Tiêu Dư An gần đây ngày ngày chạy đến Vĩnh Ninh điện.
Ngày thứ nhất đến, Vĩnh Ninh công chúa đang học đàn tranh, nhìn thấy Tiêu Dư An, cô ấy mặt mày hớn hở, kéo người tới rồi đàn cho một khúc, ngọc chỉ thon dài tung bay, khúc hay người cũng đẹp.
Tiêu Dư An khen ngợi không thôi, khen ngợi xong đi thẳng vào vấn đề chính: “Ninh nhi, muội có cần một người thị vệ theo bên mình không?”
Công chúa Vĩnh Ninh đang gảy dây đàn, nghi hoặc ngẩng đầu: “Không cần a, cảm ơn hoàng thượng ca ca quan tâm.”
Cô tại sao lại không cần a! Tai sao có thể không cần! Cái miệng của hai người các ngươi tại sao lại có thể khiến có người ta nhọc lòng như vậy! Tại sao!
Tiêu Dư An nụ cười ôn hòa: “Tại sao không cần a?”
Công chúa Vĩnh Ninh không hiểu: “Tại sao cần ya?”
Bởi vì có thể phát triển thành chồng đó!!!
Tiêu Dư An nói: “Có thể hầu hạ muội.”
Công chúa Vĩnh Ninh nói: “Nô tỳ bên cạnh của Vĩnh Ninh đều rất hợp tâm ý, không cần phải thêm một người nữa.”
“Có thể bảo vệ muội.”
“Trong cung ngày đêm bình an, Vĩnh Ninh không cần phải được bảo vệ.”
“Có thể bồi muội nói chuyện.”
Công chúa Vĩnh Ninh che môi mà cười: “Nếu như Vĩnh Ninh cảm thấy cô đơn, tại sao lại không tìm hoàng thượng ca ca nói chuyện? Mà lại phải cùng một người chưa gặp mặt lần nào giao tâm?”
Tiêu Dư An gian khổ mà nói: “Vạn nhất ta bận rộn triều chính, không có thời gian để bồi muội.”
Công chúa Vĩnh Ninh tinh nghịch chớp chớp mắt: “Vậy Vĩnh Ninh nguyện ý đợi hoàng thượng ca ca có thời gian rảnh rỗi lại đến tìm hoàng thượng ca ca, đến lúc đó, hoàng thượng ca ca cũng nhất định sẽ bồi Vĩnh Ninh nói chuyện mà, đúng không?”
Tiêu Dư An sụp đổ nâng trán: “Đúng… … đúng… …”
Đúng cái con ma ấy!
Công chúa Vĩnh Ninh cười ngọt một cái, phong hoa tuyệt đại, vạn vật thất sắc: “Hoàng thượng ca ca huynh thật tốt!”
Tốt cái đầu ấy!
Ngày thứ hai đến, Tiêu Dư An kiên định đối với công chúa Vĩnh Ninh nói: “Huynh vẫn cảm thấy là Ninh nhi muội cần một người thị vệ.”
Công chúa Vĩnh Ninh mặt lộ tủi thân: “Tại sao vậy? Bởi vì hoàng thượng ca ca không muốn cùng Vĩnh Ninh nói chuyện sao?”
Cô đừng có tranh thủ đổi khái niệm a! Cô đừng có tưởng cô làm ra vẻ mặt thương tâm đó, thì ta sẽ mềm lòng không giúp ngươi an bài thị vệ!
Sau đó Tiêu Dư An đã mềm lòng, cả một ngày cũng không nhắc đến chuyện của thị vệ.
Ngày thứ ba đến, Tiêu Dư An chuẩn bị tốt tâm lý chịu đựng, đi thẳng đến Vĩnh Ninh điện.
Công chúa Vĩnh Ninh thấy Tiêu Dư An vui vẻ vô cùng: “Hoàng thượng ca ca, muội kiếm được thị vệ rồi!”
Tiêu Dư An giương mắt mà nhìn.
Cái gì! Cho nên là hai người không biết từ lúc nào mà gặp nhau rồi, sau đó thì công dây tơ này thì không cần ta nối nữa?!
Không hổ là nam chính nữ chính.
Tiêu Dư An cảm thấy chính mình đúng là lo lắng mù quáng.
“Tìm được rồi à, vậy thì tốt.” Tiêu Dư An lộ ra nụ cười của người cha hiền, gật gật đầu.
“Nhưng mà hắn tạm thời chưa phải là thị vệ, Vĩnh Ninh muốn mời hoàng thượng ca ca ban hắn chức vị.” Công chúa Vĩnh Ninh kéo lấy tay của Tiêu Dư An lắc lư.
Tiêu Dư An hòa nhã dễ gần nói: “Ta hiểu, ta hiểu.”
“Thật tốt quá, ta gọi hắn đến gặp hoàng thượng ca ca!” Công chúa Vĩnh Ninh vui vẻ nói xong rồi sao đó, vội vàng sai đi tỳ nữ mang người đến.
Tiêu Dư An thở dài một hơi.
Ya, hình như có cảm giả kỳ lạ giống như gả nữ nhi đi vậy.
Tiêu Dư An vừa mới cảm khái xong, công chúa Vĩnh Ninh cũng vừa mang đến một người mình hổ thân gấu (cao to lực lưỡng), hình dáng to lớn ước chừng có đến hai Tiêu Dư An là… …
Nữ tử.
Cái vị nữ tử cực giống Lỗ Trí Thâm* này mặt lộ vẻ thẹn thùng, ngượng nghịu mà hành lễ với Tiêu Dư An: “Nô tỳ kiến qua hoàng thượng.”
(*Lỗ Trí Thâm 鲁智深, biệt hiệu là Hoa Hòa thượng là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử.
Và ông cũng khá to con, các bạn có thể search google để biết thêm chi tiết)
Tiêu Dư An rớt xuống cái rầm, hỏi công chúa Vĩnh Ninh: “Đây, đây chính là thị vệ của muội?”
Công chúa Vĩnh Ninh cười đầy niềm vui: “Đúng a! Có phải nhìn vào sẽ khiến người ta rất yên lòng không?”
Đúng!! Không thể phản bác!!
“Nhưng, nhưng… …” Tiêu Dư An ngập ngừng ấp úng, “Cô ta cho người khác một cảm giác, không, không giống có thể bảo vệ người khác cho lắm.”
Nghe thấy lời Tiêu Dư An, vị nữ tử đó đột nhiên mếu máo một tiếng, che mặt lại bắt đầu khóc: “Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ sẽ dốc hết sức bảo vệ công chúa! Thật đó! Hu hu hu!”
Công chúa Vĩnh Ninh vội vàng vỗ vỗ lưng cô ấy: “Được rồi được rồi, Thúy Nhi đừng khóc nữa, đừng có tủi thân, hoàng thượng ca ca chỉ là không hiểu ngươi.”
Tiêu Dư An: “...!…”
TA KHÔNG HIỂU!! TA THẬT SỰ KHÔNG HIỂU ĐÓ!
Công chúa Vĩnh Ninh lại nói: “Ngươi cho hoàng thượng ca ca biết ngươi có thể bảo vệ ta, được không?”
Chỉ thấy Thúy Nhi lau khô nước mắt, cẩn thận mà gật gật đầu, sau đó đưa tay cầm lên cái tách sứ trên bàn, dễ như trở bàn tay mà bóp nát bằng tay không.
BÓP… … NÁT… … RỒI… …
Tiêu Dư An vẫn còn chưa hoàn lại thần, Thúy Nhi lại chạy đến bên ngoài điện Vĩnh Ninh, tìm đến một cái cây to bằng cánh tay sau đó, hai tay ôm lấy, gầm lên một tiếng, mạnh mẽ đến nổi đem nó nhổ rễ tận gốc! Sau đó cô ta lại bước thêm vài bước nhỏ nhanh, một bước ba đong đưa, trong trạng thái nhược liễu phù phong mà đi về đây.
Tiêu Dư An: “...!…”
công chúa Vĩnh Ninh: “Hoàng thượng ca ca huynh xem! Có thể phục vụ muội có phải không?”
Tiêu Dư An: “Nhưng… …”
“Còn có thể bảo vệ muội!”
“Mà… …”
“Còn có thể bồi muội nói chuyện!”
“Đây… …”
Công chúa Vĩnh Ninh giải quyết dứt khoát: “Được, cứ quyết định là cô ấy đi!”
-
Tiêu Dư An trong lòng rầu rĩ, hắn đem đầu gục lên trên bàn, hai tay buông lỏng xuống ở hai bên thân, một bộ dạng phờ phạc ủ rủ, đến chén cháo nhỏ tinh tế đặt ở trước mặt mình cũng ăn không nổi.
Hồng Tụ lo lắng sợ sệt hỏi: “Hoàng thượng, người làm sao vậy?”
Tiêu Dư An uể oải, yếu ớt mà trả lời: “Chiếc lá lạnh lẽo phóng khoáng rơi vãi đầy mặt ta, con ta phản nghịch làm tổn thương lòng ta*.”
(*Gốc: 寒叶飘逸洒满我的脸,吾儿叛逆伤痛我的心。là một đoạn nhạc nhỏ trong trong quảng cáo《难忘的家中美味》- Mỹ vị khó quên của gia đình.
Đại khái là nói về con mình phản nghịch ở tuổi mới lớn.
Chú thích vui cho bạn nào muốn biết, thật ra cũng không có gì quan trọng:))))))
Hồng Tụ đã quen với những lời nói làm người ta hết hồn của Tiêu Dư An, cô ấy cúi đầu phỏng đoán, hỏi: “Hoàng thượng có phải là nội hỏa ngoại công, nóng ruột rồi không? Có muốn nô tỳ an bài cho hoàng thượng một tiểu nô, tiêu tiêu hỏa khí?”
Tiêu Dư An hai tay ôm đầu: “A, phù xì - -”
Hồng Tụ khuyên nói: “Nô tỳ biết rằng hoàng thượng gần đây ưu sầu lo nước lo dân, đắm chìm trong triều chính, nhưng nếu hỏa không tiêu, cũng sẽ hại thân a.”
Tiêu Dư An dự tính chuyển đổi chủ đề: “Đúng rồi, Án Hà Thanh dạo này sao rồi? Ta ngày mai… … bỏ đi, ngươi bây giờ gọi hắn đến đây đi.”
Tiêu Dư An quyết định cưỡng chế ấn đầu giật dây, đem Án Hà Thanh và công chúa Vĩnh Ninh gặp mặt! Nếu như lần này hai người họ không cạ ra được pháo hoa gì, thì hắn không quản nữa! KHÔNG QUẢN NỮA!!
Hồng Tụ đột nhiên nói lắp bắp: “Hoàng thượng, nhưng, nhưng nô tỳ cho rằng hắn vẫn còn chưa chuẩn bị tốt.”
Tiêu Dư An quái lạ: “Hả? Chuẩn bị gì cơ?”
Hồng Tụ ngẩn người, sau đó hành lễ: “Nô tỳ biết rồi ạ.”
Nói xong, Hồng Tụ gấp ga gấp gáp rời đi.
Tiêu Dư An ăn xong chén cháo trắng, đợi trái đợi phải, đợi đến lúc tối đêm, Hồng Tụ mới xuất hiện trở lại: “Hoàng thượng, đã an bài xong xui.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, cùng Hồng Tụ quay về Tẩm cung, Hồng Tụ không có đi theo vào trong, nhẹ nhàng đóng lại cửa, Tiêu Dư An chỉ cho là cô ấy muốn mình và Án Hà Thanh đơn độc nói chuyện, nên cũng không có để ý lắm.
Nào ngờ trong Tẩm cung đèn đuốc tối mịt, cái gì cũng nhìn không rõ, lư hương phát ra hương thơm ngọt ngào, nồng đến nổi Tiêu Dư An nhức đầu chóng mặt.
Tiêu Dư An trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đang muốn gọi Hồng Tụ, đột nhiên trong lòng sợ hãi, bừng tỉnh hiểu ra gì đó, gấp gáp hướng giường mà đi đến.
Sau khi nhìn thấy người ở trên giường, Tiêu Dư An sống lưng lạnh lẽo, đầu gối run rẩy, xém chút nữa là quỳ xuống..