Xuyên Thành Phản Diện Muốn Tắm Trong Hào Quang Của Nam Chính


Ra khỏi gian nhà, Tiêu Dư An nhàn nhã đi dạo xung quanh, khắp nơi tìm kiếm Dương Liễu An, nào ngờ chưa đi được bao nhiêu bước, nghe thấy từ đằng sau một tiếng kêu gọi mừng rỡ: “Hoàng thượng!”
Tiêu Dư An nghi hoặc xoay người, thấy một hồng y nam tử vui vẻ mà nhìn hắn.

Nói là nam tử, nhưng lại có ngũ quan vô cùng xinh đẹp, tư thế nũng nịu, đến cả giọng nói cũng cố ý nén thành giọng lanh lảnh chói tai, hắn đổ nhào người tới, hương thơm giữa tay áo xém chút nữa làm cho Tiêu Dư An choáng váng ngạt thở.

Tiêu Dư An vội vàng lùi một bước, né tránh cái nhào tới của nam tử.

Nam tử nhào tới chỉ ôm được không khí, tủi thân mà mếu máo, suýt nữa là rơi nước mắt: “Không gặp vài ngày, hoàng thượng người đã không cần A Ngọc nữa rồi sao?”
Ngươi ngươi ngươi nói nói chuyện cho tốt! Đừng nũng! Đừng khóc! Đợi chút! Đừng có lại nhào tới đây!
Tiêu Dư An lại lần nữa né tránh, qua một vài phút rảnh rỗi, đột nhiên nghĩ ra người này là ai.

Người này trong nguyên tác chẳng qua chỉ chiếm một đoạn nhỏ, Tiêu Dư An cảm thấy chính mình vẫn còn nhớ đến hắn, chẳng qua vẫn phải cảm ơn các tiểu cô nương viết văn đồng nhân trong khu bình luận.

Kẻ này tên đầy đủ là Tần Ngọc, là người được sủng nhất trong số các cấm luyến của Quân vương thiếu niên,và trong nguyên tác cũng là người duy nhất trong số các cấm luyến được đề cập tới tên.

Lúc Bắc quốc sắp sửa bị nam chính diệt quốc, Quân vương thiếu niên độc c.

h.

ế.

t hết tất cả cấm luyến của mình, chỉ có duy nhất tha cho Tần Ngọc, thậm chí còn muốn Tần Ngọc với mình cùng nhau trốn chạy lên hướng bắc, xem ra có lẽ thật sự là đối với Tần Ngọc có chút tình cảm.

Nào ngờ Tần Ngọc bởi vì muốn sống, mà bán đứng Quân vương thiếu niên, và thế là Quân vương thiếu niên bị Án Hà Thanh bắt sống ngay cửa Tẩm cung.

Cái đoạn tình tiết này, trong nguyên tác chỉ dùng lác đác vài đoạn để miêu tả, nhưng lại có thể tác động đến thần kinh của không ít các em gái, có một khoảng thời gian, bình luận của truyện toàn là tra thụ a.

ngược luyến thâm tình a, những kiểu bình luận như vậy.

Trong lúc đó Tiêu Dư An thật sự muốn hỏi các em gái đó: Các ngươi rốt cuộc làm sao nhìn ra được Tần Ngọc là thụ a! Trong nguyên tác căn bản không có nhắc đến!
Bây giờ Tiêu Du An chỉ muốn nói: Phân biệt công thụ là năng lực thiên phú đặt biệt mà các ngươi có a!
Tần Ngọc thấy Tiêu Dư An lại né lần nữa, hơi hơi cắn chặt môi dưới, dưới mắt long lanh giọt lệ: “Hoàng thượng? Vì sao vậy? Có phải là nô tài làm gì sai, khiến cho hoàng thượng không vui lòng ư? Nghe nói hoàng thượng ngày đêm triều chính, bận đến dứt không được, lần này không dễ dàng gì mà đến Cảnh dương cung, không phải là đến gặp nô tài sao?”
Tiêu Dư An đáp án quả quyết: “Không phải.


Tần Ngọc: “! …”
Tần Ngọc mắt vừa khép lại, đột nhiên chán nản trở đi, rồi lại mở mắt, thật tốt cho một bộ dạng yếu đuối đáng thương, lê hoa mang nước: “Xem ra hoàng thượng gần đây là có niềm vui mới rồi, vậy A Ngọc đi đây, không sẽ làm cho hoàng thượng chán ghét mất.


Tiêu Dư An gật đầu: “Được, anh bạn tạm biệt nhé, tạm biệt nhé, tạm biệt nhé.


Tần Ngọc còn đang chìm đắm trong kinh ngạc mà Tiêu Dư An đột nhiên hát thành tiếng, sau đó phát hiện nước mắt của mình mà trước đó lần nào cũng được, nhưng lần này lại đột nhiên hoàn toàn không có tác dụng!
Tiêu Dư An thật sự là xoay đi người rời đi!
Sợ rằng vướng víu với Tần Ngọc sẽ gây thị phi, Tiêu Dư An vôi vàng rời đi tiếp tục tìm kiếm Dương Liễu An, đúng lúc hắn đang phiền não là nên đến nơi nào tìm, bỗng nhiên tiếng cầm quen thuộc truyền đến.

Chính là ngày hôm Tiêu Dư An không ngủ được, ra ngoài đi dạo, ở gần đình nghỉ mát đụng phải Dương Liễu An là tiếng cầm nghe thấy trước lúc đó.

Tiêu Dư An nghi hoặc, thuận theo tiếng cầm mà tìm kiếm, tìm đến một khu vườn nhỏ trồng dương liễu, nào biết được hắn vừa đạp chân vào khu vườn, tiếng cầm nhỏ dần rồi biến mất, xung quanh im lặng trống vắng.

Tiêu Dư An nghi hoặc ngẩng đầu, đúng lúc vừa thất Dương Liễu An vội vã đi đến.

Thấy Tiêu Dư An, Dương Liễu An trước tiên là sợ, sao đó quỳ nửa gối xuống hành lễ: “Hoàng thượng người sao lại đến đây?”
Trước tiên đừng có quản sao ta đến đây, trái lại tại sao mỗi lần ngươi xuất hiện lại có BGM (Nhạc nền)?
Tiêu Dư An quan sát kĩ tên nam tử tự mang theo BGM này: “Đừng quỳ nữa, đứng dậy, điểm tâm ngươi ăn hết rồi ư?”
Dương Liễu An đứng dậy, nói: “Hồi hoàng thượng, đúng ạ.


Thấy Dương Liễu An hai tay trống không, Tiêu Dư An hỏi: “Hửm? Vậy cái khay đâu?”
Dương Liễu An đột nhiên úp úp mở mở, ngôn ngữ lộn xộn: “Khay, cái khay, vi thần, vi thần làm mất rồi ạ.


Tiêu Dư An nói: “Không sao, cũng không phải là vật gì đáng giá, về Tẩm cung thôi.


Dương Liễu An thở dài một tiếng, lại hành lễ lần nữa: “Vâng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui