Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Không có tùy tùng, không có long liên (xe kéo của vua), hai người chậm rãi ung dung từ cung đông đi đến cung tây, từ sáng sớm tinh mơ đi đến giờ ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ), Tiêu Dư An cuối cùng cũng dừng lại bước chân.

Án Hà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, khói lửa dày đặc, hương cơm bay tứ phía, trước căn nhà không xa xỉ cũng không đơn giản, bia treo ba chữ: Ngự thiện phòng.

Án Hà Thanh cả đầu mù tịt, hỏi: “Chính là nơi đây?”

Trên mặt Tiêu Dư An treo lên nụ cười vô hại: “Không giấu ngươi, ta lạc đường rồi.”

Án Hà Thanh: “... …”

“Người đừng lấy ánh mắt này mà nhìn ta, cái cung này ta cũng đâu có hiểu rõ, hôm qua ta có hỏi rõ đường đi đó, kết quả cái cung điện này quá lớn, hành lang sân nhà lại giống nhau như vậy, đi đi một hồi thì lạc đường rồi.” Tiêu Dư An vô tội mà buông tay.

Án Hà Thanh nhìn nhìn hắn, cảm thấy đau đầu: “Vậy tại sao lại ngừng lại?”

Tiêu Dư An thở ngắn than dài mà xoa xoa dạ dày: “Đói rồi, nhớ là Ngự thiện phòng ở gần đây, nên là đi tới đây.”

Đáy mắt Án Hà Thanh thoáng qua một tia đành chịu: “Vậy ngươi đi ăn chút gì đó đi, đợi đã, ngươi lại làm cái gì vậy?”

Tiêu Dư An không biết từ đâu lấy ra một cái đoạn vải lụa, che lại nửa khuôn mặt, ở sau đầu cột lại nút thắt: “Lén lút lấy một chút, để tránh hưng sư động chúng*, ăn no rồi còn phải lên đường.”

(*Hưng sư động chúng - 兴师动众: ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm một việc gì đó, rất hoành tráng.)

Án Hà Thanh: “... …”

Đường đường hoàng thượng phải đi Ngự thiện phòng trộm thức ăn không lẽ không hưng sư động chúng sao!

Tiêu Dư An nhét cho Án Hà Thanh một miếng vải lụa, hành động nhanh chóng, cúi lưng xuống áp vào cạnh tường, Án Hà Thanh chần chừ tại chỗ, sau cùng vẫn là che mặt lại, theo Tiêu Dư An đi đến sân sau cạnh bức tường đỏ.

Tiêu Dư An bây giờ ngay đây phái hiện một vấn đề.

Mặc dù hắn từ nhỏ luyện thuật phòng thân, nhưng mà hắn không biết leo tường.

Chung quy cũng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, lại là tổng tài nên hắn không có cơ hội luyện cái này.

“Ta leo không lên được.” Tiêu Dư An xoay người cầu cứu Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh đưa mắt nhìn bức tường màu đỏ, lùi ra sau vài bước, một cái chạy lấy đà, mũi chân chạm nhẹ lên bức tường, mượn lực leo lên đó, có thể nói là thân nhẹ như yến, mây bay nước chảy.

Tiêu Dư An trong lòng cảm thán không thôi, không nhịn được muốn vỗ tay.

Không hỗ là nam chính, leo tường cũng soái như vậy.

Án Hà Thanh giữ chặt mái ngói, muốn kéo Tiêu Dư An lên đây, lại thấy Tiêu Dư An trầm mặc mà đi ra trước vài bước, sau đó đẩy ra cánh cửa gỗ nhỏ ở sân sau, thong thả tự tại mà đi vào.

Án Hà Thanh hỏi: “... … Ngươi biết cửa không khóa?”

Tiêu Dư An đáp: “Biết a, ta lúc nãy mò qua đây, đã nhìn thấy cảnh cửa gỗ này không có treo khóa.”

Án Hà Thanh khốn khổ mà hỏi: “Vậy tại sao lại phải leo tường?”

Tiêu Dư An ý cười ôn hòa như nước: “Bởi vì leo tường mới có cảm giác lén lút vụng trộm, tương đối thích hợp với hành vi bây giờ của chúng ta.”

Án Hà Thanh không thể nhịn nổi nữa, túm lấy gáy sau của Tiêu Dư An, lạnh lùng nói: “Trên đường hoàng hà rồi gặp lại.”

“Ăn no rồi đánh, ăn no rồi đánh!” Tiêu Dư An kêu lên bi thương vài tiếng, giãy khỏi trói buộc, rút lại thân thế lùi ra sau.

Án Hà Thanh lườm hắn một cái, quay người hướng phòng bếp mà đi.

Đang là giữa trưa, trong Ngự thiện phòng bận rộn đến nổi lửa nóng hừng hực đầy trời, xung quanh đều là người, hai người lặng lẽ dạo một vòng, rất không dễ dàng ở bên cạnh phòng củi tìm thấy một nơi có căn nhà nhỏ vắng vẻ.

Cái căn nhà nhỏ này chắc là cho nô tài dùng bữa, đơn giản nhỏ hẹp, bụi mỏng lò lạnh, bây giờ các nô tài đều đang bận rộn, cho nên nơi đây không có một bóng người.

Tiêu Dư An phóng phóng khoáng khoáng đi vào, từ trong nồi tìm ra hai cái màn thầu trắng tinh, tự mình ngậm một cái, rồi lại đưa cho Án Hà Thanh một cái.

Án Hà Thanh im lặng cầm lấy màn thầu, chút có chút không mà nhai lên.

“Không có thịt sao… …” Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu tìm kiếm trong tủ chén.

Án Hà Thanh đứng ở một bên nhìn Tiêu Dư An lật đến lật lui, đôi tai nhạy bén mà lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiêu Dư An lục lọi xung tủ chén, lại chui vào trong lòng lò, Án Hà Thanh trơ mắt mà nhìn hắn biến thành tro đầu mặt đất, nhất thời có lời muốn nói nhưng lại thôi.

“A, có khoai lang nướng.” Tiêu Dư An nhứ lấy được vật quý báu, đem khoai lang vẫn còn dính tro than nhét vào trong ngực, quay đầu muốn tranh công với Án Hà Thanh, Án Hà Thanh đột nhiên con ngươi lóe lên, ập thân bước nhanh mà tới, một cái kéo cổ áo của Tiêu Dư An đem người ném ra ngoài cửa sổ, sau đó tự mình cấp tốc leo ra khỏi cửa sổ.

Tiêu Dư An ở trên đất lăn được hai vòng, lập tức ngã lờ đờ, đang trong lúc trời đất quay cuồng, bên tai truyền đến giọng la hét của cô nương: “A!! Ngươi mau tới a! Có trộm a!!”

Án Hà Thanh nhẹ nhàng tiếp đất, một bước đi lên, ôm lên Tiêu Dư An vẫn còn đang dụi đầu, mũi chân chạm nhẹ, phi thân ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho người ta trố mắt líu lưỡi, chưa qua chốc lát, hai người dễ dàng chạy thoát khỏi sự truy đuổi.

Sau khi xác nhận đằng sau không còn người đuổi theo, Án Hà Thanh mới đem Tiêu Dư An thả xuống.

Tiêu Dư An vội vàng cúi đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Khoai lang đều an toàn trong ngực, không bị mất.

Tiêu Dư An xoa dịu cánh tay bị đau lúc ngã, đưa cho Án Hà Thanh một miếng khoai lang nướng, kiên nhẫn cùng người trao đổi: “Thật ra ta leo cửa sổ rất nhanh a, thật đó, lần sau còn gặp phải chuyện như vậy, có thể thông báo sớm một tiếng không?”

Vụ ở Ngự thiện phòng lén lấy đồ ăn còn muốn có lần sau? Án Hà Thanh giật giật khóe miệng, cầm lấy khoai lang, không lên tiếng trả lời.

Dùng khoai lang lấp đầy bụng rồi sau đó, Tiêu Dư An nhìn xung quanh, xung quanh không có đại điện tẩm cung, đều là khung cảnh lâm viên, không có thị vệ tuần tra, khung cảnh hiện ra vô cùng trống vắng, không giống trong cung trái lại giống ngoài cung.

Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, quay đầu đối với Án Hà Thanh cười: “Ta hình như… …”

“Hỏi đường.” Án Hà Thanh lời ngắn ý nặng mà ngắt lời hắn.

Tiêu Dư An ngoan ngoãn xoay người đi tìm người, cái nơi này quá vắng vẻ, hai người quanh quẩn một vòng, cuối cùng tình cờ gặp được một tên thị vệ.

Thị vệ này đại khái cũng là đến đây lười biếng ngủ gục, thấy hai người trước tiên là sợ đến bối rối muốn chạy, chạy được một nửa cảm thấy không đúng lắm, vung vẩy bội kiếm lại chạy về, wa wa ya ya mà hét: “Ai! Nhân vật khả nghi từ đâu tới?”

Tiêu Dư An chùi chùi trên mặt toàn là than đen, lộ ra ngũ quan có thể miễn cưỡng nhìn rõ.

Thị vệ tay run một cái, ùm một tiếng lập tức quỳ xuống: “Hoàng, hoàng thượng?”

“Đừng quỳ, đứng dậy đứng dậy?” Tiêu Dư An chịu không được mà giơ giơ tay lên.

Thị vệ run lẩy bẩy mà đứng dậy: “Hoàng thượng, người tại sao lại chạy đến nơi đây? Đây là cung thành ngoài.”

Tiêu Dư An nói: “Ta hỏi ngươi, Tế thiên đàn ở đâu?”

Thị vệ đáp: “Hồi hoàng thượng, hướng nam đi thẳng khoảng sáu dặm.”

(*Theo bên Trung: 1 dặm = 0.5km)

Tiêu Dư An cười tỏ lời cảm ơn, quay người đối với Án Hà Thanh nói: “Đi thôi?”

“Ừm.” Án Hà Thanh gật gật đầu.

Thị vệ ngẩn ngây người nhìn hai người sánh vai rời đi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vài bước đuổi theo: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nơi đây dù sao cũng là cung thành ngoài, đường đằng trước không để đi, nhiều rừng cây ít đường, vẫn là hồi cung trước, ngồi long liên rồi đi đến a?”

“Không cần, không sao.” Tiêu Dư An vẫy vẫy tay, ý cười dịu dàng, ánh sáng trong veo xuyên qua ban ngày, tô lên mặt mày tuyệt sắc của hắn, bừng tỉnh đến vô cùng, làm sao cũng không thể khiến người khác liên tưởng ra cái vị bộ dạng bạo chúa người người kiêng kỵ.

Thị vệ ngẩng người được nửa ngày, đợi đến khi hoàn hồn trở về, hai người đã biến mất ở nơi xa.

Lần này vừa đi, lại từ giờ ngọ đi đến chiều hôm.

Tiêu Dư An ăn mặc quần áo dày, không tiện bước đi không mở lớn được, và lúc nào cũng móc phải cành cây, một lại hai đi hành động chậm chạp, nếu không bởi vì lạnh lẽo, hắn thật sự muốn xé vạt áo ra.

Hoàng hôn buông xuống, ngày sáng đã thấm đêm tối, Tế thiên đàn cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui