Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Cố Thanh Trì vừa về nhà liền đặt từng con cua nhặt được vào bể cá.

Cậu không quên tìm con ốc mượn hồn nhỏ mập mạp, cậu nhớ rằng Jijio mập đến mức lúc ngủ còn không thể thu trở lại vỏ của mình.

Cố Thanh Trì từ trong thùng nhỏ của mình chọn nhặt nửa ngày, tìm một cái vỏ sò nhỏ hoa văn đẹp đẽ, kích thước thích hợp, nhấc nó ra, nhìn chằm chằm nó thay vỏ xong, sau đó mới thấy mỹ mãn đi lên lầu tắm rửa.

Cậu một tay cầm điện thoại di động, một tay vịn vào lan can, chạy rất nhanh.

Cố phu nhân ở dưới lầu gọi cậu.

"Đừng chạy, cẩn thận ngã đó, đợi lát nữa chuẩn bị ăn cơm luôn, không đợi lâu đâu con."

Cố Thanh Trì cước bộ không ngừng, hô.

"Con ăn bên ngoài rồi, con muốn tắm rồi ngủ."

Cố phu nhân còn chưa kịp đáp, Cố Thanh Trì cũng đã biến mất, thoạt nhìn rất có sức sống.

Bà khẽ lắc đầu.

"Thằng nhóc này."

Cố Thanh Trì chạy lên lầu, vừa đến lan can tầng bốn lập tức ngừng lại, cậu đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, ánh đèn nhu hòa từ phía sau cậu chiếu tới, ánh sáng đan xen trên mặt cậu, cậu giống như người máy bị cạn kiệt năng lượng, không thể nhúc nhích nữa.

Hôm nay cậu hẳn là nên vui vẻ chứ, cậu vừa rồi cũng vui vẻ, nhưng hiện tại thì không phải.

Cố Thanh Trì chậm rãi đi vào trong phòng, không bật đèn, ngay cả cửa cũng lười đóng, nghiêng người ngã xuống giường, điện thoại di động trong tay cũng theo quán tính rơi xuống.

Thân thể cậu cũng phập phồng theo độ đàn hồi của nệm mà nảy lên hai cái, sau đó không nhúc nhích, cậu nhìn ngón tay tự nhiên cong cong của mình, chậm rãi cuộn mình lại.

Điện thoại bên cạnh bắt đầu vang lên, ngón tay Cố Thanh Trì giật giật một chút, cuối cùng vẫn không đứng dậy.

Điện thoại tự động cúp máy sau đó yên tĩnh lại, không có tiếng vang nữa, vài giây sau, điện thoại bàn bắt đầu vang lên.

Cố Thanh Trì mới rốt cục động đậy.

"Có chuyện gì vậy? "

"Em vừa mới tắm, ừm, có hơi mệt, không nói nữa, em phải về phòng ngủ, điện thoại di động phải để ở bên ngoài, ngày mai mới có thể xem tin nhắn, điện thoại bàn cũng ở bên ngoài, đợi lát nữa gọi điện thoại có thể không nghe được đâu."

Cuối cùng, cậu nhấn mạnh.

"Em thực sự rất buồn ngủ."

Giống như tất cả mọi thứ đều rất bình thường.


Nhưng Cố Thanh Trì đang nói dối, điện thoại bàn ở trong phòng ngủ của cậu, cậu chỉ không muốn giao tiếp với người khác, làm bộ như mình rất ổn.

Tạ Lục Dữ lúc này vừa mới về đến nhà, cởi giày ra, Cố Thanh Trì cúp điện thoại, Tạ Lục Dữ ma xui quỷ khiến lại gọi cho Cố Thanh Trì, không có ai nghe máy, hắn đứng ở huyền quan* suy nghĩ vài giây, cầm lấy chìa khóa xe ném trên tủ, ngay cả giày cũng không đổi liền nhanh chóng ra khỏi cửa.

*Huyền quan là không gian gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách theo quan niệm phong thủy. Chúng ta có thể hiểu huyền quan chính là không gian ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách của một căn nhà.

Tạ Lục Dữ không có số điện thoại của Cố phu nhân và ba Cố, chỉ có của Cố Tạ, trước kia hắn và Cố Tạ từng trao đổi danh thiếp, mấy ngày trước lật vali ra thấy card được cất vô cùng trịnh trọng.

Số Cố Tạ đưa cho hắn là số công việc, ban đầu là trợ lý nhận điện thoại.

"Xin chào ngài, tổng giám đốc đang họp, có việc gì có thể nói trước với tôi, tôi sẽ ghi chép lại. "

Tạ Lục Dữ một tay cầm vô lăng, một tay cầm điện thoại.

"Đưa điện thoại cho Cố Tạ, trong nhà xảy ra chuyện. "

Trợ lý có hơi do dự, đây là lần đầu tiên anh ta nhận được một cuộc điện thoại như vậy.

"Thưa ngài, ngài có thể gọi tới số nhà tổng giám đốc, số nhà chủ tịch hai mươi bốn giờ đều nghe máy "

"Tôi là bạn trai của em trai anh ấy, Tạ Lục Dữ, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, anh nhớ kỹ, bây giờ nói với anh ấy, gọi điện thoại cho gia đình, đi kiểm tra em trai anh ấy đang làm gì. "

Tạ Lục Dữ nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.

Trợ lý nghe xong những lời này, cảm thấy tính chân thật rất cao, bởi có ai gọi điện thoại mà đưa ra loại yêu cầu kỳ quái này chứ, khá chắc là thật sự có chuyện rồi, lúc này anh ta mới đồng ý.

"Được, tôi lập tức báo."

Trợ lý giống như gánh vác một nhiệm vụ quan trọng, dũng cảm cắt ngang cuộc họp, đối mặt với một bàn lớn các vị tinh anh trong giới nhìn chằm chằm anh ta, cố gắng trình bày không thể ngắn gọn hơn.

"Tổng giám đốc, là chuyện trong nhà ngài, dường như rất gấp."

Cố Tạ nghe vậy liền bước nhanh ra ngoài, vừa mới đóng cửa lại, trợ lý liền lập tức nói.

"Vừa rồi anh Tạ Lục Dữ có gọi điện thoại cho ngài, nói bảo ngài mau chóng gọi điện thoại về nhà, bảo người nhà xem xem em trai ngài đang làm gì trong phòng."

Cố Tạ không kịp hỏi xác nhận lại là thật hay giả, lập tức lấy điện thoại di động ra, trong quá trình chờ điện thoại kết nối phân phó với trợ lý.

"Tạm dừng cuộc họp lại, tôi về nhà một chuyến, những việc còn lại để quản lý xử lý."

Vừa mới nói xong điện thoại liền bắt máy, Cố Tạ sải bước đi về phía thang máy, định về nhà, vừa đi vừa nói.

"Dạ, ba, ba đi xem Tiểu Trì đang làm gì đi, nhanh lên một chút, chốc nữa con giải thích với ba."


Ba Cố đang ở trong nhà nấu cơm cùng Cố phu nhân, còn đang đeo tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, vừa rồi còn đang cùng Cố phu nhân thương lượng có muốn làm cà tím hay không, vì nhỡ đâu lát nữa Tiểu Trì đói bụng thì làm sao bây giờ.

Ông nhận điện thoại, xẻng cũng không kịp buông xuống, xoay người chạy lên lầu, Cố phu nhân cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Gì đấy, làm sao thế?"

Bà lười leo lên lầu nên đi thang máy lên, ba Cố so với bà đi thang máy còn đi nhanh hơn.

Ba Cố bật đèn lên, đứng ở cửa, Cố Thanh Trì cuộn mình trên giường, quần áo còn chưa thay, nửa người dưới đắp chăn.

"Cà tím sắp làm xong rồi, con đi xuống ăn một chút đi."

Cố Thanh Trì ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, một lát sau mới trả lời câu hỏi của ba Cố.

"Con muốn ngủ một chút. "

"Được rồi, nhưng ba phải nhìn con một cái đã."

Ba Cố chậm rãi đi qua, nhìn kỹ Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì thoạt nhìn thật sự rất mệt mỏi, ngay cả chớp mắt cũng chậm chạp.

Dường như cậu không quan tâm ba Cố muốn làm gì, hai tay Cố Thanh Trì để lộ ra bên ngoài, không có vấn đề gì, trên cổ cũng không có vết thương, trên đầu giường cũng không có thuốc.

Ba Cố thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy, trước tiên ba..."

Tầm mắt ông đảo qua nửa người dưới của Cố Thanh Trì, sau đó liền dừng lại, mùa hè chăn mỏng, cố Thanh Trì đắp chăn nhưng chân đã mơ hồ lộ ra màu đỏ sậm.

"Chuyện gì vậy? "

Ba Cố vừa nói vừa muốn cởi chăn ra, Cố Thanh Trì đưa tay muốn ngăn cản, bị ba Cố nắm lấy cổ tay, ông không dùng nhiều sức, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không thể từ chối.

Cậu mặc quần đùi dài đến đầu gối rộng thùng thình, vén lên trên xíu là có thể thấy đùi, mà giờ trên đầu gối của cậu một chút, quần đã bị nhuộm một mảnh ám sắc.

Ba Cố không nói gì, ông cẩn thận kéo Cố Thanh Trì lên, để cho cậu ngồi ở bên giường.

Sau đó liền tìm rương thuốc, sau khi mở ra nhanh chóng tìm ra thứ mình cần, cẩn thận vén quần Cố Thanh Trì lên, đùi có hai vết thương không nông cũng chẳng sâu, hiện tại còn đang chậm rãi chảy máu.

Lúc này Cố phu nhân cũng vừa đến, vừa vào cửa đã thấy Cố Thanh Trì cúi đầu, ba Cố nửa quỳ trên thảm, đang xử lý vết thương trên đùi cho cậu, bà kinh hãi kêu lên một tiếng.

Vào cửa đã cầm tay Cố Thanh Trì.


"Con ơi, con sao vậy?"

Cố Thanh Trì cúi đầu, một lát sau mới mở miệng nói.

"Chỉ là không cẩn thận thôi ạ."

Cố phu nhân đâu dễ dàng tin tưởng lời nói dối vụng về này, bà cau mày, nhẹ nhàng vỗ tay Cố Thanh Trì một cái.

"Sao có thể bất cẩn như vậy."

Sau đó liền nhìn chằm chằm ba Cố, tựa như vết thương ấy ở trên người bà vậy.

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút đi."

Cố Thanh Trì rất khác bình thường, tựa như vừa mới tỉnh ngủ, nhưng cậu còn nhớ rõ cậu nên an ủi Cố phu nhân.

"Không đau đâu mẹ. "

Cố phu nhân nghe thấy Cố Thanh Trì nói liền tức giận.

"Sao con có thể nói dối chứ, bé ngoan nhà mình sợ đau như vậy, mà bị như này khẳng định là rất đau, con phải nhớ kỹ vào."

Chờ đến khi vết thương xử lý được một nửa, Cố Tạ và Tạ Lục Dữ cũng tới.

Mấy người đàn ông trưởng thành chen chúc trong phòng, phòng vốn rất rộng rãi, mà lúc này cũng có vẻ có chút chật chội.

Tạ Lục Dữ vừa đi vào liền đến bên cạnh Cố Thanh Trì, hắn ít nhiều cũng hiểu biết một chút kinh nghiệm xử lý loại những vết ngoại thương này, lúc trước hắn cũng đặc biệt học qua, đi qua cùng ba Cố xử lý vết thương.

Nhiều người như vậy vì Cố Thanh Trì tập trung ở chỗ này, Cố Thanh Trì rõ ràng có chút bất an, môi mím chặt.

Cố phu nhân nhìn ba Cố quấn băng gạc, nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì, lại nhìn thoáng qua Cố Tạ, lôi kéo Cố Tạ đi ra ngoài, đi chẳng được mấy bước mà quay đầu lại ba lần, còn không quên dặn dò Cố Thanh Trì.

"Trì Trì đừng nhúc nhích, mẹ đi tìm cho con một chiếc xe lăn."

Ba Cố cũng không gấp gáp như lúc đầu, chậm rãi thu xếp lại hòm thuốc.

Từ đầu đến cuối, không ai trách cứ Cố Thanh Trì, cũng không có ai truy hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Lục Dữ nhìn chân Cố Thanh Trì.

"Con có thể nói chuyện riêng với Tiểu Cố không? Chỉ một lát thôi ạ."

Ba Cố nhìn Cố Thanh Trì một chút, đợi đến khi Cố Thanh Trì gật đầu mới đồng ý.

Trước khi đi, ba Cố đưa tay đến trước mặt Cố Thanh Trì.

"Đưa cho ba đi."

Cố Thanh Trì cúi đầu, đặt một cái vỏ sò sắc nhọn trong túi vào tay ba Cố.

Ba Cố rời đi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ba Cố chưa bao giờ chiều chuộng con trẻ vô hạn như Cố phu nhân, trong quá trình phát triển của Cố Tạ và Cố Thanh Trì, vai trò giáo dục quản lý gì cũng đều do ba Cố đảm nhiệm.


Ba Cố rời đi không lâu, Tạ Lục Dữ ngồi xếp bằng trên thảm bỗng nhiên lên tiếng.

"Còn một cái nữa."

"Không còn nữa."

Tạ Lục Dữ đứng lên, đè chặt lấy cậu, phòng ngừa cậu giãy dụa đụng phải vết thương, đưa tay đi vào trong túi cậu, lập tức liền lấy ra một cái vỏ sò nhỏ khác, nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Vậy anh tìm được thì là của anh."

Tạ Lục Dữ mím chặt môi, thoạt nhìn tựa như đứa trẻ đang tức giận.

Tạ Lục Dữ đỡ Cố Thanh Trì ngồi hẳn hoi, chính mình lại khoanh chân ngồi trên thảm, hắn không mang giày, lúc hắn tới đây rất gấp nên không có thay giày, lại ngại dép lê chạy không nhanh nên cởi ra luôn.

Hắn nhìn vết thương của Cố Thanh Trì.

"Có đau không?"

Cố Thanh Trì thoạt nhìn đã ngoan ngoãn hơn, cậu nhẹ nhàng nâng đầu lưỡi phát ra tiếng.

"Không đau."

Tạ Lục Dữ cầm cái vỏ sò nhỏ kia, cùng một vị trí đó ở trên đùi mình, hắn cũng vẽ một đường, sau đó lại thêm một đường.

"Lừa gạt."

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ nhìn Cố Thanh Trì.

"Rõ ràng rất đau."

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn Tạ Lục Dữ, cậu có vẻ chậm chạp hơn bình thường một chút, đợi đến khi máu tươi tuôn ra, kích thích thị giác của cậu, cậu mới dần dần thanh tỉnh một chút, không còn hỗn độn mơ màng nữa, nhớ tới phải đi lấy hộp thuốc.

Tạ Lục Dữ đứng lên, hắn còn đang nức nở, ôm chặt lấy Cố Thanh Trì.

"Anh biết em rất buồn, biết em rất mệt mỏi, nhưng em vẫn nên tiết kiệm một chút sức để gọi điện thoại cho anh có được hay không? Sau đó anh sẽ đến ngay lập tức với em, chúng ta sẽ đi chơi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể, khiến cho mình hạnh phúc, chúng ta sẽ đi nhặt cua nhỏ, ăn kem, anh sẽ không ngăn cản em, để em ăn hai cây kem nhé."

"Anh không biết cảm giác của em, anh chỉ biết chảy máu rất đau rất đau, anh chỉ có thể dùng cách này để gần em thêm một chút, lần sau em nhịn không được cũng không sao, anh cũng ở cùng em, nhưng anh sợ đau, em gọi điện thoại cho anh trước có được không?"

Suy nghĩ của Cố Thanh Trì rất rối loạn, cậu chỉ cảm thấy sau lưng có cảm giác ấm áp, một hồi lâu sau cậu mới chậm rãi ý thức được.

Tạ Lục Dữ lại khóc.

Cậu nâng tay vụng về vỗ lưng Tạ Lục Dữ một cái, vụng về an ủi Tạ Lục Dữ.

"Em sẽ cố gắng."

"Em sẽ gọi cho anh."

Cuối cùng cậu có hơi buồn rầu nói.

"Em cũng không biết anh sợ đau như vậy mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận