!! Mâu thuẫn chủ yếu bây giờ là làm thế nào để giải quyết cái vấn đề mà Hồng Tụ ngày ngày muốn đem Án Hà Thanh đưa đến trên giường mình.

Tiêu Dư An một tay chống cằm, đi đi lại lại vài bước, quanh quẩn hai vòng sau đó, dừng lại bước chân, đứng ngay trước mặt Hồng Tụ, chỉ lên Án Hà Thanh đang nằm trên giường, một mảng nghiêm túc mà nói: “Hồng Tụ, ngươi cảm thấy ta thích hắn sao?”

Hồng Tụ hoàn toàn không do dự: “Thích a, bởi vì soái.”

Tiêu Dư An xoay người mở tủ, lại bỏ xuống, lại mở, lại bỏ xuống, đợi bình tỉnh lại rồi sau đó, xoay người đối với Hồng Tụ hét lớn: “Ta không thích hắn.”

Hồng Tụ khó hiểu: “Nhưng hoàng thượng người dạo gần đây ngày đêm nhớ nhung hắn.”

Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi nghĩ xem, ta thích là cái loại dạng mạo này sao?”

Hồng Tụ ngẩn người, trầm mặc, suy nghĩ. Hoàng thượng quả thật chỉ thích dung mạo yêu mị, diễm lệ, Án Hà Thanh tùy là soái đến kinh vi thiên hạ, tuấn dật xuất trần, nhưng đúng là không phải dạng mà hoàng thượng thích.

Hồng Tụ nhỏ tiếng hỏi: “Vậy tại sao hoàng thượng người lại… …”

Tiêu Dư An giả vờ thâm sâu: “Công tâm vi* thượng, công thành vi hạ, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ. Ta đây là vì mai sau Nam chinh mà làm chuẩn bị!”

(*Vi còn có nghĩa là “là” nhưng để hán việt có giống nguyên gốc)

Hồng Tụ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra: “Hoàng thượng anh minh!”

Tiêu Dư An nói: “Ngươi nhìn thấy sự ân sủng mà ta đối với hắn, thật ra là ta muốn dò hỏi tình hình địch mà tạo nên hiện tượng giả, cho nên ta đối với hắn căn bản không có hứng thú, ngươi cũng không cần phí tâm đi dạy dỗ hắn cái gì.”

Hồng Tụ chắp tay hành lễ: “Nô tỳ biết rồi ạ, nô tỳ lập tức gọi người đến đem hắn đi.”

Tiêu Dư An nhìn thấy Án Hà Thanh trên giường đã ngủ rất ngon, không cầm lòng mà buột miệng nói ra: “Đã trễ như vậy rồi, bỏ đi, đêm nay trước tiên cứ để hắn ngủ ở đây đi.”

Hồng Tụ: “... … Hoàng thượng người thật sự không phải… …”

Tiêu Dư An chắc như như đinh đóng cột mà ngắt lời cô ấy: “Thật đó! Không phải!”

Tiêu Dư An khô cả miệng mà nói với Hồng Tụ một phen, lại chỉ trời rồi chỉ đất hô to nhật nguyệt có thể làm chứng, vậy mới đem Hồng Tụ bán tin bán nghi trở thành hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.

Đem Hồng Tụ khuyên rời Tẩm cung, trong một đêm tinh thần của Tiêu Dư An chịu bao nhiêu công kích và tàn phán cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi trở lại.

“Ya.” Tiêu Dư An thở dài một tiếng, ngồi ở bên giường, tựa vào cột giường, rồi nhắm mắt lại, muốn yên tỉnh thu xếp mà suy nghĩ lại.

Một lúc lâu, Tiêu Dư An mở mắt ra, xoa xoa huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn Án Hà Thanh, nào ngờ vừa nhìn, tức thời lồng ngực một lạnh, máu toàn thân bắt đầu đông cứng lại.

Án Hà Thanh không biết từ khi nào đã tỉnh lại, máu đỏ trong con ngươi vẫn chưa phai đi, lúc này u ám mà đối mặt với Tiêu Dư An, ánh mắt hung tàn như lệ quỷ.

Nói là ngủ một giấc rồi mới thức dậy cơ mà! Thuốc giả hại người a!

Thân là một vị tổng tài, thân là một vị tổng tài đã từng bị yêu cầu học thuộc bá đạo ngữ lục.

Ở trong thời điểm này ngay tại đây, não của Tiêu Dư An trong một khắc thoáng qua những dạng câu nói này.

Nói đi, muốn tiền mặt hay là chi phiếu? Dù thế nào thì, yêu, ta nhất định cho không được rồi a.

Đừng lo lắng, ta sẽ chịu trách nhiệm, một triệu ngươi xem coi có đủ không.

Nếu đã nhiễm lên hơi thở của ta, vậy cả cuộc đời này của ngươi cũng sẽ là người của ta, cả cuộc đời này cũng chạy không thoát đâu.

Nam nhân, đêm qua đã cảm nhận được tình yêu sâu đậm của ta rồi chứ?

Tiêu tổng cấp tốc đem những câu châm ngôn này sàng lọc một phen, quả quyết nắm bắt lấy một câu, sau đó hắn đưa tay ra, chỉ ra ngoài cửa sổ, thần sắc hờ hững, ngữ khí bình tĩnh: “Nhìn kìa! là máy bai, khục, bay a!”

Không sai, Tiêu Dư An bị dọa đến vỡ giọng luôn rồi.

Nhân lúc Án Hà Thanh còn đang ngẩn ngơ, Tiêu Dư An một cái đứng dậy, một bước đi, một dùng sức, trong một khoảnh khắc hắn chạy trốn, cổ tay mạnh mẽ bị người khác khéo lại, không qua một nháy mắt, Tiêu Dư An thảm hại mà ngã lên giường.

Một giây sau đó, cổ của Tiêu Dư An bị người khác bóp chặt, và khắp não của hắn chỉ còn có bốn chữ.

MỆNH TA THÔI RỒI!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui