Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chiến sự từ tháng 11 sốt ruột đến tháng 1.

Tháng 1, tuyết lớn phủ kín đường, thiên hàn địa đông.

Tiêu Dư An vốn tưởng rằng binh sĩ Nam Yến quốc sẽ bởi vì thời tiết lạnh giá chịu không được, nào ngờ bọn họ càng đánh càng dũng mãnh, trái lại, Bắc quốc bên đây có thể nói là thê lương vạn phần, kho lương vốn đã không dồi dào bởi vì chiến tranh dần dần cạn kiệt, càng khiến Tiêu Dư An sụp đỗ vẫn còn ở đằng sau.

Đội ngũ vận chuyển quân lương gặp phải tuyết lở, toàn đội hủy diệt.

Xa ở hoàng thành Tiêu Dư An nghe thấy tin tức, sốt ruột đến nỗi một đấm đấm lên trên ghế, xương ngón tay đỏ ửng.

Đại thần bẩm báo quỳ dưới đất hét lớn: “Hoàng thượng đừng gấp! Đã phái Tạ Thuần Quy tướng quân khẩn cấp vận chuyển quân lương lần thứ hai lên tiền tuyến rồi!!!”

Tiêu Dư An không có đáp lại, đôi tay hắn giao nhau chặt chẽ, để ở bên môi hung hăng cắn lấy nơi đốt ngón tay giao nhau, đợi qua thần lại cảm thấy được đau nhói lúc đó, mới phát hiện ngón tay đã bị hắn cắn ra máu.

Trong nguyên tác, bởi vì gian thần cắt đứt quân lương tiền tuyến, buộc Lý Vô Định phản quốc, cho nên ở phần quân lương này, Tiêu Dư An mọi thứ đều đích thân làm, giám sát mọi lúc.

Nào ngờ cuối cùng, vẫn là bị đánh bại bởi ông trời.

Tiêu Dư An lại một lần nữa hung hăng cắn lấy đốt ngón tay, mùi máu tanh phủ đầy trong miệng của hắn: “Phần quân lương thứ hai nhất định phải đưa đến, nhất định phải đến kịp a.”

Và lúc này, Lý Vô Định khoác trên thân chiến bào, một mình ngồi ở trong lều coi bản đồ quân sự cau mày suy nghĩ, vài tên phó tướng vén rèm đi vào, tuyết lạnh kèm theo gió lớn thổi vào, quấy động đến nỗi trong quân lều toàn là hàn ý, Nhiếp Nhị tính khí gấp, vài bước lên trước, vỗ bàn gấp gáp mà hỏi: “Tướng quân, quân lương căng thẳng, nhưng mà tin tức quân chi viện trì hoãn không đến, để bụng đói như vậy làm thế nào có thể đánh trận a?”

Lý Vô Định thu lại bản đồ, ngước mắt nhìn một đám người, lông mày vặn thành chữ xuyên(川): “Hiện giờ lương thực vẫn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Nhiếp Nhị đáp: “Cũng chỉ là chuyện một hai ngày.”

Lý Vô Định véo véo mày: “Con đường hậu phương thông rồi chứ?”

“Tuyết quá lớn rồi, căn bản qua không được đội ngũ… …”

Lý Vô Định không còn nói gì thêm, sống chết mà nhìn chằm chằm bản đồ trong tay, giống như muốn dùng ánh mắt đâm xuyên nó.

“Tướng quân, ta nhìn thấy Nam Yến quốc bên đó gần đây đang rầm rộ sôi nổi mà chỉnh đốn binh mã, xem ra là chuẩn bị một lần công thành rồi.” Một tên phó tướng trong số đó nói.

“Trận tuyết này mẹ nó sớm không rơi muộn không rơi, cứ mẹ nó đến lúc vận chuyện lương thực lại rơi, với lại còn chỉ chắn đường của chúng ta, nãi nãi hắn chứ.” Nhiếp Nhị đột nhiên đập bàn bộc phát, trợn mắt như muốn nứt ra.

Lý Vô Định thở một hơi dài, như đành chịu lại như quyết tuyệt, như ai thán lại như kiên định, hắn rủ mắt, tướng ngồi trầm mặc, như điêu khắc trang nghiêm, lời nói ra cũng là lạnh lùng cứng rắn như vậy: “Ta muốn liều một lần.”

“Liều như thế nào?” Một tên phó tướng hỏi.

Lý Vô Định ngẩng đầu dậy, liếc nhìn các phó tướng: “Cướp lương.”

“Cướp lương của quân đội Nam Yến quốc?” Có người sợ đến mất sắc, “Nhưng mà kho lương đều là trọng binh canh gác, một không cẩn thận thì sẽ toàn quân bị bị diệt a.”

“Chúng ta trước tiên phái một đội nhỏ từ đằng sau đội quân lớn của họ lách qua, giả dạng đánh lén, tạo thành rối loạn, thu hút sự chú ý của bọn họ, rồi sau đó phái thêm ba ngàn tinh binh đi kho lương, cho dù không thể cướp được quân lương, tiêu hủy cũng có thể.” Lý Vô Định nói xong ngẩng đầu hỏi, “Các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy khả thi!” Nhiếp Nhị tán thành nói: “Tử thủ cổng thành như thế cũng là ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nếu như có thể tiêu hủy kho lương của bọn chúng, cũng có thể vì quân chi viện của chúng ta tranh thủ thời gian!”

Xung quanh không có người chất vấn, Lý Vô Định lập ra kế hoạch tác chiến kỹ càng tỉ mỉ, bắt đầu do dự ở khâu chọn người.

Tác chiến lần này bất luận là đánh lén hay là cướp lương đều vô cùng nguy hiểm, số người bọn họ ít, chỉ thích hợp tốc chiến tốc quyết, nếu như hơi có chút do dự và trì hoãn, bị Nam Yến quốc phát hiện manh mối sẽ hoàn toàn thất bại.

Lý Vô Định suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định cướp lương do hắn đích thân đem quân.

“Vậy ta đi giả trang đánh lén.” Nhiếp Nhị xung phong nhận việc.

Lý Vô Định mặt lộ nghi ngờ.

Nhiếp Nhị tuy rằng kinh nghiệm sa trường phong phú, nhưng mà hắn dễ bị kích thích lại tùy hứng, tùy ý làm liều, khá có hình bóng của lăng đầu thanh*, lần này giả trang đánh lén vạn lần không thể cùng quân địch vướng víu, nếu không rất khó tự giữ mình.

(*lăng đầu thanh(愣头青): Là một từ ngữ đời sống, chỉ những người không có não hoặc là hành động không suy nghĩ, người làm việc mù quáng.)

“Lý Vô Định ta biết ngươi đang do dự cái gì, yên tâm đi, ta sẽ không cùng bọn họ đối đầu đâu, hơn nữa đến lúc đó ta để các tướng sĩ ở sau ngựa buộc lên một bó bó rơm, rơm bị kéo lê ở trên đất mà phát ra tiếng động và bụi bặm sẽ tạo thành bộ dạng rất nhiều người, nhất định có thể kinh động đến bọn họ!” Nhiếp Nhị gấp gáp đề nghị, sợ rằng Lý Vô Định xem nhẹ mình.

“Vậy được!” Lý Vô Định gật gật đầu, “Ngươi nhất thiết phải thận trọng dè dặt! Những người còn lại lưu thủ nội thành!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui