Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Cố Thanh Trì so với Cố phu nhân thì cao hơn rất nhiều, lúc này vì nói chuyện với Cố phu nhân mà hơi cúi người xuống, mái tóc mềm mại vén ra sau gáy, Cố phu nhân nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua lớp khẩu trang nhìn thấy diện mạo cậu. Trên tay bà hơi dùng sức, Cố Thanh Trì cũng im lặng không nói, tránh ánh mắt của bà, nhìn xuống, thoạt nhìn có chút bất an.

Một lát sau, Cố Thanh Trì cố gắng thu tay lại, mà không thành công, cậu lên tiếng nhắc.

"Cô à"

Cố phu nhân vẫn không buông tay, bà nắm chặt tay áo Cố Thanh Trì, tựa như bắt được bảo vật bị mất, bà cố gắng che dấu kích động của mình, nở nụ cười.

"Đừng sợ, tôi không có ác ý đâu."

Bà không thể dời tầm mắt khỏi người Cố Thanh Trì, bắt đầu lải nhải hỏi hết câu này đến câu hỏi khác.

"Cậu có sống gần đây không? Nhà cậu có mấy người? Cậu để lại cho tôi số điện thoại được không? "

Cảm thấy lời mới nói hơi không ổn, giống như bị bệnh thần kinh nên bà lại căng thẳng bổ sung.

"Không không không, vừa rồi đầu óc tôi choáng váng, không cần trả lời đâu"

Nhưng lại nhanh chóng nói tiếp.

"Nhưng cậu có thể cho tôi số được không, mấy người trẻ các cậu hay chơi cái wechat gì đó đó, cho tôi wechat đó cũng được."

Mà Cố Thanh Trì cúi đầu, im lặng trong chốc lát, cậu khom lưng, tóc che đi khuôn mặt, vẫn còn đeo khẩu trang, chỉ nhìn thấy bên xương hàm xinh đẹp.

Cậu đột nhiên cử động, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu, một tay đẩy giỏ hàng, tay kia bởi vì bị nắm quá chặt, khớp xương đã trắng bệch.

Cậu một tay ấn lên bàn phím, sau đó đưa điện thoại di động hướng về phía Cố phu nhân, trên đó là trang ghi nhớ ghi lại số điện thoại và wechat cậu.

Cố phu nhân cũng vội vàng gọi lại Tiểu Vương phía sau, vội vàng đến mức thiếu chút nữa dậm dậm chân.


"Nhanh lên, mau đưa điện thoại cho tôi."

Tiểu Vương vội vàng đưa điện thoại di động cho bà, màn hình vẫn đang hiển thị ở trạng thái gọi điện thoại, Cố phu nhân thuận tay cúp luôn.

Đối chiếu với số điện thoại trong mục ghi nhớ kia điền vào điện thoại của mình, còn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.

Lại sự trợ giúp của Cố Thanh Trì, cài đặt wechat, rồi đăng ký wechat, nhìn Cố Thanh Trì chấp nhận yêu cầu kết bạn của bà, mới yên tâm.

Sự lãnh đạm của Cố Thanh Trì cũng không hề khiến bà lùi nửa bước nào, bà lôi kéo Cố Thanh Trì thân thiết nói chuyện.

Thấy trong giỏ hàng của cậu đặt mấy thùng mì ăn liền, lại nói.

"Mì ăn liền nên ăn ít thôi, thỉnh thoảng ăn một chút cũng được, bình thường phải ăn nhiều rau, không thể đối xử thân thể như thế được"

Cố Thanh Trì cúi đầu đáp một tiếng, lại im lặng muốn lấy mấy thứ đó ra ngoài.

Cố phu nhân giúp cậu cầm, còn nhiệt tình nói.

"Trước tiên cậu đưa tôi đi, lát nữa tôi đem đống mì ăn liền này bỏ lại, cậu cũng không cần đi bỏ lại chỗ cũ đâu."

Sau đó lại ý thức được cái gì đó, lại căng thẳng nhìn Cố Thanh Trì.

"Có phải là tôi hơi bao đồng rồi không, có phải rất dông dài hay không, bình thường tôi không có khiến người ta ghét bỏ như vậy đâu"

Cố Thanh Trì không nhìn bà, chỉ nhìn chằm chằm vào giỏ hàng, nghe bà nói vậy lắc đầu.

Cố phu nhân vẫn có hơi bất an, nhìn thấy mấy chai rượu trong giỏ hàng cũng không lên tiếng, đợi đến khi Cố Thanh Trì lấy xong thùng mì ăn liền cuối cùng trong giỏ hàng, lại cố gắng tìm đề tài nói chuyện, chỉ vào một gói cà tím trong giỏ xe.

"Cậu có thích cà tím không? Dì Vương nhà tôi làm cà tím cực kỳ ngon. "


"Tối nay cậu còn chưa ăn cơm đúng không? Nhà tôi ở gần đây, cậu có muốn qua nếm thử tay nghề của dì Vương hay không, tôi bảo người nhà làm cho những thứ cậu thích, không muốn tới cũng không sao, tôi không phải người xấu đâu, chúng ta đi chỗ khác ngồi một lát không, tôi biết có một nhà hàng, làm đồ cực kỳ ngon."

Cố Thanh Trì từ chối, Cố phu nhân còn tiếc nuối một hồi.

Bà vừa mới chọn được mấy món tốt, mà hiện tại cũng không cần nữa, một đường đi cùng Cố Thanh Trì ra thanh toán, vừa ra khỏi cửa siêu thị lại lo lắng nhìn Cố Thanh Trì xách một túi đồ lớn.

"Có phải rất nặng không, tôi bảo Tiểu Vương đưa cậu trở về đi, nhiều đồ như vậy làm sao có thể cầm hết được. "

Bà đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, cho đến khi ngay cả bóng lưng Cố Thanh Trì cũng không nhìn thấy nữa, vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn.

Lúc Cố Tạ đến, liền thấy Cố phu nhân đứng ở cửa đnag ngơ ngác nhìn phương xa, liền cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng thật cẩn thận nói.

"Mẹ, sao lại đứng ở chỗ này, lạnh lắm, chúng ta về nhà đi. "

Cố phu nhân không nhúc nhích, chỉ lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy, lạnh như vậy, cậu ấy còn mặc mỏng như thế. "

Đợi đến khi Cố Tạ chở Cố phu nhân về nhà đã mười một giờ đêm, Cố phu nhân rõ ràng có chút không yên lòng, lúc nói chuyện với Cố Tạ cũng không để ý lắm.

Lúc về nhà, xe vừa mới dừng lại, một người đàn ông ở cửa liền bước nhanh tới, thân hình cao lớn, dáng vẻ có vài phần tương tự Cố Tạ, một thân âu phục cắt may tỉ mỉ khéo léo, chỉ là tuổi tác lớn hơn một chút, gương mặt không giận tự uy.

Cố Tạ lái xe, đi xuống trước, Cố Tạ và mẹ hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại giống ba như từ một khuôn đúc ra, không chỉ là chỉ là tướng mạo giống nhau nhiều, mà là cả khí thế giơ tay nhấc chân và tính cách cũng giống nhau, chỉ là so với Cố Tạ, ông hiển nhiên vẫn khí thế hơn.

Cố Tạ gật gật đầu với ông, người đàn ông cũng khẽ gật đầu đáp lại, không cần trao đổi ngôn ngữ, hai ba con đều ăn ý, ông thay Cố phu nhân mở cửa xe, tay vịn ở phía trên cửa xe, ánh mắt nhìn vào trong xe lập tức dịu dàng, không chớp mắt, chỉ nhìn Cố phu nhân trong xe.

Cố phu nhân không biết đang suy nghĩ cái gì, ông cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Cố phu nhân phục hồi tinh thần lại, thấy ba Cố có chút kinh ngạc.


"Chuyến bay sớm nhất là sáng mai, làm sao anh lại trở về nhanh như thế?"

Cho dù Cố phu nhân ném ông lại ở nước ngoài, ông cũng không có tức giận, chỉ đơn giản trả lời vấn đề của Cố phu nhân.

"Anh chuyển sang đi máy bay tư nhân từ nơi khác. "

Sau đó lại chuyển đề tài.

"Còn chưa ăn cơm phải không, anh làm canh móng giò, dì Vương cò để đồ ăn cho em, đều đã làm sẵn, đã để cho người đi làm nóng, về nhà là có thể dùng rồi."

Cố phu nhân đặt tay lên cánh tay ông, yên lặng đi theo vào biệt thự, thoạt nhìn có chút lo âu.

"Hôm qua em đã có một giấc mơ, mơ thấy một đứa trẻ xinh đẹp, là một cậu bé, mềm mại như hoa hồng, đội mũ nồi, mặc áo sơ mi trắng, và quần short lửng, cầm một nắm hoa, nhìn thấy em liền chạy băng qua khu vườn và ôm lấy em. "

Ông Cố im lặng lắng nghe, ôm lấy bả vai bà, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu.

"Anh nhớ, khi Cố Tạ còn bé có một cái quần lửng, hẳn là Cố Tạ đó."

Cố phu nhân dừng bước, quay đầu trở về nhìn Cố Tạ, cười một tiếng.

"Nhưng Cố Tạ khi còn bé cũng không đẹp như vậy. "

Bà nhìn mặt Cố Tạ, nhìn rất cẩn thận, vô thức nhẹ nhàng lắc đầu hai cái, mái tóc trước ngực hơi lắc lư, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, ba Cố và Cố Tạ đều đứng tại chỗ, nhìn bà, thần sắc bà bỗng nhiên lạnh nhạt xuống, ánh mắt bà nhìn Cố Tạ thậm chí có thể nói là lạnh như băng.

Lúc xoay người áo khoác tung bay lên, lướt qua hai ba con họ.

"Dì Vương đâu? Không biết tối nay dì có rảnh không, tôi muốn học cách nướng cà tím với dì ấy."

Ba Cố đi nhanh vài bước đuổi theo bà, kéo áo khoác trên vai cố phu nhân, không để ý sắc mặt đột nhiên lạnh xuống của bà. Mấy năm nay, Cố phu nhân vẫn đột nhiên thay đổi cảm xúc, ba Cố cùng Cố Tạ đã rất quen, thỉnh thoảng thay đổi cảm xúc so với mấy năm trước là đã tốt hơn rất nhiều rồi, mặc dù là như vậy, cho đến bây giờ dụng cụ trong phòng bếp trong nhà đều bị khóa lại, trong rương thuốc không có kéo, băng bó đều trải qua xử lý, bình hoa cũng đều bị vứt đi.

Ba Cố trấn an nói.

"Không vội, cơm nước xong rồi nói sau, mấy ngày nay dì Vương rảnh, biết em muốn cùng dì học nướng cà tím, dì chắc chắn rất vui mừng."


Ba Cố ôm lấy vai Cố phu nhân, lướt qua Cố phu nhân, liếc Cố Tạ một cái, Cố Tạ hiểu ý gật đầu, tụt lại phía sau vài bước, trực tiếp ra ngoài tìm Tiểu Vương, cậu ta cần tìm "nguyên nhân" sự thay đổi cảm xúc lần này của Cố phu nhân, cung cấp cho bác sĩ phân tích, Cố phu nhân đã rất lâu không nhắc tới đứa con thứ hai đã mất của bà.

Cố Tạ vừa mới kể lại tình huống lần này với bác sĩ, ba Cố cũng đi tới.

Ông trả lời điện thoại và nói chuyện với bác sĩ.

"Vâng, bà ấy nói rằng bà ấy mơ một lần nữa, mơ thấy một cậu bé, mang hoa hồng cho bà ấy. "

"Cá nhân tôi nghĩ có khuynh hướng Cố phu nhân đang dần khôi phục trí nhớ, theo thông tin ngài Cố Tạ cung cấp, rất có thể có liên quan đến người Cố phu nhân gặp phải trong siêu thị hôm nay, cần chú ý người này một chút, chúng ta cần nghiên cứu một chút trên người gặp phải đó có đặc điểm gì, dẫn đến loại chuyển biến lần này. "

Trong điện thoại truyền đến tiếng tài liệu lật khẽ, sau đó bác sĩ lại nói.

"Về phần cậu bé hoa hồng kia, rõ ràng là đứa con thứ hai của phu nhân, bởi vì hoa hồng đặc thù, tôi nghĩ Cố phu nhân rất có thể đối với người này mang tình cảm mãnh liệt

Nhưng tư liệu trước đó của tôi cho thấy, Cố phu nhân trước đây vẫn luôn chờ đợi hơn nữa còn cho rằng đứa con thứ hai của mình là con gái, sau đó cũng không biết đứa nhỏ chết non là một cậu bé, mà trong mộng cảnh kia là một cậu bé, điều này trái ngược với nhận thức của Cố phu nhân, điểm này rất khó hiểu, tôi nghĩ tôi cần cùng đội ngũ thảo luận thêm và phân tích một chút, xem có thay đổi phương án trị liệu hay không. "

Ba Cố và Cố Tạ đều đứng ở ban công, hai người đều thần sắc nghiêm túc nghe điện thoại, nếu ở công ty, trợ lý đã sớm cảnh cáo toàn bộ thành viên trong quần chúng nên thành thật, không nên tùy tiện quấy rầy, đến khi trong biệt thự nghe tiếng Cố phu nhân hô một tiếng, bọn họ mới cúp điện thoại, một trước một sau ăn ý đi đến bên cạnh Cố phu nhân trong phòng bếp, chờ nghe sai bảo.

*

Cố Thanh Trì trở về nhà như thường lệ, không bật đèn, ánh trăng bên ngoài chiếu xuyên qua còn sáng hơn, hoàn toàn có thể thấy rõ trong phòng, túi mua sắm đầy ắp được tùy ý đặt bên cạnh cửa, áo khoác ném lên sofa, việc đầu tiên cậu về nhà chính là kéo rèm cửa sổ trong phòng lại, căn phòng vốn còn có chút ánh sáng liền lập tức tối sầm lại.

Cậu ngồi trên sô pha hồi lâu, mới nhớ ra lấy điện thoại di động ra, đánh dấu việc ra khỏi nhà một lần.

Sau đó điện thoại di động từ trong tay trượt xuống, rơi xuống thảm, màn hình sáng lên trong chốc lát, sau đó tự động tắt, nửa người trên Cố Thanh Trì nặng nề ngã xuống sô pha.

Mặt cậu dán vào sofa, cậu cảm thấy mình không nghĩ gì cả, nhưng lại cảm thấy hết thảy kể cả suy nghĩ đều hỗn loạn làm cho người ta căm ghét.

Cậu cuộn mình lại, sofa lúc này thậm chí còn có vẻ quá mức rộng rãi, cậu im lặng mím môi lại một chút, dưới ánh trăng mơ hồ, cả người đều khiến cho người ta có một sự xinh đẹp hỗn độn, lại yếu ớt cực kỳ.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối mới truyền đến một tiếng thở dài không rõ.

"Mẹ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận