Ngày tháng hai, tuyết liên tục, phủ tướng quân.
Tôn tướng quân hiếm khi nghỉ ngơi đang ho khan, từng tiếng tiếng, nói là anh hùng chập tối (anh hùng già rồi).
Tôn phu nhân vỗ lưng cho ông, vừa vỗ vừa chửi: “Vai già chân yếu, còn ngày ngày chạy đến doanh trại luyện binh, lại không thể nghỉ ngơi tốt vài ngày sao!”
Tôn lão tướng quân ngang dọc chiến trường nhiều năm, phi nước đại trên thế giới, vạn người đều sợ, nhưng mà ông ấy… …
Sợ vợ.
“Nhỏ tiếng chút, lỡ như bị người khác nghe thấy.
” Tôn lão tướng quân đỏ cả mặt, giọng như muỗi kêu.
Tôn phu nhân một chưởng vỗ vào lưng ông: “Nhỏ tiếng cái rắm a, uống thuốc rồi chưa!”
“Uống rồi, uống rồi.
” Tôn lão tướng quân lẩm bẩm.
“Hứ.
” Tôn phu nhân chống nạnh, cả đầu tơ bạc, nhưng vẫn thấy bộ dạng nũng nịu của tiểu cô nương.
Bên ngoài có tiểu Tư* đến báo: “Đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến.
”
(*Tiểu Tư ở đây là đầy tớ trai)
Tôn tướng quân vội vàng thanh thanh cổ họng, khôi phục uy nghiêm: “Mời hắn ở phoàng khách đợi ta, ta sẽ tới đó ngay.
”
Tiểu Tư thưa một tiếng, vội vàng lui xuống.
Tôn phu nhân thay Tôn lão tướng quân chỉnh đốn y phục, cùng nhau đi đến phòng khách.
Trong phòng khách có đứng một vị ngũ quan cân đối, thân cao tám thước, một người trẻ tuổi không nộ tự uy*, thấy được Tôn lão tướng quân, trước là quỳ lạy, rồi sau đó đứng dậy đỡ người.
(*不怒自威 - không nộ tự uy: nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm của một người lãnh đạo)
“Vô Định hiền điệt*, tại sao đột nhiên đến tìm ta, có phải doanh trại xảy ra chuyện gì rồi không?” Tôn lão tướng quân mặt lộ khẩn trương.
(*贤侄 - hiền điệt: là một cách xưng hô khen ngợi đối với người trẻ tuổi, ví dụ như con cháu tài đức của ta)
Lý Vô Định lắc lắc đầu: “Ta nghe nói tướng quân thân thể không thoải mái, tìm đến một chút thuốc bổ… …”
“Có lòng dạ thảnh thơi, không bằng luyện binh cho tốt!” Tôn lão tướng quân trách hắn.
Lý Vô Định chắp đ.
ấ.
m quỳ xuống: “Tướng quân dạy bảo rất đúng.
”
“Ai ya, ngươi, hài tử cũng là một lòng hảo tâm a.
” Tôn phu nhân trách mắng, sau đó đối với Lý Vô Định cười: “Vô Định có lòng rồi.
”
Tôn lão tướng quân bên ngoài thổi râu trừng mắt, đằng sau lưng kéo kéo tay áo của Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân lòng đã hiễu rõ, vội vàng nói: “Vô Định mau đứng lên, đừng có quỳ nữa.
”
Đội nhiên tiểu Tư vội vã đến báo: “Hoàng thượng đến rồi!!”
Ba người trong phòng khách trong lòng hơi giật mình, Lý Vô Định tránh hiềm nghi: “Tôn tướng quân, ta rời khỏi đây trước.
”
Tôn lão tướng quân xua xua tay, Lý Vô Định rời khỏi phòng khách, vốn muốn đi cửa bên, nhưng không ngờ là cùng hoàng thượng đụng ngay chính điện, chỉ có thể quỳ lạy: “Vi thần Lý Vô Định, tham kiến hoàng thượng.
”
Tiêu Dư An đang cùng Tạ Thuần Quy nói chuyện, sai hắn bây giờ đợi ở bên ngoài, bất chợt có người quỳ lạy, nửa ngày không có phản ứng qua lại, sau khi phản ứng trở lại đem tên gọi lên hai lần sau đó, trong lòng ôi lên một tiếng.
Lý Vô Định?!
Đây, đây, đây, đây không phải là nam nhị sao?!
(*Nam nhị là nam phụ đứng thứ hai sau nam chính)
Trong nguyên tác, sau khi Tôn lão tướng quân bị quân vương thiếu niên làm cho tức đến nổi cáo lão hồi hương, vị trí đại tướng quân có hai người ứng cử.
Một vị là thân tin của Tôn lão tướng quân Lý Vô Định, Lý Vô Định có dũng có mưu, hiểu rõ nghĩa lớn.
Còn vị kia là đồ ăn hại, dựa vào quan hệ của vương gia Vũ Ninh đạt được qua chức, không làm nên việc gì, chỉ biết cậy thế ức h.
i.
ế.
p người khác.
Nhìn thế nào cũng thấy chức vị tướng quân này cũng là nên cho thân tín của Tôn lão tướng quân Lý Vô Định, nhưng mà quân vương thiếu niên thường hay tìm chết, đem vị trí tướng quân giao cho thùng cơm (ăn hại) đó.
Từ đó quân đội Bắc quốc tác phong lơ đãng, binh lính hoàn toán không có tinh thần hăng hái, thậm chí còn làm ra vụ tai tiếng là ức h.
i.
ế.
p bá tánh.
Lúc Án Hà Thanh dẫn binh đánh qua đây, Lý Vô Định bị thùng cơm tướng quân đó phái lên tiền tuyến kháng chiến, quan trọng là còn không cho quân lương! Những ngày băng phong tuyết lớn, không cho binh lính tiền tuyến khẩu phần lương thực, chẳng khác nào là ép họ đi tìm chết!
Lý Vô Định ném lại một câu: Quốc gia gian thần nắm quyền, không đáng để hy sinh.
Sau đó dẫn đầu binh lính của mình, đến cậy nhờ Án Hà Thanh mà đi.
Đúng đó, hắn phản quốc rồi!!!
Sau này Án Hà Thanh thống nhất thiên hạ, Lý Vô Định có công lao rất lớn.
Thế nhưng đây là một bài xung mã văn!
Hắn là một nam nhị trong bài xung mã văn đó!
Tổng quát mà nói, phần sau của bài văn này, đại khái chính là: Án Hà Thanh đang trêu ghẹo muội tử, hắn đang nghiên cứu binh pháp, Án Hà Thanh đang ở trên giường mở khóa tư thế mới, hắn đang nghiên cứu binh pháp, Án Hà Thanh đang tìm kiếm muội tử mới, hắn đang nghiên cứu binh pháp, Án Hà Thanh lại thu vào một vi hậu cung, hắn đang nghiên cứu binh pháp.
Sau đó Án Hà Thanh nói, chúng ta đi đánh Đông Ngô đi.
Hắn nói, đi.
Lãnh thổ Đông Ngô bị thu hồi, Án Hà Thanh ở Đông Ngô tiếp tục trêu gái, hắn ở Đông Ngô tiếp tục nghiên cứu binh pháp.
Bên cạnh Án Hà Thanh mỹ nữ như mây, bên cạnh hắn… … một đống binh thư.
Đều là cùng nhau đánh gian sơn, tại sao lại, khác biệt đến như vậy?
QUÁ, THẢM, RỒI.
Tuy nói thân là quân vương Bắc quốc, Tiêu Dư An đối với Lý Vô Định là oán hận, nhưng thân là độc giả, hắn thế nào cũng… …
Muốn cười như vậy a?
“Đứng dậy đi.
” Tiêu Dư An ho nhẹ vài cái che đi ý cười, “Ngươi tại sao lại ở phủ tướng quân?”
“Hồi hoàng thượng.
” Lý Vô Định đứng dậy, “Đến thăm hỏi Tôn lão tướng quân.
”
Tiêu Dư An gật gật đầu, cất bước đi đến phòng khách của phủ tướng quân, Tôn phu nhân sớm đã rời đi, Tôn lão tướng quân quỳ lạy ở dưới đất.
Tiêu Dư An vội vàng đỡ ông dậy, dìu ông đến ghế ngồi xuống, và nói rõ mục đích đến đây.
“Con út Tạ gia, Tạ Thuần Quy?” Tôn lão tướng quân vô cùng kinh ngạc.
“Đúng, chính là hắn.
”
Đã là người hoàng thượng khâm điểm, Tôn lão tướng quân tự nhiên sẽ không dám thờ ơ, đứng dậy muốn đến gặp người, nào ngờ ngoài cửa tiểu Tư đột nhiên gấp gáp mà chạy vào: “Đại nhân, không ổn rồi đại nhân, Lý tướng quân và người của hoàng thượng đánh, đánh, đánh… …”
Tiêu Dư An: “Đại… … đại hà hướng đông chảy… …?”
(*Đánh-打 đọc là ‘dá’ âm hai, Tiêu Dư An nghe thành ‘dà’ âm tư có nghĩa là đại-大)
Tiểu Tư hồi một hơi lại: “Đánh nhau rồi!!!”.