Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Cố Thanh Trì vừa mới truyền dịch xong, một tay còn đang dán miếng băng cá nhân, tay kia vừa mới được bôi thuốc và băng bó, tóc xõa ra, mang vẻ đẹp khi bị bệnh.

Cậu vốn dĩ rất bình tĩnh.

Nhưng sau khi biết Cố phu nhân sắp đến, đồng tử của Cố Thanh Trì đột nhiên co lại như một chú mèo khi hoảng sợ, cậu không ngừng trở nên căng thẳng, ngay cả bụng cũng căng đến mức bắt đầu đau quặn, bàn tay còn lại nắm chặt lấy chăn, bàn tay bị Tạ Lục Dữ nắm cũng giật giật.

Toàn thân lộ rõ dáng ​​vẻ bối rối kích động, giống như một chú mèo đột nhiên bị bắt vào một căn phòng xa lạ, chỉ muốn chui vào trong chăn trốn đi.

Sau khi nhận ra điều đó là tốn công vô ích, cậu bắt đầu run lên một cách bất an.

Tạ Lục Dữ ngay lập tức đứng dậy, hắn cúi xuống ấn vai Cố Thanh Trì, đưa ngón tay đút vào miệng cậu, rất nhanh hắn liền cảm thấy răng của Cố Thanh Trì khẽ cắn vào ngón tay mình.

Khi cảm thấy Cố Thanh Trì đã thả lỏng một chút, hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu, Tạ Lục Dữ nửa cúi người, vùi mặt Cố Thanh Trì vào trong ngực hắn, tóc cậu xõa tung, hai tay nắm lấy áo khoác của Tạ Lục Dữ, giống như một chú mèo con chui vào trong lòng Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ nghe cậu lặp đi lặp lại nhiều lần.

"Đừng nhìn, đừng nhìn con."

"Đừng nhìn, Bây giờ con... như thế này, như thế này..."

Xấu xí như thế này.

Chỉ bây giờ thôi, đừng nhìn con.

Những thanh âm hổn hển cuối cùng bị Cố Thanh Trì nhấn chìm, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng cậu thở cùng tiếng nghẹn lại.

Tạ Lục Dữ cảm thấy không thể đau khổ hơn được nữa, hắn biết Cố Thanh Trì đã lớn lên như thế nào, sống một mình trong bóng tối, như rong rêu trên bậc thang, cả đời trong bóng tối, khoảnh khắc được ánh mặt trời chiếu sáng thì chính là lúc chết.


"Chỉ có anh thôi, không có ai đang nhìn em cả, cũng không bảo ai đến cả."

Hắn tựa cằm lên tóc Cố Thanh Trì, kiên quyết vòng tay ôm Cố Thanh Trì.

"Đừng sợ, không có gì phải sợ cả."

Có tiếng gõ cửa nhẹ.

Cơ thể Cố Thanh Trì liền co rúm lại.

Cậu hy vọng trong mắt Cố phu nhân, cậu là một người thật xuất sắc, một cậu bé ngoan đáng được khen ngợi cho dù đó chỉ là một lớp ngụy trang, không giống như bây giờ, như hoàn toàn bị moi ruột gan bày ra trước mặt người khác, thối tận xương, chỉ cần đến gần cũng có thể ngửi thấy mùi thối.

Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng cơ thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, thậm chí cả răng cũng va vào nhau lập cập.

Tạ Lục Dữ cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Cố Thanh Trì, hắn lại đưa ngón tay vào miệng Cố Thanh Trì.

Hắn bận rộn để an ủi Cố Thanh Trì, không quay đầu lại, gấp gáp hét lên với bên ngoài.

"Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm."

"Được rồi, lát nữa đừng quên đến phòng y tá lấy thuốc."

Là y tá, Cố Thanh Trì dần dần bình tĩnh lại.

Giọng cậu nghèn nghẹn nói.


"Cố phu nhân sắp đến, sắp đến thăm tôi."

"Cố phu nhân nhất định rất lo lắng cho em, nhưng mà tiểu Cố của chúng ta hiện tại đã không sao rồi, cho Cố phu nhân vào thăm một chút để bà ấy yên tâm là được, rất đơn giản."

Qua một lúc, Cố Thanh Trì mới nhỏ giọng đáp.

"Bây giờ vẫn chưa được, vẫn đang băng bó, rất khó coi."

"Không sao. Chúng ta giấu bàn tay đó vào trong chăn, đưa tay kia ra ngoài. Không phải Tiểu Cố đã nói với Cố phu nhân rằng là bệnh dạ dày sao? Cứ nói là bệnh dạ dày đi, đến để truyền thuốc."

Cố Thanh Trì lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, chậm rãi chui ra từ trong ngực của Tạ Lục Dữ, nghiêm túc đem tay trái giấu ở dưới chăn, đưa cánh tay phải còn lại ra bên ngoài, cậu vẫn có hơi lo lắng, mãi sau khi được Tạ Lục Dữ xác nhận, cậu mới lấy lại được một chút dũng khí.

Điện thoại rung lên.

Là tin nhắn WeChat của Cố phu nhân.

【Đến rồi, Trì Trì ở phòng nào? Để bác đăng ký.】

Cố Thanh Trì cẩn thận để ý Cố phu nhân lại bắt đầu gọi cậu là Trì Trì.

Cậu trả lời lại.

Cố phu nhân lập tức đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc hôn, ngay sau đó vành tai Cố Thanh Trì liền từ từ đỏ lên.


Sau khi Cố phu nhân đến, tai cậu vẫn còn đỏ, Cố phu nhân mang theo rất nhiều đồ, cha Cố và Cố Tạ xách túi lớn túi nhỏ, bọn họ thường có trợ lý đi cùng, chỉ khi đi cùng Cố phu nhân, họ mới phải xách đồ và làm tài xế.

Tạ Lục Dữ đại khái biết được Cố Thanh Trì rất coi trọng Cố phu nhân, điều mà Cố Thanh Trì coi trọng thì chính là điều mà Tạ Lục Dữ coi trọng.

Hắn đứng sang một bên, đặt chiếc ghế đẩu nhỏ dưới gầm giường, mang một chiếc ghế cho Cố phu nhân và nhường lại vị trí cạnh chiếc giường.

Cố phu nhân vừa bước vào liền đi thẳng đến chỗ Cố Thanh Trì.

"Trì Trì sao vậy, sao vẫn còn nằm viện, còn nói dối bác là không có việc gì, phải đi làm."

Cố Thanh Trì đã chuẩn bị sẵn lời nói dối từ trước, nên bây giờ nói một cách rất dứt khoát.

"Là đau dạ dày, không sao cả."

Cha Cố và Cố Tạ ở một bên quan sát, bệnh tình của Cố phu nhân đã không còn quá nghiêm trọng nữa, nhưng cho dù bà ấy có cảm thấy Cố Thanh Trì là một đứa bé hay không, thì điểm chung của bọn họ là đều quan tâm đến Cố Thanh Trì.

Sau khi xác nhận Cố Thanh Trì không sao, Cố phu nhân còn chuẩn bị đồ ăn cho Cố Thanh Trì, đều là những món tốt cho dạ dày, lại còn nóng hổi, bà ấy đặt tất cả chúng lên chiếc bàn nhỏ cho Cố Thanh Trì.

"Trì Trì vẫn chưa ăn cơm phải không, đồ ăn ở nhà rất ngon, có vấn đề về dạ dày thì phải ăn đầy đủ, không được ăn bừa bãi."

Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đáp lại, Cố phu nhân thậm chí còn đưa đũa cho cậu, tay trái của cậu giấu chặt dưới chăn, lúc đầu cậu đã cảm thấy lương tâm cắn rứt rồi, bây giờ Cố phu nhân muốn cậu ăn, cậu liền cố gắng ăn mà không dám lơ ​​là, sợ Cố phu nhân phát hiện ra tay cậu giấu dưới chăn.

Cố phu nhân âu yếm nhìn Cố Thanh Trì ăn một lúc, sau đó mới có thời gian nói chuyện với người khác.

Người khác này cụ thể là đề cập đến Tạ Lục Dữ, thực tế thì bà ấy vừa mới phát hiện ra người bên cạnh mình là Tạ Lục Dữ và đã rất ngạc nhiên.

"Aiza, hóa ra là thầy Tạ, tôi rất thích phim của thầy, nhờ thầy vất vả quan tâm đến Trì Trì rồi."

"Không vất vả, không vất vả, là trách nhiệm."

Tạ Lục Dữ biết rất rõ về những điều mà Cố Thanh Trì đã trải qua, hắn cũng biết Cố Tạ, hắn và Cố Tạ đã gặp nhau vài lần trong yến tiệc, cha Cố và Cố phu nhân thì ít gặp hơn một chút.


Vừa nhìn thấy Cố Tạ, hắn liền đoán được một chút chuyện gì đang xảy ra.

Cha Cố từ lâu đã trở mặt với gia đình, ông cũng không tiếp xúc nhiều với em trai mình, bọn họ chỉ đụng mặt nhau trong mấy ngày lễ để duy trì dáng vẻ hòa hảo với bên ngoài, khả năng cao là trước đây ông không có liên quan gì với Cố Thanh Trì.

Đại khái hiện tại có lẽ là do Cố Thanh Trì bằng nguyên do nào đó đã tìm đến Cố phu nhân, do vậy cậu đã vượt qua thế hệ của cha mẹ và bắt đầu có liên hệ.

Tạ Lục Dữ không biết xấu hổ học theo Cố Thanh Trì gọi bác, Cố Thanh Trì không thích nói nhiều, sự quan tâm của Cố phu nhân cậu đều đáp lại, rất ngoan cũng rất bị động, sau khi ăn xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Cố Tạ cùng cha Cố càng khỏi ơhải bàn, bọn họ không biết giải quyết tình huống này như thế nào.

Đặc biệt, Cố Thanh Trì không thích người khác quá chú ý đến mình, khi Cố Thanh Trì bắt đầu ăn, Tạ Lục Dữ chính là người điều chỉnh bầu không khí.

Tạ Lục Dữ rất dễ khiến mọi người yêu mến, trong chốc lát hắn đã cùng Cố phu nhân nói chuyện vui cười, còn không hề bỏ sót ai, ngay cả cô y tá bên cạnh cũng có thể thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.

Hài hước đến nỗi Cố phu nhân không thể ngừng cười, không ngừng bảo Cố Thanh Trì hãy học hỏi tiền bối của mình.

Không biết tại sao lại đề cập đến Cố Tạ.

Cố phu nhân phàn nàn Cố Tạ không chu đáo bằng Cố Thanh Trì.

"Giống hệt ba nó, chỉ biết cắm đầu vào làm việc, một chút cũng không bằng Trì Trì, vẻ ngoài cũng giống hệt ba, ai không biết còn tưởng ba nó tự sinh ra nó."

Cố phu nhân rất tự nhiên so sánh Cố Tạ với Cố Thanh Trì.

Cô y tá bên cạnh đang bưng một cái khay, mở to hai mắt, hết nhìn Cố Thanh Trì rồi lại nhìn Cố phu nhân.

"Không có sao, con trai út của bà lớn lên rất giống bà."

***

Mần tới chương 106 thấy đớn quá mn ơi:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận